Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 951: Gạt gẫm Bổng Ngạnh (length: 8778)

Lúc này Tần Hoài Như dẫn theo Dịch Trung Hải cùng Trụ ngố đến bệnh viện. Về việc có thể đến bệnh viện, trong lòng Trụ ngố rất hưng phấn. Như vậy liền có thể gặp Tần Kinh Như.
Đáng tiếc, ý nghĩ của hắn không thể thực hiện được, đến bệnh viện tìm một vòng cũng không tìm thấy Tần Kinh Như.
Tần Hoài Như không thể không hỏi Bổng Ngạnh: "Tiểu di của con đâu?"
Bổng Ngạnh đối với Tần Hoài Như vẫn không có sắc mặt tốt: "Không biết. Ta không muốn nhìn thấy các người, các người cút ra ngoài cho ta."
Trụ ngố không vui. Hắn tiếp nhận giáo dục, chính là phải tôn kính người lớn. Không nói gì hắn với Tần Hoài Như, Dịch Trung Hải đều có thể làm ông của Bổng Ngạnh. Vô luận thế nào Bổng Ngạnh cũng không nên nói chuyện với bọn họ như vậy.
"Tiểu tử, ngươi cứ như vậy mà nói chuyện với người lớn."
Từ nhỏ, Giả Trương thị đã dạy dỗ Bổng Ngạnh, Trụ ngố là một kẻ ngu, đồ của nhà hắn đều nên thuộc về nhà Giả. Đối với Trụ ngố, Bổng Ngạnh cũng là các loại xem thường.
Thấy Trụ ngố dám chỉ trích mình, tức giận nói: "Ngươi cái đồ ngu, ở đây có phần cho ngươi nói chuyện à."
Điều này cũng làm cho Trụ ngố bị chọc tức, giơ tay liền muốn dạy dỗ Bổng Ngạnh.
Dịch Trung Hải có thể ngăn cản Trụ ngố, nhưng lại không hề ngăn cản. Với những lời mà Bổng Ngạnh vừa nói, hắn càng thêm tức giận. Nhưng là hắn không thể dạy dỗ Bổng Ngạnh, như vậy Bổng Ngạnh cùng Tần Hoài Như cũng sẽ không vui.
Để cho Trụ ngố ra tay là tốt nhất, vừa có thể để cho Bổng Ngạnh bị dạy dỗ, chờ lát nữa giáo huấn Trụ ngố, còn có thể lấy lòng Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như vốn đang trông cậy vào Dịch Trung Hải ngăn trở Trụ ngố, thấy hắn một mực không nhúc nhích, chỉ đành chính mình ra mặt ngăn Trụ ngố. Bất kể nói thế nào, Bổng Ngạnh đều là con trai của nàng, nàng cũng không nỡ dạy dỗ, làm sao có thể để cho Trụ ngố dạy dỗ được.
"Trụ ngố, ngươi làm gì vậy. Người lớn như vậy, còn gây gổ với một đứa bé."
Thấy Tần Hoài Như ra mặt ngăn, Trụ ngố chỉ đành dừng lại: "Tần tỷ, ta chỉ là hù dọa một chút Bổng Ngạnh thôi, đùa với nó chút."
Lúc này Tần Hoài Như không có thời gian cùng Trụ ngố tranh luận, điều quan trọng nhất là phải cùng Bổng Ngạnh giải thích rõ hiểu lầm.
"Một đại gia, nếu không bác dẫn Trụ ngố đi ra ngoài trước đi, tôi và Bổng Ngạnh giải thích rõ. Đứa nhỏ này giống với Đông Húc vậy, trong lòng giấu không được chuyện."
Nhắc đến Giả Đông Húc, trong lòng Dịch Trung Hải cũng rất không dễ chịu. Hắn ở trên người Giả Đông Húc đã dốc vào quá nhiều tâm huyết. Kết quả thiếu chút nữa vốn liếng không còn.
"Trụ ngố, ngươi không nên hồ nháo nữa, cùng ta đi ra ngoài trước. Để cho Hoài Như nói chuyện với Bổng Ngạnh cho tốt."
Chờ hai người đi ra ngoài, Tần Hoài Như ngồi xuống bên cạnh Bổng Ngạnh: "Con à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy. Sao có thể trước mặt một đại gia nói những lời đó được. Con quên rồi sao, ông ấy tốt với con đến thế nào."
Bổng Ngạnh phi thường bất mãn nói: "Ta tình nguyện ông ấy đừng tốt với ta, cũng không muốn mẹ và ông ấy làm loại chuyện như vậy."
Tần Hoài Như nhất thời khóc: "Người khác hiểu lầm mẹ thì thôi đi. Sao con còn không tin mẹ. Mẹ làm những chuyện đó cũng là vì con, tại sao con lại không thể hiểu được cho mẹ?"
Nói xong, Tần Hoài Như liền muốn nắm tay Bổng Ngạnh.
Đây gần như đều là những hành động cơ bản khi cô nói chuyện với người khác. Coi như người trước mắt là con của mình, cô vẫn không nhịn được làm ra những động tác này.
Bổng Ngạnh hất tay của cô ra: "Mẹ không cảm thấy mất mặt sao? Mẹ và ông ấy làm những chuyện kia, để sau này con làm sao ra ngoài gặp mọi người."
Tần Hoài Như chỉ có thể lau nước mắt khóc: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Mẹ với một đại gia thật sự trong sạch. Hôm nay ở xưởng đã điều tra rõ ràng, chứng thực mẹ với một đại gia là trong sạch. Nếu con không tin, thì có thể cùng mẹ về nhà, nghe một chút mọi người nói thế nào."
Bổng Ngạnh một đứa trẻ ranh, không thể nào là đối thủ của Tần Hoài Như, rất nhanh liền bị Tần Hoài Như cho qua mặt, đồng ý trở về tứ hợp viện nhìn một chút.
"Con tuyệt đối không cho phép mẹ làm chuyện có lỗi với ba con."
"Mẹ bảo đảm sẽ không, vậy được rồi chứ!"
Dưới sự lừa gạt của Tần Hoài Như, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong cho Bổng Ngạnh, để cho cậu ta đừng nổi cáu với Dịch Trung Hải và Trụ ngố.
Trong lòng Tần Hoài Như hiểu, chỉ có hai người đàn ông này mới có thể giúp cho nhà mình có chỗ đứng ở tứ hợp viện. Về phần những người đàn ông khác, bao gồm Lý Hoài Đức, chỉ là đối tượng cần thiết của mình, không đáng để phó thác.
Đợi đến khi Dịch Trung Hải và Trụ ngố đi vào lại, Bổng Ngạnh không biểu hiện nhiệt tình, nhưng cũng không có loại hận thù như vừa rồi.
Dịch Trung Hải để dỗ dành Bổng Ngạnh, bắt đầu mở mắt nói mò: "Hoài Như đúng là biết cách mang trẻ, nhanh như vậy đã dạy dỗ được Bổng Ngạnh rồi."
Hắn làm như vậy, là để thu hút ánh mắt của Trụ ngố, để cho Trụ ngố đừng vương vấn Tần Kinh Như nữa. Tần Kinh Như dù có tốt hơn nữa, cũng chỉ là một cô nhóc non nớt, không thể sánh bằng Tần Hoài Như được.
Dịch Trung Hải cũng không biết rằng ở đời sau có một câu nói lan truyền, còn trẻ không biết sự tốt của gái nạ dòng, đem nhầm gái tơ làm bảo bối. Nếu như hắn biết những lời này, nhất định sẽ dùng đạo lý này để giáo dục Trụ ngố cho thật tốt.
Trụ ngố nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bổng Ngạnh, tiểu di của con đâu?"
Trong lòng Dịch Trung Hải lửa giận lập tức bùng lên, hận không thể giáo huấn cho hắn một trận thật tốt, sao lại không thấy được cái tốt của Tần Hoài Như vậy chứ.
Tần Hoài Như đối với Trụ ngố cũng không hài lòng, mang hắn theo đến đây, không phải là để hắn cấu kết với Tần Kinh Như.
Bất quá, nàng cũng rất tò mò về hướng đi của Tần Kinh Như. Bảo Tần Kinh Như tới bệnh viện giúp trông trẻ, nàng ta lại hay, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả.
"Bổng Ngạnh, Kinh Như đâu?"
Bổng Ngạnh lắc đầu: "Trước khi ngủ, con thấy dì vẫn còn ở đây, tỉnh dậy thì không thấy dì đâu nữa."
Trong lòng Tần Hoài Như mắng một câu đồ vô tích sự, thấy Trụ ngố trơ mắt nhìn, liền quyết định không hỏi Tần Kinh Như nữa.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, Kinh Như chắc có thể đi xem mắt rồi, chúng ta đưa Bổng Ngạnh về nhà trước đi!"
Dịch Trung Hải cũng không muốn Trụ ngố tiếp xúc với Tần Kinh Như, lập tức liền nói: "Nàng ta lớn như vậy rồi, không lạc được đâu, vẫn là đưa Bổng Ngạnh về nhà quan trọng hơn."
Chỉ có Trụ ngố là có chút không cam lòng, nhưng cũng không cãi lại được hai người kia.
Tiếp theo đó là một sự trầm mặc.
Trụ ngố hỏi: "Không phải đã nói là về nhà rồi sao? Sao lại không đi?"
Không đi, đương nhiên là vì không đi được.
Tiền nằm viện của Bổng Ngạnh và tiền thuốc thang vẫn chưa đóng, bệnh viện làm sao có thể để bọn họ đi được. Địa chỉ và đơn vị làm việc của bọn họ, bệnh viện đều có ghi chép lại, không ai dám tự ý bỏ trốn cả.
Lúc này Dịch Trung Hải không nói gì, chỉ sợ chọc giận người khác. Bây giờ hắn thật sự là không có tiền, số tiền ít ỏi còn lại ở nhà đều ở trong tay bà cả siết chặt. Mỗi ngày bà cả chỉ đưa cho hắn ba hào tiền, dùng để làm tiền chi tiêu tối thiểu.
Hai vợ chồng lo lắng, Tần Hoài Như vừa khóc nghèo, hắn lại không nhịn được mà đưa cho Tần Hoài Như.
Nghĩ lại càng cảm thấy phẫn uất, trước kia khi hắn ra ngoài, trên người không có mấy chục đồng tiền thì còn thấy ngại khi gặp người. Bây giờ thì hay rồi, ba hào tiền cũng phải giữ như trân bảo.
Chuyện này cũng giống như chuyện người đời sau dùng mật mã sáu chữ số để bảo vệ khoản tiền chỉ có hai chữ số vậy.
Tần Hoài Như liếc nhìn Dịch Trung Hải, lại nhìn Trụ ngố, nhất thời từ bỏ ý định diễn trò. Tiền của Dịch Trung Hải, vừa mới bị nàng lừa mất rồi, trong túi chắc chắn không có tiền. Trong túi Trụ ngố, từ sớm đã trống không, cũng không chi ra nổi tiền.
Cho dù nàng có khóc nữa thì cũng vô ích thôi, Trụ ngố không có tiền, Dịch Trung Hải cũng không có, lẽ nào lại để nàng đưa tiền cho Trụ ngố trước rồi lại để Trụ ngố đưa lại cho nàng sao.
Trụ ngố thì đúng là ngốc, nhưng cũng không phải là một chút đầu óc cũng không có. Phàm là có chút đầu óc thì cũng biết không đúng rồi.
"Một đại gia, Trụ ngố, hai người giúp Bổng Ngạnh thu dọn đồ đạc trước đi. Tôi đi đóng tiền thuốc thang đây."
Nghe Tần Hoài Như nói vậy, Dịch Trung Hải thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ Tần Hoài Như vẫn như trước kia mà khóc lóc, để cho người khác nhìn thấy sẽ mất mặt.
Trụ ngố thì lại không có vấn đề gì, ân cần giúp đỡ Bổng Ngạnh thu dọn đồ đạc.
Tần Hoài Như mang theo tiền đi nộp phí, nhìn thấy hóa đơn tính tiền, nàng thiếu chút nữa đã ngã xỉu. Bổng Ngạnh chỉ mới nằm viện có mấy ngày, mà đã hết hơn sáu mươi đồng.
"Đồng chí, có phải là tính sai rồi không. Tiền thuốc thang của con tôi sao mà lại cao như vậy."
Người thu tiền đưa hóa đơn tính tiền ra xem: "Không sai đâu, trong này còn bao gồm cả tiền mà bà nội của Bổng Ngạnh làm hỏng đồ ngày hôm đó."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận