Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 705: Trụ ngố sai lầm nhận biết (length: 8599)

Buổi tối có chiếu phim, cho nên trong xưởng được tan làm sớm hơn nửa tiếng.
Người khác thì có thể về nhà, riêng Hứa Đại Mậu, cái người phụ trách chiếu phim này, lại không thể về nhà được. Ban ngày hắn còn phải đến xưởng phim để làm, đến tận buổi trưa mới có thể quay về.
Cùng về với hắn còn có mấy lãnh đạo của xưởng phim, sau khi chiếu phim xong, xưởng thép còn phải mời khách.
Mà đã muốn mời khách thì Trụ ngố, cái anh đầu bếp này, đương nhiên cũng không thể về nhà. Nhất định phải ở lại trong bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Trụ ngố có chút may mắn ngồi trong căn tin. Ban ngày anh ta đã đi khắp căn tin để hỏi vay tiền đồng nghiệp, mãi mới gom đủ được ba đồng.
Trong ba đồng này, gã mập bỏ ra sáu hào, Mã Hoa bỏ ra bốn hào. Gã mập trong người chỉ còn hai hào tiền, thấy Trụ ngố đang cần tiền gấp, liền nhanh trí đi mượn bạn thêm bốn hào nữa, vừa hay hơn Mã Hoa.
Hành động này cho thấy rõ ràng gã tôn trọng Trụ ngố hơn Mã Hoa, lại còn không lo Trụ ngố quỵt nợ.
Trụ ngố quả nhiên có chút coi trọng gã hơn, còn cười khen mấy câu.
Chỉ là số tiền ít ỏi này căn bản không đủ dùng, Trụ ngố lại còn bắt hai tên đồ đệ phải đi mượn thêm.
Cuối cùng Lưu Lam không nhịn được, mắng cho Trụ ngố một trận: "Ngươi nghĩ ai cũng nhiều tiền như ngươi à. Trụ ngố, lương của Mã Hoa và gã mập cũng bằng ngươi thôi, trong nhà còn phải lo cho cha mẹ anh em, ai mà có nhiều tiền như vậy.
Mà dù có, ai mà lại mang cả mấy chục đồng trong người, nhỡ mất thì sao?"
Trụ ngố không phải là người không biết phải trái, chỉ cần không liên quan đến Tần Hoài Như, nói chuyện có lý thì hắn đều nghe. Chỉ là do hắn hơi không quen thôi.
Ngày nào cũng thấy Dịch Trung Hải, Hứa Đại Mậu, Vương Khôn tiện tay lấy ra mấy chục đồng, hắn tưởng ai cũng có nhiều tiền như vậy.
Thực ra, có ai mà lại mang nhiều tiền như thế đâu, có thể mang năm đồng đi ra đường đã là giàu rồi. Đa số mọi người chỉ có một hai đồng trong túi thôi.
Giống như Quách râu quặp làm ăn với Tần Hoài Như, cũng chỉ có hai đồng bạc. Mà hai đồng này cũng là để chuẩn bị đi làm ăn với Tần Hoài Như, cố tình mang theo.
Dịch Trung Hải lúc nào cũng có nhiều tiền, là để giúp đỡ Tần Hoài Như; Hứa Đại Mậu mang theo nhiều tiền, là để tìm gái; còn Vương Khôn mang theo tiền, là vì thói quen để tiền trong không gian của mình.
Lưu Hải Trung vốn có tiền, mà lần đó mang lễ đến cho Hà Vũ Thủy, còn phải nhờ Nhị đại mụ chạy về nhà lấy.
Hết cách rồi, Trụ ngố chỉ còn nước nói: "Chẳng phải là tại ta đang vội xem mắt nên mới cần tiền sao?"
Mã Hoa thật thà, nói: "Sư phụ, hay là để con tìm người thân mượn chút ạ."
Lưu Lam vội ngăn cản: "Ngươi bị điên rồi hả. Nhà ngươi thì chả dư dả gì. Trụ ngố một mình ăn no thì cả nhà không đói, còn nhà ngươi thì sao?
Đừng tưởng Trụ ngố nói sẽ trả lại tiền, mà có thể đòi lại được. Anh ta đi làm bao năm nay, chẳng còn lại xu nào thì lấy gì mà trả ngươi."
Nghe đến nước này, Trụ ngố có dày mặt đến mấy cũng ngại đi mượn tiền của đồ đệ nữa. Cuối cùng không còn cách nào, hắn chỉ còn cách quay lại tìm bà cụ điếc. Hắn mượn tiền là để xem mắt, bà cụ điếc chắc không cản được hắn.
"Thôi được rồi, Mã Hoa. Tuy rằng ta không ưa Lưu Lam, nhưng mà cô ta nói không sai đâu. Nhà ngươi đã khó khăn còn đưa ta vay tận bốn hào cũng là rất tốt rồi."
Gã mập thì tức muốn chết, hắn đã cố diễn nhiều như vậy, cuối cùng để cho Mã Hoa chiếm được hết chỗ tốt. Hắn cũng biết Mã Hoa không có tâm cơ gì, chỉ có thể thầm nghĩ "đồ ngốc thì có phúc của đồ ngốc" trong lòng mà thôi.
Ngoài kia người ta bắt đầu vào xem phim, rất nhiều người cũng tranh nhau đi lấy chỗ ngồi rồi. Công việc của Lưu Lam là đưa đồ ăn cho các phòng riêng nên không cần phải ở lại căn tin.
Gã mập liếc mắt một vòng, tìm đại một cái lý do để cho Mã Hoa ở lại, còn mình thì chuồn đi.
Mã Hoa cũng chỉ còn cách một mình chuẩn bị đồ ăn.
Tần Hoài Như tan tầm liền trở về nhà. Gặp Tần Kinh Như, cô ta liền bảo sẽ đưa nàng đi xem phim. Thực ra chỉ là muốn tạo cơ hội để cho Vương Khôn và Hứa Đại Mậu phá đám buổi xem mắt thôi.
Vương Khôn cố ý nói cho người của đội bảo vệ nghe để mọi người cảnh giác, tuyệt đối không được để mất đồ đạc.
Mất đồ thì không đáng sợ bằng việc lại bị như vụ lần trước ở phân xưởng 1. Nếu mà lại có một lần như thế, vị trí của Dương Vạn Thanh chắc chắn không giữ được, những người khác cũng khó mà an ổn.
Sau khi giao phó xong, Vương Khôn đang định về phòng làm việc thì chạm mặt với mấy người bên phòng nhân sự. Trong đó, một chị Triệu rất nhiệt tình, cứ liên tục đòi giới thiệu đối tượng cho anh.
Chị Triệu chỉ có lòng tốt, chứ người chị ta giới thiệu, Vương Khôn chẳng để vào mắt. Vết sẹo bên khóe mắt anh ta đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn còn.
Cũng vì vết sẹo đó mà chị Triệu giới thiệu toàn người có điều kiện không tốt. Vương Khôn thì không tiện chê bai điều kiện của người ta, chỉ có thể lấy lý do còn trẻ, không vội vàng mà thoái thác.
Chị Triệu liền chặn Vương Khôn lại: "Trưởng khoa Vương, tôi đã nói với cậu rồi, cậu tính thế nào đây?"
Người qua lại đông đúc, Vương Khôn lại càng không tiện từ chối chị Triệu.
Vừa khéo lúc này, Tần Hoài Như dẫn theo Tần Kinh Như đến xưởng thép, liếc mắt liền thấy Vương Khôn, liền vội kéo Tần Kinh Như lại: "Vương Khôn, các người đang nói chuyện gì đó?"
Đây là lần đầu tiên Vương Khôn thấy có thiện cảm với Tần Hoài Như. Cô vừa mở miệng đã cứu anh khỏi thế khó. Tuy là có thiện cảm nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Vương Khôn biết, tuyệt đối không được để Tần Hoài Như nhìn ra sơ hở nào.
"Không có gì."
Chị Triệu có chút bực vì Tần Hoài Như ngắt ngang, quay sang nhìn cô, liền thấy ngay Tần Kinh Như xinh đẹp đứng bên cạnh. Chị cũng hết cách, ai bảo Tần Kinh Như quá xinh đẹp làm gì.
Phải nói nhà Tần Hoài Như thật là có phúc đức tổ tiên, mấy cô con gái sinh ra ở nông thôn mà đều đẹp thế này.
Chị Triệu tò mò hỏi: "Tần Hoài Như, đây là ai thế? Sao tôi chưa thấy ở xưởng bao giờ."
Tần Hoài Như định đưa Tần Kinh Như đi giới thiệu cho Trụ ngố, dù không muốn để Trụ ngố nhìn thấy trước, nhưng tuyệt đối phải để người khác biết. Thông qua miệng của người khác, mới làm cho Trụ ngố mong đợi nhiều hơn.
"Đây là em họ của tôi, Tần Kinh Như. Con bé chưa đến tuổi yêu đương, nên tôi định giới thiệu cho Hà Vũ Trụ."
Chị Triệu nghĩ thầm, chắc chắn là cô ta coi trọng nhà của Trụ ngố, cũng không thấy có gì lạ. Nhà ai cưới vợ về cũng không ai mang của hồi môn về hết. Điều kiện này thật là quá tốt. Nếu chị Triệu không nhắm vào Vương Khôn, chị đã tìm Trụ ngố rồi.
Chị Triệu định giới thiệu cho Vương Khôn là một cô em họ con dì, nhà ở nông thôn. Vốn muốn tìm một anh công nhân. Nay gặp được Vương Khôn có vẻ còn hợp hơn.
Nhưng giờ chị Triệu bắt đầu có chút phòng bị với Tần Kinh Như. Dù điều kiện của Trụ ngố có tốt thì vẫn không bằng Vương Khôn.
Vết sẹo trên mặt Vương Khôn là do ra chiến trường tạo thành, đây chính là tấm huân chương của người đàn ông. Còn Trụ ngố, nguyên nhân do bẩm sinh, rõ ràng mới ba mươi tuổi, mà nhìn trông như ông già bốn năm mươi rồi.
Mấy cô gái trong thành mặc dù có hơi kén chọn nhưng cũng không phải ai cũng kén chọn. Vương Khôn cũng chỉ mới đến kinh thành nên chưa tiếp xúc với nhiều người. Nếu không thì đã sớm tìm được đối tượng rồi.
"À, giới thiệu cho Hà Vũ Trụ à. Tốt thôi, Hà Vũ Trụ là đầu bếp có tay nghề giỏi nhất trong xưởng ta đó, lãnh đạo và công nhân trong xưởng ai cũng cần đến anh ta."
Tần Hoài Như giật mình, không hiểu tại sao chị Triệu lại gọi Hà Vũ Trụ, cô ta biết người trong xưởng toàn gọi anh là Trụ ngố mà. Cô ta là muốn gạt Tần Kinh Như nên mới đổi cách gọi như thế.
"Vâng, tôi cũng nói với Kinh Như như thế. Đã làm đầu bếp thì không lo chết đói."
Nói rồi, Tần Hoài Như còn liếc nhìn Vương Khôn, thấy anh ta đang trò chuyện vui vẻ với những người bên cạnh, cô ta cũng thấy bực mình.
Phải biết, Tần Kinh Như xinh đẹp như thế, tuổi còn trẻ, đang ở tuổi đẹp nhất của con gái. Mấy anh công nhân đi ngang qua nhìn còn trố mắt, cứ thế này thì mấy người va vào nhau mất.
Còn Vương Khôn, sau khi nhìn thoáng qua thì không hề nhìn Tần Kinh Như một lần nào nữa. Như vậy cũng quá bất thường rồi.
Trên đời này có gã đàn ông nào lại không thích phụ nữ đẹp cơ chứ.
Để Tần Kinh Như gây được sự chú ý của Vương Khôn, Tần Hoài Như chỉ còn cách không ngừng ca ngợi nàng.
70 Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận