Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 239: Nắm giữ tứ hợp viện (length: 8474)

Đừng xem Dịch Trung Hải, hai bà cụ điếc cãi nhau rất lợi hại, nhưng cả hai người đều không hề lớn tiếng.
Cuối cùng, cả hai tạm thời đạt được ý kiến thống nhất.
"Lão thái thái, chuyện khác, chúng ta không cần bàn nhiều. Chi bằng nghĩ cách khôi phục trật tự trong viện đi! Chỉ khi trật tự trong viện được khôi phục, chúng ta làm việc mới thuận tiện."
Về điểm này, bà cụ điếc rất đồng tình. Giá trị của nàng nằm ở năm tấm thẻ bảo đảm, đó chính là tuổi tác. Chỉ khi có giá trị đó, Dịch Trung Hải mới cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng nàng.
Nếu nàng không có gì cả, thì chẳng ai xem nàng ra gì.
"Quy củ trong viện, quả thực cần khôi phục. Nếu không, người trong viện sẽ lật lọng. Nhưng, Trung Hải, con đừng quá nóng vội. Phải biết, dục tốc bất đạt."
Dịch Trung Hải hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại: "Lão thái thái, ta hiểu cả. Nhưng bây giờ ta không biết phải làm gì. Người trong viện gặp ta, ngoài mặt thì tươi cười niềm nở, sau lưng lại... Ai..."
Nét mặt của bà cụ điếc không u sầu như Dịch Trung Hải, ngược lại, bà nở nụ cười: "Trung Hải, con quên mất năm xưa đã dùng cách nào để có được sự ủng hộ của mọi người trong viện rồi sao? Mấy người trong viện này cũng chỉ là đám người ba phải. Chỉ cần cho chút ân huệ nhỏ, là họ ngoan ngoãn nghe theo lời con ngay. Năm xưa con làm thế nào, thì giờ cứ làm y vậy."
Dịch Trung Hải lộ vẻ khó xử. Chuyện năm đó, hắn không tài nào làm lại được nữa.
Ngày xưa, hắn là kỹ thuật viên đầy quyền lực trong nhà máy thép. Mấy thanh niên mới vào nhà máy thép, ai mà chẳng muốn theo hắn học hỏi.
Nhưng mấy người đó làm sao so được với Giả Đông Húc, người hắn chọn để dưỡng lão.
Để dạy dỗ Giả Đông Húc, hắn không hề kiên nhẫn với những người đến hỏi, thường là dạy xong cho Giả Đông Húc rồi mới tiện thể chỉ dạy qua cho người khác.
Giả Đông Húc tư chất tốt, là người phù hợp nhất với vai trò dưỡng lão cho hắn. Vấn đề duy nhất là gia cảnh nhà hắn quá khó khăn, phải nuôi gia đình.
Vì nuôi gia đình, Giả Đông Húc không thể toàn tâm toàn ý vào công việc, cấp bậc công tác mãi chẳng tăng lên được.
Mà đã chọn Giả Đông Húc làm người dưỡng lão, thì cấp bậc của anh ta không tăng thì người khác cũng đừng mơ.
Lâu dần, mấy người học việc cùng hắn sẽ có oán khí trong lòng.
Thế là những người có quen biết rộng rãi đều tìm thầy khác. Cũng tại hắn, vì dạy Giả Đông Húc mà những người đó năm xưa chỉ bái sư trên danh nghĩa, không chính thức.
Bây giờ, trong đám thanh niên ở viện, chỉ có Chu Minh Cường là mới vào nhà máy, còn lại phần lớn đã là công nhân cấp hai, đều có sư phụ cả. Một ông lão bị giáng chức như hắn, đúng là hết thời rồi.
"Lão thái thái, vô ích thôi. Bây giờ những người này, thấp nhất trong xưởng cũng là công nhân cấp hai rồi, bọn họ không cần ta dạy dỗ nữa."
Bà cụ điếc thở dài: "Con đó, năm xưa nếu chịu khó dạy dỗ thêm vài tên đồ đệ giỏi thì hay biết mấy. Nếu con có đồ đệ che chở, thì ai trong xưởng có thể làm gì được con?"
"Lão thái thái, Đông Húc mới là đồ đệ chân truyền của ta, còn những người khác không có bái sư chính thức. Đông Húc còn chưa học được nghề, thì làm sao ta có thể dạy người khác chứ."
"Thôi được, chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại. Bây giờ, chỉ còn cách cho mọi người trong viện chút ân huệ nhỏ, để họ nhớ đến ân tình của con. Con xem Vương Khôn kìa, quan hệ với mọi người trong viện không tốt, nhưng lại thân thiết với mấy nhà trong viện. Có mấy nhà đó che chở, thì con đừng mơ dùng mấy chiêu đối phó tên ngốc Trụ ngố kia mà hạ hắn."
Ân huệ nhỏ sao?
Dịch Trung Hải cực kỳ tiếc của. Đừng thấy hắn kiếm được nhiều tiền, nhưng vì không có con cái, hắn nhất định phải có đủ tiền mới khiến người ta chịu nuôi hắn lúc về già.
Hắn luôn tin rằng, chỉ cần có tiền, hắn có thể sai khiến người khác dưỡng lão, và cũng có thể khống chế tên ngốc Trụ ngố và Tần Hoài Như.
Thời gian gần đây, số tiền hắn đã chi ra, nhiều hơn những gì người ngoài biết. Chỉ riêng tiền đã tiêu, đã không hề nhỏ. Tiền còn giấu thì hơn một ngàn tệ.
Nhưng Dịch Trung Hải cũng biết, không chi ra thì không được. Không có lợi thì sao người trong viện chịu nghe lời chứ.
Hắn có thể tung hoành ngang dọc trong tứ hợp viện, đâu chỉ nhờ vào nắm đấm của Trụ ngố. Thật sự dựa vào nắm đấm của Trụ ngố thì hắn đã sớm vào tù rồi.
Một đại gia có thể trở thành thế lực số một trong tứ hợp viện, chính là nhờ vào việc mang lại lợi ích cho mọi người. Một danh hiệu tứ hợp viện tiên tiến đã khiến cho bao người biết rõ bị thiệt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.
"Lão thái thái, người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thu phục được đám người trong viện này."
Bà cụ điếc gật đầu: "Chỉ thế thôi vẫn chưa đủ."
Dịch Trung Hải nhìn bà cụ điếc rồi hỏi: "Lão thái thái, người còn có chủ ý nào tốt nữa không?"
"Chỉ cần Vương Khôn còn ở trong viện, thì bất kể con có dùng thủ đoạn gì, hiệu quả cũng sẽ giảm đi rất nhiều."
"Ta biết chứ, nhưng vấn đề là không có cách nào để Vương Khôn dọn đi mà?"
Bà cụ điếc hừ một tiếng: "Nếu hắn không tự muốn dọn đi, thì chỉ có cách dùng biện pháp đã dùng với Hà Đại Thanh năm xưa."
Dịch Trung Hải nhớ đến chuyện của Hà Đại Thanh năm xưa. Lúc đó, hắn vẫn chưa phải là đại gia số một trong viện.
Gia đình phong quang nhất trong viện phải kể đến nhà họ Hà, người bà cụ điếc coi trọng đầu tiên cũng là nhà họ. Hà Đại Thanh có tay nghề giỏi, chỉ có điều quá không hiểu thế thái nhân tình.
Bà cụ điếc đã để mắt đến nhà ngươi, thì đó là vinh hạnh cho nhà ngươi. Nếu chịu ngoan ngoãn làm con nuôi của bà cụ điếc thì tốt biết bao. Cưới một người con dâu bà cụ điếc vừa mắt, rồi nuôi bà cụ điếc về già.
Đằng này hắn không chịu, lại đi thích một người đàn bà goá xinh đẹp mang theo con.
~~ Việc này đã phạm vào điều cấm kỵ của bà cụ điếc.
Sau đó nghe nói đến vấn đề phân chia thành phần, để bà cụ điếc làm vài việc nhỏ, khiến hắn sợ quá chạy khỏi Bắc Kinh, đến giờ vẫn không dám quay lại.
Lẽ nào bà cụ điếc cũng định dùng chiêu này để đối phó Vương Khôn?
Nghĩ đến thành phần của Vương Khôn, Dịch Trung Hải lại thấy đau đầu. Thành phần của Vương Khôn, đối với bọn họ mà nói chính là mối uy hiếp lớn nhất.
Trong cả viện, ai cũng vậy, thành phần không ai tốt hơn hắn.
Đừng thấy tên ngốc Trụ ngố suốt ngày kêu nhà hắn là ba đời bần nông, kỳ thực đó chỉ là giả thôi.
"Lão thái thái, Vương Khôn là trẻ mồ côi, lại còn là quân nhân, chiêu của Hà Đại Thanh không thể dùng được đâu."
Bà cụ điếc vừa cười vừa nói: "Sao lại không dùng được. Hứa Đại Mậu là loại người gì, nếu mà đặt vào xã hội cũ thì chắc chắn sẽ chết ở mấy cái ngõ hẻm đèn đỏ kia. Vương Khôn mà đi cùng một loại người như thế, nhìn thôi cũng biết cùng một giuộc. Con hiểu ý ta rồi chứ?"
Dịch Trung Hải có chút mơ hồ, Vương Khôn có thích lui tới mấy khu đèn đỏ thì bây giờ Bắc Kinh cũng có còn mấy chỗ đó nữa đâu. Chả lẽ bắt hắn dựng lại cái khu đèn đỏ chắc.
"Lão thái thái, người đừng úp mở nữa, cứ nói thẳng với con đi!"
"Để Tần Hoài Như ra tay. Chỉ cần Tần Hoài Như có thể nắm bắt được Vương Khôn, thì chúng ta sẽ nhất cử khôi phục lại được cục diện trong viện."
Dịch Trung Hải có chút dở khóc dở cười: "Lão thái thái, Vương Khôn luôn không hề nể mặt Hoài Như. Hôm nọ, Hoài Như mượn canh cá nhà hắn, đưa vào bát rồi lại còn bị hắn giật lại đấy thôi. Chiêu này không ăn thua đâu."
"Trên đời này làm gì có mèo không thích đồ tanh." Bà cụ điếc đầy ẩn ý nhìn Dịch Trung Hải, khiến hắn hơi chột dạ.
"Con nói với Tần Hoài Như, đừng lộ vẻ tham lam ra, lúc nào cũng muốn dọn sạch đồ của người ta về nhà. Có một số đàn ông ghét nhất phụ nữ tham lam. Họ sẽ vô cùng cảnh giác với những loại phụ nữ như vậy. Con xem Hiểu Nga kìa, con bé còn lấy được cả chìa khoá nhà Vương Khôn. Đó chẳng phải là chứng cớ rồi sao?"
Dịch Trung Hải không đồng tình với lý do mà bà cụ điếc đưa ra, nhưng thừa nhận ý tưởng bà cụ điếc đưa ra là đúng. "Lão thái thái, con chỉ sợ Trụ ngố không vui."
Bà cụ điếc sầm mặt xuống: "Trụ ngố dám không vui hả?"
(Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140)
Bạn cần đăng nhập để bình luận