Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 514: Gạt gẫm cũng phải xếp hàng (length: 8182)

Chuyện lần này quá lớn, thêm vào đó trong thượng viện có Vương Khôn là một biến số, làm hỏng cục diện trong viện. Bà cụ điếc lo lắng đầu óc Trụ ngố lại bị làm sao, vì vậy tiếp tục lừa gạt Trụ ngố.
Vương Khôn khi về đến nhà, đại khái là mười hai giờ rưỡi sáng, cùng Lâu Hiểu Nga làm hơn một giờ vận động. Lúc nghỉ ngơi, nghe được tiếng bà cụ điếc kêu la oai oái trước cửa nhà Trụ ngố.
Từ khi đó bắt đầu, bà cụ điếc liền bắt đầu lừa gạt Trụ ngố, đến lúc bốn giờ, mới coi như là lừa gạt xong Trụ ngố.
Trụ ngố ngáp, hướng về phía bà cụ điếc nói: "Lão thái thái, thời gian không còn sớm nữa. Ngày mai ta sẽ đi xin lỗi đại gia kia. Nếu không ngươi về nghỉ trước đi."
Bà cụ điếc cũng ngáp, xoa xoa mặt: "Sao, nãi nãi muốn nói với ngươi, ngươi cũng không kiên nhẫn nổi rồi? Trụ ngố, gần đây ngươi có phải hơi hờ hững, học theo thói xấu của Hứa Đại Mậu không? Nãi nãi muốn nói với ngươi những lời trong lòng, cũng không tìm được người đâu. Mỗi lần đều là nãi nãi phải đến tìm ngươi."
Trụ ngố bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng gắng gượng lên tinh thần, tiếp tục cùng bà cụ điếc nói chuyện. Đến cuối cùng, Trụ ngố cũng không biết bà cụ điếc nói cái gì, chỉ biết là cái gì cũng đáp ứng bà cụ điếc.
Đến khi gà gáy sáng, bà cụ điếc mới dừng lại. Nhìn Trụ ngố đã ngủ, bà lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Người lớn tuổi ngủ ít, nhưng cũng không chịu đựng nổi như vậy, nhưng hết cách rồi, ai bảo Trụ ngố có thể thoát khỏi sự nắm giữ của bọn họ được chứ?
Dịch Tr·u·ng Hải cũng dậy rất sớm, thấy trong phòng Trụ ngố vẫn sáng đèn, cũng hài lòng cười. Đối diện, Tần Hoài Như cũng dậy rất sớm, chuẩn bị cho Trụ ngố một chút đồ ngon ngọt, để cho hắn quên chuyện ngày hôm qua.
"Hoài Như, ngươi cũng dậy rồi?"
Tần Hoài Như thấy đèn trong phòng Trụ ngố sáng, có chút kinh ngạc hỏi: "Một đại gia, ngươi cũng đi nói chuyện với Trụ ngố à?"
"Không phải ta, là mẹ nuôi nói chuyện với Trụ ngố."
Tần Hoài Như thầm nghĩ, đúng là quá liều mạng, một đêm không ngủ lừa gạt Trụ ngố. Thảo nào Trụ ngố nghe bà cụ điếc như vậy, hóa ra là công phu hạ đủ sâu.
Nghĩ đến chuyện nhà mình còn có trở ngại là Giả Trương thị, Tần Hoài Như liền nhụt chí. Có Giả Trương thị ở đây, nàng nếu dám ở cả đêm bên cạnh cùng Trụ ngố tâm sự, Giả Trương thị liền có thể khiến nàng không có cách nào tiếp tục được.
"Bà cụ điếc đối xử với Trụ ngố thật tốt, sợ hắn nghĩ quẩn, một đêm cũng không ngủ. Ta nhất định phải để cho Trụ ngố hiếu kính ngươi."
Vừa xuống gường, chuẩn bị đi nói chuyện với Trụ ngố thì Hà Vũ Thủy nghe được Tần Hoài Như nói vậy. Cô thầm nghĩ, bà cụ điếc tốt với Trụ ngố, liên quan gì đến hiếu kính Dịch Tr·u·ng Hải chứ. Bọn khốn kiếp kia thật sự là một chút cơ hội cũng không buông tha, bà cụ điếc nhịn cả một đêm còn chưa lừa gạt xong, bên này đã có hai người bắt đầu xếp hàng.
Dịch Tr·u·ng Hải lúc này liền vui vẻ nở nụ cười. Chuyện tối hôm qua, bản thân để cho bà cụ điếc nói với Trụ ngố, mình là vì muốn kết hợp hắn và Tần Hoài Như, mới buổi tối gặp gỡ Tần Hoài Như. Nhìn động tĩnh trong phòng Trụ ngố, bà cụ điếc coi như đã thành công rồi.
Tần Hoài Như bên này vừa sáng sớm đã nói để cho Trụ ngố hiếu kính bản thân, chẳng phải là thể hiện việc Tần Hoài Như đã quyết định gả cho Trụ ngố sao?
Nếu hai người họ kết hôn bây giờ, vậy thì tốt quá rồi. Bản thân rốt cuộc không cần lo lắng cho việc Tần Hoài Như không có ai chăm sóc nữa.
"Hoài Như, ngươi quyết định gả cho Trụ ngố rồi à?"
Tần Hoài Như thầm nghĩ, kẻ ngu mới đi gả cho Trụ ngố. Một người nghèo rớt mồng tơi, dựa vào cái gì cưới được bản thân, bằng cái mặt xấu xí của hắn sao? Nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng gả cho Trụ ngố, nhưng cũng không thể đắc tội Dịch Tr·u·ng Hải.
Tần Hoài Như quyến rũ cười với Dịch Tr·u·ng Hải, nhất thời khiến Dịch Tr·u·ng Hải thất thần. Trong lòng Dịch Tr·u·ng Hải thậm chí đang nghĩ, Trụ ngố lấy tư cách gì cưới được người vợ xinh đẹp như vậy chứ.
"Một đại gia, ta... Trụ ngố đã giúp đỡ nhà ta rất nhiều, ta rất cảm kích. Hắn không cưới được vợ, ta cũng giống như ngươi sốt ruột vậy. Nhưng mà mẹ chồng ta ở đó... Tối hôm qua đến giờ, bà ấy vẫn chưa hết giận đâu. Nếu không một đại gia, ngươi giúp ta khuyên nhủ mẹ chồng ta chút?"
Dịch Tr·u·ng Hải nhất thời không dám nói gì nữa. Chỉ hẹn Tần Hoài Như ra ngoài gặp mặt thôi, Giả Trương thị đã dám mở miệng đòi năm trăm đồng, mặc dù cuối cùng mặc cả xuống năm mươi đồng, cũng không phải là ít tiền.
Nếu là hắn khuyên Tần Hoài Như lấy chồng, đem Tần Hoài Như đưa lên giường người đàn ông khác, Giả Trương thị không phải tìm hắn đòi năm mươi nghìn đồng à. Hắn nhiều năm như vậy, không ăn không uống cũng kiếm không nổi nhiều tiền như vậy.
"Hoài Như, chuyện gả cho Trụ ngố không nóng vội, đợi tìm cơ hội, ta sẽ nói với mẹ nuôi. Chỉ cần mẹ nuôi đồng ý, mẹ chồng ngươi cũng không dám phản đối."
Tần Hoài Như: "..." Ta cũng không có gấp a. Là ngươi vội vàng muốn ta gả cho Trụ ngố có được không.
Trong phòng Trụ ngố truyền ra tiếng của bà cụ điếc: "Trụ ngố, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nãi nãi về trước đây."
Nghe được tiếng bà cụ điếc, Tần Hoài Như liền nói: "Một đại gia, ngươi nói chuyện với bà cụ điếc giúp ta, ta về nhà trước."
Trong lòng Dịch Tr·u·ng Hải biết, lúc này vẫn chưa cần để bà cụ điếc và Tần Hoài Như gặp mặt, tránh cho bà cụ điếc càng thêm coi thường Tần Hoài Như.
"Mẹ nuôi, người vất vả rồi, chuyện của Trụ ngố...", Bà cụ điếc tự tin nói: "Cứ yên tâm! Trụ ngố từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, trong lòng luôn nhớ tới ân tình của ngươi, ngày hôm qua ta nói chuyện với nó, nó liền cảm thấy áy náy, còn nói muốn xin lỗi ngươi."
Hà Vũ Thủy tức giận đến nghiến răng, oán trách Trụ ngố vô dụng. Chuyện lớn như vậy, ngươi ít ra cũng phải chống cự lâu một chút chứ, mới mấy giờ đã giơ tay đầu hàng rồi.
Dịch Tr·u·ng Hải vô cùng rộng lượng nói: "Ta vẫn luôn coi Trụ ngố như con của mình, vì nó làm gì ta cũng không oán hận. Mẹ nuôi, chuyện Trụ ngố cưới Hoài Như, thế nào rồi. Thằng nhóc ngốc đó có phải vui vẻ đến mức không ngủ được không.
Nó cũng quá đáng, cho dù vui thế nào cũng không thể lôi kéo người già nói chuyện cả đêm như vậy chứ."
Bà cụ điếc nghĩ đến bản thân khổ sở cả một đêm, nhìn lại Dịch Tr·u·ng Hải mở miệng là muốn cưới Tần Hoài Như, trong lòng liền vô cùng bất mãn.
"Đừng vội mừng như vậy. Ta chưa nói gì về chuyện của Trụ ngố và Tần Hoài Như. Cái cô quả phụ xinh đẹp đó không xứng với cháu trai ta."
Sắc mặt Dịch Tr·u·ng Hải lập tức khó coi: "Mẹ nuôi, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Nhân cơ hội lần này, để Trụ ngố đừng có nghĩ đến việc cưới hoàng hoa khuê nữ nữa. Cưới Hoài Như thì tốt hơn bao nhiêu, một lần đến nơi, lão nhân gia người cũng có luôn ba đứa chắt."
Bà cụ điếc hừ một tiếng: "Tốt cái gì mà tốt. Ngươi coi ta là người nào, nghĩ ai cũng có thể làm cháu ta à?"
Hà Vũ Thủy: "..." Làm cháu trai của ngươi, thì thật là xui xẻo tám đời, còn tưởng là chuyện vẻ vang gì à.
Dịch Tr·u·ng Hải hết cách, chỉ có thể bỏ qua cái chủ đề này. Người trong thượng viện sắp phải ra ngoài rồi, để người khác thấy thì còn không biết sẽ nói gì nữa.
"Mẹ nuôi, người sẽ thấy Hoài Như tốt thôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, con dìu người về nghỉ."
Bà cụ điếc lạnh lùng liếc Dịch Tr·u·ng Hải một cái, cũng quyết định không nói thêm gì nữa. Nói nữa, đắc tội với đứa con nuôi này, thì coi như tất cả đều uổng công.
"Không cần dìu ta về nghỉ. Trong phòng Trụ ngố một chút nước nóng cũng không có, ta nói cả đêm, chỉ có thể uống chút nước lạnh. Bụng đau sắp c·h·ế·t mất rồi. Mau gọi Thúy Lan dìu ta đi nhà xí."
Dịch Tr·u·ng Hải thấy dáng vẻ của bà cụ điếc thì sợ hãi hết hồn. Lúc này là lúc cần bà cụ điếc ra sức, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ở trong viện.
"Thúy Lan, Thúy Lan, mau ra đây. Mẹ nuôi bụng khó chịu, ngươi tới xem một chút."
Một bà bác ngồi trong phòng, giả vờ như không nghe thấy. Dịch Tr·u·ng Hải sốt ruột muốn c·h·ế·t, chạy vào trong phòng cầu xin một hồi, bà bác kia mới chịu đi ra. Hai người đỡ bà cụ điếc, vội vàng đi về phía nhà xí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận