Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1311: Hai ngu lẫn nhau thương hại (length: 8529)

Trong bệnh viện, Hứa Đại Mậu nhận được tin dữ từ Tần Hoài Như mang đến, Tần Kinh Như bị sẩy thai.
"Sao lại thế được? Ta cũng đâu có dùng sức lớn lắm đâu."
Tần Hoài Như trừng mắt: "Ngươi còn muốn dùng bao nhiêu sức nữa? Kinh Như đã bị ngươi đụng đến chảy máu nhiều như vậy rồi, ngươi còn dùng thêm tí sức nữa là m.ạ.n.g của nàng không còn. Ta nói ngươi, sao lại để nàng ở nhà làm việc chứ?"
"Ta không nghĩ đến."
"Không nghĩ đến cái gì? Ta đã nói với ngươi Hứa Đại Mậu, đây là trừng phạt ngươi. Loại người như ngươi, sinh con không có lỗ đ.í.t."
"Sao ngươi lại như vậy..."
"Trừng cái gì mà trừng. Mau về nhà đi, bộ không cho Kinh Như ăn gì sao? Mau mang về, bồi bổ cho nàng. Con không có, thì sinh đứa khác, thân thể Kinh Như không thể có vấn đề."
Hứa Đại Mậu bị mắng như cún con, một câu cũng không nói được, chỉ có thể nghe Tần Hoài Như sắp xếp.
Dịch Tr.u.n.g Hải lúc đó đang trốn ở một bên xem trò vui, nếu không phải Hứa Đại Mậu vẫn còn ở đây, chắc đã cười phá lên rồi.
Tần Hoài Như gọi Hứa Đại Mậu lại: "Ta và một đại gia đã vì ngươi bận rộn một thời gian dài như vậy rồi, ngươi không nên tỏ ý gì sao?"
Hứa Đại Mậu lại nhìn chằm chằm Tần Hoài Như, ý là ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Tần Hoài Như không phải là không muốn đòi tiền, chỉ là không tiện mở miệng, lúc này mở miệng chẳng khác nào thừa dịp cháy nhà hôi của. Nhỡ đâu Hứa Đại Mậu sinh nghi, chuyện mang thai giả bại lộ thì phiền toái.
"Ngươi không nên mua cho ta và một đại gia chút gì ăn sao. Chẳng lẽ muốn để chúng ta đói bụng mà giúp ngươi sao!"
Nghe Tần Hoài Như không đòi tiền mà chỉ nói đến chuyện ăn uống, Hứa Đại Mậu liền không để ý. Hứa một tiếng rồi xoay người rời đi.
Từ trên cửa sổ nhìn Hứa Đại Mậu rời khỏi bệnh viện, cả ba liền cười ha ha.
Tần Kinh Như may mắn thoát khỏi kiếp nạn, còn Tần Hoài Như và Dịch Tr.u.n.g Hải thì cảm thấy hả dạ vì đã tr.ả th.ù Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu trở lại tứ hợp viện, Vương Khôn đã từ bên ngoài mang theo một con gà mái về rồi. Bây giờ hắn cũng không có tâm trạng nấu nướng, mà lại hướng về phía Trụ Ngố nói: "Ta đưa năm đồng, ngươi giúp ta làm thịt con gà mái này."
Trụ Ngố và Hứa Đại Mậu không hợp nhau là chuyện thường, có cơ hội chiếm tiện nghi thì chắc chắn không bỏ qua. Hứa Đại Mậu chịu đưa năm đồng, hắn đương nhiên không cự tuyệt.
Bây giờ Trụ Ngố đã khôn ra, biết cần tích lũy tiền mới có thể cưới vợ.
Trước kia luôn khoe mình là đầu bếp của xưởng cán thép, một tháng ba mươi bảy đồng rưỡi tiền lương. Nghe thì có vẻ không ít, nhưng đó là lương trong tương lai. Đến khi cần dùng tiền, hắn còn phải cúi đầu trước Dịch Tr.u.n.g Hải, đi vay tiền.
Cũng có vài lần, Dịch Tr.u.n.g Hải đã biết chuyện hắn muốn đi xem mắt cũng từ những lần hắn vay tiền.
Nhìn Hứa Đại Mậu ủ rũ ngồi đó, Trụ Ngố cũng chẳng còn hứng thú chế giễu hắn.
Hứa Đại Mậu thở dài: "Vương Khôn, ngươi nói cuộc đời của ta sao khổ thế. Khó khăn lắm mới có con, kết quả lại bị ta làm cho sẩy thai."
Vương Khôn không muốn trả lời câu này, liền vô tình bật cười. Hứa Đại Mậu là kẻ tiểu nhân không sai, nhưng kẻ tiểu nhân này trước mắt không nhằm vào hắn, hắn cũng không tiện như người khác xem kịch của Hứa Đại Mậu.
Trụ Ngố lo lắng Vương Khôn nói sự thật cho Hứa Đại Mậu biết, liền nói tiếp: "Đó là ngươi đáng đời. Làm toàn chuyện xấu, đây là trừng phạt."
Hứa Đại Mậu bản năng liền phản bác Trụ Ngố: "Dù sao cũng hơn ngươi. Ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân, nhiều nhất cũng chỉ chạm tay Tần Hoài Như, không biết mùi vị đàn bà là gì."
Trụ Ngố tức giận đến suýt n.ổ, bây giờ hắn gh.ét nhất người khác nói điều này với mình.
Hứa Đại Mậu thấy dáng vẻ của Trụ Ngố, trong lòng bực bội tiêu tan đi không ít. Trụ Ngố chưa từng hưởng thụ mùi vị của Tần Hoài Như, nhưng hắn lại được nếm thử không ít lần. Cái vị kia, thực sự rất tuyệt vời.
Sau đó Hứa Đại Mậu lại nhìn về phía Vương Khôn, lo lắng Vương Khôn nói điều gì đó cho Trụ Ngố nghe. Lần thẩm vấn Dịch Tr.u.n.g Hải và Lưu Hải Tr.u.ng, hắn đã thấy rõ thực lực của phòng bảo vệ. Lưu Hải Tr.u.ng và Dịch Tr.u.n.g Hải làm những chuyện kia cũng không qua mắt được phòng bảo vệ.
Lúc đó hắn đã nghi ngờ, chuyện của Tần Hoài Như cũng không thể nào qua mắt được Vương Khôn.
Nếu không qua mắt được Vương Khôn, vậy chuyện của hắn và Tần Hoài Như, có phải cũng không thể giấu diếm?
Hứa Đại Mậu không chắc.
Vương Khôn nhìn ánh mắt của Hứa Đại Mậu, hơi khó hiểu một chút, mãi đến một lúc mới hiểu ra. Hắn đúng là biết chuyện của Hứa Đại Mậu và Tần Hoài Như, nhưng cũng không nói với ai. Sao Hứa Đại Mậu lại nghi ngờ hắn?
Đồng thời hắn cũng cười khổ không thôi.
Trụ Ngố thì bảo hắn giấu Hứa Đại Mậu, không được nói chuyện Tần Kinh Như mang thai giả; còn Hứa Đại Mậu thì lại bảo hắn giấu Trụ Ngố, không được nói chuyện của Tần Hoài Như.
Hai người bọn họ cũng sòng phẳng đấy, còn bản thân kẹt ở giữa, thật có chút khó xử.
Vương Khôn quyết định không biết gì cả.
Hứa Đại Mậu nhìn vẻ mặt của Vương Khôn, còn tưởng Vương Khôn đồng ý, lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Trụ Ngố. Trụ Ngố lúc này cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Hứa Đại Mậu.
Hai người nhìn nhau, thầm đánh giá đối phương là đồ ngốc.
Trong cuộc đấu mắt thương hại này, cuối cùng Trụ Ngố vẫn thua. Dù thế nào đi nữa, Hứa Đại Mậu còn có vợ, còn hắn thì chẳng có gì.
Biến đau thương thành sức mạnh.
Cách giải tỏa bực bội của Trụ Ngố là nghiên cứu tay nghề nấu nướng. Chỉ có trong lĩnh vực nấu nướng, hắn mới có được cảm giác hơn người.
Chẳng mấy chốc, gà mái đã hầm xong, mùi thơm đã lan khắp tứ hợp viện.
~~ Hứa Đại Mậu không ưa Trụ Ngố, nhưng tay nghề nấu nướng của Trụ Ngố thì không có gì để chê. Hắn còn nhớ Tần Kinh Như cần gà mái để bồi bổ sức khỏe, lo Trụ Ngố giở trò nên không dám chọc tức Trụ Ngố.
Trụ Ngố sẽ không đùa giỡn với tài nấu nướng của mình, đó là thương hiệu của hắn.
Bất quá, điều đó không có nghĩa là hắn không làm Hứa Đại Mậu nghẹn lời.
Trong lúc Trụ Ngố gắp một cái đùi gà, rồi lại gắp thêm một miếng thịt, đặc biệt bỏ vào một cái bát: "Tuyết Nhi, lại đây ăn thử gà mái hầm của ta xem sao."
"Trụ Ngố, đây là gà để cho Kinh Như bồi bổ đấy." Hứa Đại Mậu có chút nóng nảy nói.
Trụ Ngố trợn mắt: "Con gà mái này chỉ tính thịt đã nặng hơn ba cân, Tần Kinh Như một mình ăn hết à. Tuyết Nhi còn bé, ngươi cũng không nỡ."
Hứa Đại Mậu tức giận nói: "Cho Tuyết Nhi ăn thì đương nhiên là ta nỡ. Tuyết Nhi mà muốn ăn, ta mua thêm một con nữa cũng không tiếc. Nhưng con gà này không phải một mình Kinh Như ăn. Tần tỷ và một đại gia vẫn còn đang ở bệnh viện đấy."
"Ta nhổ vào." Trụ Ngố tức khí lại gắp thêm một muỗng thịt: "Ta mà sớm biết ngươi cho Tần Hoài Như với Dịch Tr.u.n.g Hải hai tên vương bát đản kia ăn thì dù ngươi có trả bao nhiêu tiền ta cũng không nấu cho."
"Sao ngươi lại nói vậy. Vương Khôn, ngươi giúp ta nói Trụ Ngố một tiếng xem."
Vương Khôn nói: "Thôi được rồi, đừng cãi nhau vì chuyện này. Hứa Đại Mậu, nếu không thì ngươi mua đồ khác cho Tần Hoài Như với Dịch Tr.u.n.g Hải."
Hứa Đại Mậu biết Vương Khôn và Dịch Tr.u.n.g Hải không hợp nhau, cũng không kiên trì. Hắn nghĩ cùng lắm thì sẽ mua cho bọn họ một ít thịt chín, nên đành đồng ý.
Trụ Ngố đắc ý cầm bát đưa cho Tuyết Nhi: "Cẩn thận kẻo bỏng nhé."
Tuyết Nhi không nhận, nhìn Vương Khôn, lại nhìn Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu liền nói: "Cầm đi. Cái này là ta mời con."
Tuyết Nhi thấy vậy mới nhận lấy bát, cẩn thận đặt lên bàn.
Tần Hoài Như và Dịch Tr.u.n.g Hải thấy canh gà mà mặt mày buồn bã, dù miệng thì ăn thịt nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Bọn họ không ngờ rằng đến tình cảnh này mà vẫn không được ăn món Trụ Ngố nấu.
So với bọn họ, Giả Trương thị và bà cụ điếc còn bực hơn. Một người ở nhà thì chửi đổng ra phía sân trước, một người thì không ngừng kêu gào bất hiếu.
Gào thét đến mấy cũng vô dụng. Bây giờ tứ hợp viện, trật tự đã thay đổi. Những nhân viên cấp cao một thời của bọn họ, giờ đây đã thành đối tượng để người người phỉ nhổ, không còn cách nào gây sóng gió nữa.
Người bình thường trong viện không nể mặt họ, Vương Khôn lại càng không nể nang gì bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận