Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1733: Nhờ giúp đỡ ban khu phố (length: 8399)

Chủ ý thì là ý kiến hay đấy, nhưng có thể thành công hay không, thì chưa thể nói trước được.
Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý còn thiếu Nhiễm Thu Diệp ân tình, không tiện mở miệng.
Tần Hoài Như lại ánh mắt sáng lên, cảm thấy có thể thử một lần. Thành công, chiếm tiện nghi lớn nhất chính là nhà nàng, không thành công cũng không sao cả.
"Ban khu phố có thể đồng ý không?"
Dịch Trung Hải sớm đã có chuẩn bị, nói thẳng: "Ban khu phố nếu không đồng ý, vậy liền nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề sinh hoạt của chúng ta. Cứ tiếp tục như thế, chúng ta còn có thể sống được sao?"
Chẳng phải là tìm ban khu phố bán thảm sao?
Cái này không có gì khó khăn.
Tần Hoài Như gật gật đầu.
Dịch Trung Hải thấy vậy, không hề kỳ lạ. Bây giờ vấn đề là Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý, tốt nhất là cả những người khác trong viện nữa.
Chỉ cần nhân số đủ nhiều, ban khu phố cũng không dám xem nhẹ mong muốn của họ.
"Lão Lưu, lão Diêm, các ngươi đâu? Chẳng phải các ngươi từng nói với ta, dựa vào nhặt ve chai có thể sống sót.
Đúng là, các ngươi dựa vào nhặt ve chai có thể giải quyết vấn đề ăn uống, nhưng khi đau ốm nằm viện, các ngươi có thể giải quyết sao?"
Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý nhìn nhau một cái, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý.
Để ăn mừng mấy người đạt thành hiệp nghị, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm. Ăn cơm xong, Tần Hoài Như sẽ đưa Dịch Trung Hải trở về, tiện thể giúp Dịch Trung Hải thu dọn nhà cửa một chút.
Lưu Hải Trung không vội vã rời đi, mà hỏi Diêm Phụ Quý: "Lão Diêm, ngươi thật sự tính cùng lão Dịch cùng nhau tính kế Vương Khôn à?"
Diêm Phụ Quý lắc đầu: "Tính kế cái gì? Mấy người chúng ta có khi nào chiếm được tiện nghi của Vương Khôn đâu. Lần này tám phần là không thành công? Các ngươi đừng quên, trước khi Vương Khôn nghỉ việc, cấp bậc của hắn so với chủ nhiệm ban khu phố còn cao hơn.
Hơn nữa, ông Vũ Thủy, bây giờ cũng là cục trưởng. Người ở ban khu phố sẽ vì mấy cái ông già chúng ta mà đắc tội Vương Khôn sao?"
Lần này ngay cả Tam đại mụ cũng đoán không ra ý nghĩ của Diêm Phụ Quý.
"Vậy sao ngươi còn đáp ứng lão Dịch?"
Diêm Phụ Quý giải thích: "Tính tình của lão Dịch thế nào, các ngươi không biết sao? Hắn muốn làm chuyện gì, không đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Còn nữa, có vài lời hắn nói cũng đúng. Đó chính là chúng ta không thể cả đời nhặt ve chai được. Ý của ta là, để cho ban khu phố giúp chúng ta, điều giải một chút quan hệ với con cái."
Đây mới là mục đích thật sự Diêm Phụ Quý đồng ý với Dịch Trung Hải.
Hắn thấy, ý tưởng của Dịch Trung Hải kia, khả năng thực hiện không lớn. Trên đời này chỉ có chuyện ép con cái dưỡng già, chứ không có chuyện ép hàng xóm dưỡng già.
Chuyện này mà lúc trước còn có gã Trụ ngố ngốc nghếch kia bị lừa thì còn có thể.
Ai có thể ngờ Dịch Trung Hải lại không biết quý trọng.
Tần Hoài Như năm đó sớm một chút gả cho Trụ ngố, Trụ ngố cũng sẽ không lén lút bỏ đi, lại không ngờ lấy một người vợ không có quan hệ gì đến bọn họ.
Nói như vậy, Trụ ngố đi theo Vương Khôn kiếm tiền, thì cũng có thể lấy ra phụ cấp cho bọn họ rồi.
Lưu Hải Trung là người thù dai, đối với người khác thì như vậy, đối với con mình cũng vậy. Nghe Diêm Phụ Quý nói vậy, không những không phản đối, mà còn bày tỏ thái độ ủng hộ.
"Ngươi nói đúng. Sẽ để người ở ban khu phố ra mặt, gọi ba đứa ranh con nhà ta đến đây. Nếu bọn nó không chịu, thì phải bắt chúng nó trả lại tiền nuôi dưỡng của ta."
Hắn còn nhìn Nhị đại mụ: "Ngươi không được mềm lòng, đừng có nghe mấy đứa nhóc con nói bậy."
Nhị đại mụ vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Ông yên tâm, tôi không mềm lòng. Hai năm nay, tôi hoàn toàn bị bọn chúng làm cho đau lòng. Bất kể là Quang Túc, hay là Quang Thiên Quang Phúc, tôi cũng sẽ không mềm lòng đâu."
Diêm Phụ Quý bên này cũng dặn dò Tam đại mụ: "Cô nghe đấy, đừng bị bọn chúng gạt gẫm."
Sau khi đã đạt thành hiệp nghị, bọn họ mới về nhà nghỉ ngơi. Một ngày mệt nhọc, không nghỉ ngơi cho tốt, thì cơ thể của họ cũng không chịu nổi.
Tần Hoài Như bên này, ân cần giúp Dịch Trung Hải thu dọn nhà: "Một đại gia, đều tại tôi, sau này tôi nhất định ngày nào cũng qua giúp ông một tay thu dọn nhà cửa."
Dịch Trung Hải không có cách nào so đo chuyện Tần Hoài Như đã làm, liền trực tiếp xem thường: "Đợi đến khi trong viện chúng ta biến thành viện dưỡng lão, ta sẽ đề nghị để cô đến phụ trách chăm sóc chúng ta. Như vậy, cô cũng không cần phải ngày ngày ra ngoài làm việc nữa."
Tần Hoài Như biết chuyện này nhất định là đến lượt nàng, cũng không từ chối. Theo suy nghĩ của Dịch Trung Hải, sau này cái viện dưỡng lão này sẽ là do nàng phụ trách, lại còn có tiền lương, tốt hơn so với nhặt ve chai nhiều.
"Vậy còn mấy tên côn đồ cắc ké đối diện thì phải làm sao bây giờ?"
Dịch Trung Hải hừ một tiếng: "Đến lúc đó thì để Vương Khôn bỏ tiền ra, mua lại nhà của bọn họ. Mấy tên côn đồ cắc ké kia đương nhiên sẽ rời đi. Nhà các cô thì vẫn là các cô ở. Đúng rồi, Hoài Như, Bổng Ngạnh đâu? Cũng sắp hai năm rồi không thấy nó về nhà."
Tần Hoài Như thở dài: "Nó làm sao mà về được. Bổng Ngạnh nợ người ta tiền, nếu không đem trả lại, thì bọn chúng sẽ lấy mạng nó. Bây giờ tôi cũng không biết Bổng Ngạnh ở đâu nữa."
Dịch Trung Hải cực kỳ hào phóng nói: "Cái này không cần gấp, cứ để cho Vương Khôn đem tiền trả lại cho bọn côn đồ cắc ké đó là được."
Tần Hoài Như đương nhiên là rất cao hứng, nhưng cũng có chút lo lắng: "Nhưng mà liệu Vương Khôn có chịu không?"
Dịch Trung Hải cười ha hả nói: "Điểm này thì cô cứ yên tâm! Ta cũng nghe ngóng rồi, Vương Khôn vì thanh danh mà muốn xây dựng viện dưỡng lão. Nếu như hắn không đồng ý, vậy thì chứng tỏ trước kia hắn xây viện dưỡng lão là có ý đồ bất chính.
~~ Làm ăn cũng cần phải có danh tiếng, danh tiếng mà hỏng thì việc làm ăn của hắn sẽ không làm tiếp được. Vả lại, chúng ta cái nhà này mà xây viện dưỡng lão cũng không tốn mấy đồng.
Thêm nữa, mấy lãnh đạo bên ban khu phố, cũng không mong muốn để chuyện người già sống không nổi bị lộ ra ngoài. Họ cũng sẽ hỗ trợ khuyên nhủ thôi."
Tần Hoài Như thấy Dịch Trung Hải nghĩ mọi chuyện chu đáo như vậy, liền yên tâm hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, mấy ông già lại tụ tập lại với nhau, còn muốn mời những người khác trong viện tham gia, nhưng không có ai đi cùng cả.
Không chỉ không tham gia, còn có người chạy đi báo tin cho Vương Khôn. Con cái của mấy gia đình kia đang làm việc tại nhà máy của Vương Khôn, mỗi khi đến dịp lễ, Vương Khôn đều cho bọn họ những phụ cấp để biếu cha mẹ.
Những người này dù là vì công việc của con cái hay là vì những phụ cấp kia, cũng không dám đắc tội Vương Khôn.
Đến ban khu phố, Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như liền bắt đầu ra sức diễn, Diêm Phụ Quý cùng Lưu Hải Trung mặc dù cũng giúp đỡ lên tiếng, nhưng cũng không có nhiệt tình như hai người bọn họ.
Lãnh đạo ban khu phố cũng đau đầu, người khác có thể không quản, nhưng bọn họ lại không thể bỏ mặc.
"Tần Hoài Như, cô đừng khóc nữa."
Tần Hoài Như xoa xoa nước mắt, ngượng ngùng nói: "Chủ nhiệm, tôi cũng đâu có cố ý. Tôi cùng nhị đại gia, Tam đại gia cũng đã nhặt rác được gần hai năm rồi. Tuổi chúng tôi đều lớn cả rồi, thực sự không làm nổi nữa. Chỉ có thể đến nhờ chính phủ giúp đỡ."
Chủ nhiệm ban khu phố nghe vậy, nhìn về phía mấy người: "Các người thật sự đã nhặt rác được hai năm rồi sao?"
Dịch Trung Hải liền nói: "Chủ nhiệm, đó là sự thật. Nếu không tin anh có thể phái người đi nghe ngóng, chúng tôi vì để sống, chỉ có thể làm cái nghề đó thôi."
Chủ nhiệm khẽ cau mày: "Thế còn con cái của các người đâu?"
Dịch Trung Hải khó mở miệng, cũng không muốn nói về chuyện này.
Lưu Hải Trung đứng dậy, vẻ mặt tức giận: "Chủ nhiệm, ba đứa con nhà tôi bất hiếu. Hai năm nay liền không có ai đến thăm tôi cả. Tôi cầu xin anh, giúp tôi làm chủ, bắt bọn nó về đây. Muốn đánh muốn giết thì tùy, tôi cũng không có ý kiến."
"Lưu Hải Trung, bây giờ là xã hội mới rồi, không còn chuyện đánh với giết như anh nói nữa. Anh cứ cho tôi biết địa chỉ của con trai anh, tôi sẽ sắp xếp người đi gọi bọn chúng về."
Lưu Hải Trung vội vàng lấy ra địa chỉ của ba con trai mình, giao cho chủ nhiệm ban khu phố.
Diêm Phụ Quý cũng đưa ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trước, chắp vào theo: "Chủ nhiệm, anh nhất định phải giúp chúng tôi một tay, phải dạy dỗ cho bọn chúng thật tốt."
Dịch Trung Hải thấy cảnh này, tức giận đến mặt cũng đen lại, đã nói là muốn nhằm vào Vương Khôn và Trụ ngố, ai ngờ hai người kia lại dám sau lưng ông nhắc tới con cái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận