Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1726: Hà Đại Thanh dọn nhà (length: 8267)

Náo loạn một hồi, cuối cùng vẫn là Dịch Trung Hải ra mặt, đem Giả Trương thị cùng Tần Hoài Như an bài vào nhà lâm thời xây nhà của Diêm Phụ Quý.
Hắn ngược lại muốn đem Tần Hoài Như giữ lại trong nhà mình, nhưng Giả Trương thị không vui. Vừa sợ Giả Trương thị làm ầm lên khiến hắn mất mặt, chỉ có thể để cho Giả Trương thị mang theo Tần Hoài Như ở cùng nhau.
Tam đại mụ trốn ở trong phòng oán trách Diêm Phụ Quý: "Ngươi làm sao có thể đồng ý cho các nàng vào ở tới?"
Diêm Phụ Quý có chút đuối lý, lúng túng giải thích: "Ta cũng là đầu óc choáng váng, bị lão Dịch tính toán. Các nàng cũng đã vào rồi, cũng không thể đem các nàng đuổi ra ngoài chứ. Dù sao lão Dịch cũng đã hứa mỗi tháng cho mười đồng.
Hai chúng ta tằn tiện ăn, mười đồng tiền cũng có thể ăn được nửa tháng."
Chuyện đều đã như vậy, Tam đại mụ cũng chỉ có thể chấp nhận. Vì đề phòng Giả gia, chỉ cần trong nhà không ai, hai vợ chồng chỉ biết khóa cửa lại.
Có Hứa Đại Mậu báo tin, Hà Đại Thanh bên này lập tức liền biết chuyện đã xảy ra ở tứ hợp viện. Mọi người cũng đều rõ, Giả gia bị dồn đến đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Chúng ta cũng dọn ra ngoài, không ở trong viện nữa." Hà Đại Thanh suy nghĩ một chút, liền hạ quyết tâm.
Đám người không có ý kiến, cũng không ai nói giúp Tần Hoài Như.
Đổi thành người khác, giúp cũng được thôi, nhưng Giả gia thì không thể giúp.
Nhiễm Thu Diệp giúp Diêm Phụ Quý và Lưu Hải Trung, hai người còn đặc biệt tìm Nhiễm Thu Diệp để nói cảm ơn.
Giúp Giả gia, vậy thì không giống nhau, Giả gia sẽ như châu chấu vậy nằm sấp trên người ngươi hút máu.
Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như lúc này cũng không rảnh rỗi, còn suy tính làm thế nào để tính toán người khác.
Tần Hoài Như ngồi ở trong phòng Dịch Trung Hải, mặt ủ mày chau nói: "Một đại gia, nhà chúng ta sắp không có nhà để về rồi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta một tay."
Dịch Trung Hải đương nhiên muốn giúp, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được cái chủ ý nào hay. Hiện tại cũng không gặp được Trụ ngố, muốn tính toán Trụ ngố cũng không làm được.
"Hoài Như, bây giờ cũng không ai nghe ta, ta cũng không có cách nào."
Tần Hoài Như trong lòng mắng một câu lão hỗn đản, sau đó khóc nói: "Ta biết chuyện này rất khó. Nhưng ta thật sự hết cách rồi. Ta và bà bà đã lớn tuổi, thế nào cũng được, nhưng Bổng Ngạnh thì phải làm sao bây giờ."
Bổng Ngạnh, là điểm yếu cuối cùng trong lòng Dịch Trung Hải, chỉ cần vừa nhắc tới Bổng Ngạnh, Dịch Trung Hải liền không còn lòng tin từ chối.
Dịch Trung Hải nhìn thân thể mình một chút, bất đắc dĩ thở dài: "Hoài Như, bây giờ ta cũng không có nhiều cách tốt. Bất quá có một đề nghị, ngươi có muốn nghe thử không?"
"Đề nghị gì?" Tần Hoài Như thầm nghĩ không ép Dịch Trung Hải một chút, hắn cũng sẽ không tận tâm.
Dịch Trung Hải trên mặt lộ ra không cam tâm, phẫn khái vân vân nét mặt, qua một hồi lâu mới nói: "Lão Hà nhà có truyền thống, chính là thích quả phụ."
Tần Hoài Như liếc mắt: "Trụ ngố cũng sẽ không, ta không thấy được hắn."
Dịch Trung Hải lại lần nữa thở dài: "Ta nói không phải Trụ ngố, là lão Hà."
"Hắn?" Tần Hoài Như không ngờ Dịch Trung Hải lại đưa cho nàng một ý đồ xấu xa như vậy.
Giật mình một hồi, nàng cũng không từ chối thẳng thừng, mà nói: "Hà thúc bình thường cũng không để ý tới ta. Chuyện này có được không?"
"Ngươi không thử thì làm sao biết không được. Dù sao cũng không có gì tổn thất."
Dịch Trung Hải cũng là bị ép không còn cách nào. Trụ ngố bây giờ học lái xe, một đạp ga cũng không biết chạy đi đâu, điều này làm hắn sao tìm được Trụ ngố.
Hắn chỉ có thể tìm cách từ trên người người trong viện.
Hứa Đại Mậu bên kia thử mấy lần, đều không thể thành công, chọn tới chọn lui, vẫn là nhà lão Hà đáng tin.
Chẳng qua kế hoạch của hắn còn chưa kịp áp dụng, thì lại có một nhóm người đi vào.
"Các ngươi là ai?"
Lần này câu hỏi không phải của Diêm Phụ Quý, mà là của đám lưu manh mà Khỉ ốm đã bố trí. Sau khi Khỉ ốm thu hồi lại nhà của Giả gia, liền sắp xếp mấy tên thuộc hạ đến ở.
Mấy người này đến ở, hoàn toàn làm rối loạn giờ giấc sinh hoạt của tứ hợp viện, mỗi ngày nửa đêm đều gây ra động tĩnh rất lớn. Người trong viện vô cùng phiền muộn, nhưng ai nấy đều giận mà không dám nói gì.
Hà Đại Thanh từ phía sau đi vào, nhìn mấy tên lưu manh: "Ta là người ở trong sân này, bọn họ tới giúp ta dọn nhà."
Đám lưu manh nhìn một cái, trong miệng lẩm bẩm một câu, liền nhường đường. Trước khi đến ở, Khỉ ốm đã dặn dò bọn này, người trong viện không đơn giản, không được tùy tiện đắc tội ai.
Diêm Phụ Quý chờ bọn chúng đi rồi, mới bước tới: "Lão Hà, ngươi muốn dọn đi? Sao trước đây không nghe ngươi nói gì?"
Hà Đại Thanh tự nhiên sẽ không nói là vì sợ bị Giả gia dây dưa mới chuyển đi, liền cười nói: "Chẳng phải nhà chưa sửa xong đó sao? Hai ngày này sửa xong rồi, ta liền chuẩn bị dọn nhà. Lão Diêm à, tuổi cao rồi, ở trong tứ hợp viện cũng có chút không tiện."
Diêm Phụ Quý có chút hâm mộ nói: "Hay là ngươi tốt, Trụ ngố là một đứa con hiếu thảo, Vũ Thủy cũng vậy. Không như ta, con trai vừa gặp mặt đã tính toán sổ sách với ta."
Liên quan tới cái này, Hà Đại Thanh không tiện nói gì. Đây đều là do Diêm Phụ Quý tự mình tính toán ra cả. Người khác không có cách nào xen vào.
"Đúng rồi, đồ đạc trong nhà cũng mua mới cả, đồ đạc ở đây phần lớn cũng không dùng nữa. Chuyển đi thì thật mất công, ngươi có muốn không?"
Thích chiếm lợi như Diêm Phụ Quý sao có thể bỏ qua, mặt mày hớn hở nói: "Muốn chứ."
Động tĩnh lớn như vậy, Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải đương nhiên biết.
Dịch Trung Hải lo Hà Đại Thanh tìm hắn tính sổ, liền trốn trong phòng, để Tần Hoài Như ra ngoài.
Tần Hoài Như cười nói đứng ở giữa sân, thấy Hà Đại Thanh đi vào, liền tiến lên đón: "Hà thúc, chú về rồi."
Hà Đại Thanh ừ một tiếng, không để ý đến nàng, tiếp tục nói chuyện với Diêm Phụ Quý.
Tần Hoài Như nghe hai người nói chuyện, cảm thấy có gì đó không đúng, liền vội vàng hỏi: "Hà thúc, chú muốn dọn đi sao?"
Nàng vừa đúng đứng trước mặt Hà Đại Thanh, Hà Đại Thanh chỉ có thể dừng bước lại: "Tần Hoài Như, cô làm gì?"
Tần Hoài Như không dám đắc tội Hà Đại Thanh, cười nói: "Tôi chẳng phải là nghe nói chú muốn cho đồ đạc trong nhà cho Tam đại gia sao? Nghĩ hỏi rõ một chút thôi mà?"
Hà Đại Thanh sao có thể không biết ý đồ của nàng, nói thẳng: "Ta muốn chuyển đi, đồ đạc đó không dùng đến nữa, vừa đúng lão Diêm cần dùng, nên ta đưa cho ông ấy."
"A!" Tần Hoài Như bối rối.
Nàng bên này còn đang chuẩn bị tính kế Hà Đại Thanh, thì Hà Đại Thanh đã muốn chuyển đi rồi. Ông ấy chuyển đi rồi, còn tính kế cái gì nữa.
"Hà thúc, chú đang ở yên ổn, dọn đi làm gì chứ? Nơi này chính là nhà của chú mà."
Hà Đại Thanh thầm nghĩ, người khác có thể hỏi vì sao chuyển đi, chỉ có Giả gia nhà cô không có tư cách hỏi.
Hắn không muốn làm chậm trễ thời gian, liền nói: "Cái gì nhà với không nhà. Ta mua nhà khác rồi, ở nhà lầu. Cô đừng có làm mất thời giờ của ta nữa."
Hà Đại Thanh đẩy Tần Hoài Như ra, sau đó mở cửa phòng, để cho người đi theo đem những đồ không dùng đến chuyển tới nhà Diêm Phụ Quý.
Diêm Phụ Quý cứ nghĩ là mấy đồ đạc không dùng tới, không ngờ Hà Đại Thanh ngay cả tủ lạnh và máy truyền hình cũng không cần.
"Lão Hà, mấy cái này ông cũng không cần sao?"
Hà Đại Thanh gật đầu: "Không cần, trong nhà trực tiếp mua đồ mới luôn. Mấy thứ này chuyển qua cũng vô ích."
Diêm Phụ Quý trong lòng có chút chua chát, mấy đồ này cũng là đồ mới. Nói không cần là không cần, thật là ngông cuồng.
Tần Hoài Như thấy không ổn, vội vàng đi tìm Dịch Trung Hải. Dịch Trung Hải nghe kể lại xong, cũng không ngồi yên nữa, từ trong nhà chạy ra.
"Lão Hà, ai cho phép ông chuyển đi."
Hà Đại Thanh bĩu môi: "Ta thích dọn thì ta dọn, có liên quan gì tới ông."
Dịch Trung Hải trong lòng cay đắng dâng lên, bây giờ khác xưa rồi, không phải thời đại hắn muốn làm gì thì làm. Biết không có cách nào ngăn Hà Đại Thanh, hắn liền đánh lên ý định nhà Hà gia: "Nếu ông không ở trong viện nữa, vậy cho nhà Hoài Như ở đi! Nhà Hoài Như bị người khác chiếm rồi, không có chỗ ở."
"Cút! Đừng ép ta đánh ông." Đây là câu trả lời của Hà Đại Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận