Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 492: Tần Hoài Như thử dò xét Hà Vũ Thủy (length: 8394)

Xưởng may cách tứ hợp viện không gần, Hà Vũ Thủy cần phải đi làm nên dậy rất sớm. So với nàng dậy sớm hơn chính là Tần Hoài Như, lúc ra cửa, Tần Hoài Như đã ở bên cạnh ao giặt quần áo.
Đống quần áo này là quần áo của nhà họ Giả, còn quần áo của Trụ ngốc phải đợi lát nữa, khi nào Trụ ngốc tỉnh dậy mới giặt sau.
Thấy Hà Vũ Thủy đi tới bên cạnh ao, Tần Hoài Như mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hà Vũ Thủy.
"Vũ Thủy, con về khi nào vậy? Sao lại dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa à?"
Trong lòng Hà Vũ Thủy chửi thầm, Tần Hoài Như diễn kịch dở quá, cũng hơi vội vàng. Miệng thì hỏi sao lại dậy sớm thế, trong lòng lại mong muốn bản thân ngủ thêm chút nữa.
Tần Hoài Như quả thật nghĩ như vậy, việc đầu tiên sau khi thức dậy của nàng, là chạy đến phòng Trụ ngốc, muốn đánh thức Trụ ngốc dậy. Nhưng Trụ ngốc tối hôm qua uống quá nhiều, ngủ say như chết rồi, gọi mãi không dậy. Nàng lại không dám lớn tiếng, sợ Hà Vũ Thủy nghe được.
Cuối cùng hết cách, nàng chỉ có thể dậy sớm giặt quần áo, để chặn Hà Vũ Thủy ở trong viện.
Chửi thầm thì cứ chửi thầm, kinh nghiệm ứng phó với Tần Hoài Như của Hà Vũ Thủy phong phú vô cùng, nàng đổi sang bộ mặt tươi cười.
"Tần tỷ, tỷ dậy còn sớm hơn cả con nữa."
"Cái đó... Bổng Ngạnh đó mà, đứa nhỏ này nghịch quá. Hôm qua con vừa mới giặt đồ cho nó xong, về nhà đã thấy nó lại mặc đồ bẩn. Quần áo không có mà thay, nên con không dám cho nó tắm. Vậy nên buổi sáng nay thấy quần áo hôm qua chưa giặt, con liền vội đem quần áo bẩn của nó đi giặt.
Nuôi con nít thật phiền phức, mỗi đứa ba bốn bộ quần áo, cũng không đủ mặc. Nhà mình thì cuộc sống khó khăn, không mua nổi nhiều quần áo như vậy, chỉ có thể ngày ngày giặt. Trời còn đẹp thì còn đỡ, chứ nếu thời tiết không tốt là Bổng Ngạnh phải trần truồng."
Nếu là trước kia, Hà Vũ Thủy nhất định sẽ cười hề hề nói, "Chị đi tìm anh khờ nhà em đi, Tần tỷ, chị giúp anh ấy một tay lớn như vậy, bảo anh ấy bỏ tiền mua cho Bổng Ngạnh bộ quần áo đi."
Tần Hoài Như cứ luôn chờ Hà Vũ Thủy nói câu này, chỉ cần Hà Vũ Thủy nói, nàng sẽ kể khổ thay cho Trụ ngốc. Tần Hoài Như không lo Trụ ngốc không móc tiền, chỉ lo vì thể diện, hắn ngại ngùng mở miệng với Hà Vũ Thủy.
Dịch Trung Hải là người sĩ diện, vấn đề mặt mũi còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Trụ ngốc là con nuôi của hắn, đương nhiên học được thói xấu từ Dịch Trung Hải. Việc để Trụ ngốc lấy tiền không thành vấn đề, nhưng bảo Trụ ngốc mở miệng với em gái thì hơi khó khăn.
Trong lòng Hà Vũ Thủy còn đang nghĩ về chuyện của Dịch Trung Hải, cũng không có dư thừa tâm tư để ý đến Tần Hoài Như. Nàng vừa bắt đầu đánh răng, Tần Hoài Như chỉ có thể đứng một bên chờ đợi, thầm than những lời mình vừa nói uổng phí.
Hà Vũ Thủy đánh răng xong, Tần Hoài Như vội vàng nắm bắt cơ hội lên tiếng: "Vũ Thủy..."
Ai ngờ vừa định mở miệng, Hà Vũ Thủy đã bắt đầu rửa mặt, nàng lại chỉ có thể ngậm miệng.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Hà Vũ Thủy liền nói: "Tần tỷ, chị cứ giặt quần áo tiếp đi. Con phải đi làm đây."
Tần Hoài Như nóng nảy, vứt bộ quần áo xuống rồi vội vàng ngăn Hà Vũ Thủy lại: "Vũ Thủy, con khó khăn lắm mới về được một chuyến, sao lại không nói chuyện với anh con chứ? Hay là con đợi chút đi, để chị đi đánh thức Trụ ngốc dậy?"
Hà Vũ Thủy thầm nghĩ, mục đích của Tần Hoài Như vẫn luôn là gạt gẫm Trụ ngốc thôi, bình thường đều là khách khí với mình. Lần này hơi quá tích cực rồi.
"Không cần đâu Tần tỷ. Chỗ con làm cách đây khá xa, bây giờ không đi thì không kịp giờ làm. Anh ngốc hôm qua say quá rồi, cứ để anh ấy ngủ thêm chút đi!"
"Vậy thì con cũng phải ăn chút điểm tâm rồi hãy đi chứ!"
Hà Vũ Thủy dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, trong phòng của Trụ ngốc có gì, đến Trụ ngốc còn không biết rõ bằng Tần Hoài Như nữa. Nàng không biết trong nhà không có gì để ăn à?
Tần Hoài Như nghĩ đến trong phòng của Trụ ngốc trống không, không có gì cả, cũng hơi mất hứng. Nàng trong lòng không ngừng thầm mắng Trụ ngốc, đúng là một tên ngốc, sao lại không biết để dành chút đồ ăn cho nhà chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện thật sự là không tìm được gì cho Hà Vũ Thủy ăn cơm. Có thể cho nhà Hà đồ chỉ có bà cụ điếc và Dịch Trung Hải. Bà cụ điếc còn cần người khác hiếu kính, căn bản không thể cho Hà Vũ Thủy chút gì được.
Bên phía Dịch Trung Hải cũng quá đáng, hai vợ chồng còn chẳng quan tâm tới cả Trụ ngốc, nói gì tới cái người không phải là công cụ dưỡng lão như Hà Vũ Thủy.
Tần Hoài Như càng không nỡ mời Hà Vũ Thủy ăn cơm, chỉ có thể không cam lòng nhìn Hà Vũ Thủy dắt xe đạp đi.
Vương Khôn mua đồ ăn sáng từ bên ngoài về, liền thấy Hà Vũ Thủy muốn ra cửa. "Ngươi đi sớm vậy à?"
Hà Vũ Thủy cười một tiếng: "Xưởng may cách đây xa lắm, con đương nhiên phải đi sớm chút rồi. Anh Khôn, anh mau về nhà đi!"
Vương Khôn liền nhường đường cho nàng, nhìn nàng dắt xe đạp ra cửa.
Vừa định về nhà thì Tần Hoài Như đã chạy ra từ bên trong như phát điên, đi ngang qua Vương Khôn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay hắn, chân cũng không dừng lại.
"Vũ Thủy, con chờ chị một chút, chị có chuyện quan trọng muốn nói với con."
Giọng Tần Hoài Như rất lớn, người trên đường cũng nhìn về phía này, Hà Vũ Thủy chỉ đành dừng xe đạp: "Tần tỷ, có gì thì để con về lần sau nói đi."
Tần Hoài Như hơi luống cuống muốn kéo Hà Vũ Thủy qua một bên, Hà Vũ Thủy lại không cho nàng toại nguyện. Hà Vũ Thủy còn vội đi làm, cũng không dám cùng Tần Hoài Như lôi kéo ngoài đường. Tần Hoài Như thì quen tới muộn, chứ nàng thì không có thói quen đó.
Tần Hoài Như hết cách, chỉ có thể hỏi chỗ làm việc của Hà Vũ Thủy trước rồi mới nghĩ cách sau: "Vũ Thủy, con xem con cũng có công việc rồi. Anh con thì vụng về, không biết con đang làm ở đâu. Anh ấy lại còn ngại không dám hỏi con nữa."
Hà Vũ Thủy thầm nghĩ, tâm tư của Trụ ngốc cũng đều ở chỗ chị, có thể nhớ tới con bé em gái này đã là tốt rồi. Trụ ngốc không quan tâm nàng, cũng không phải do các người dạy sao?
"Con nói cho anh ấy rồi mà, con vừa mới tìm được việc, liền nói với anh ấy luôn."
Tần Hoài Như trong lòng thì thầm mắng Trụ ngốc một trận, uổng cho mày làm anh trai, ngay cả em gái làm ở đâu cũng không nhớ.
"Vậy hả, hóa ra con đã nói cho Trụ ngốc biết rồi à! Thế mà lúc chị hỏi nó lại bảo không biết. Con yên tâm đi, lát nữa chị nhất định nói lại với nó. Như thế này là quá xem thường con rồi."
Hà Vũ Thủy thật muốn trợn trắng mắt, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc ấy nói cho Trụ ngốc biết chuyện này, hai anh em đang ăn cơm. Tần Hoài Như thì xông thẳng vào trong nhà, vừa khóc lóc với Trụ ngốc một hồi, rồi lấy hết cơm trên bàn đi.
Hai anh em cơm còn chưa ăn xong, đành ngồi nhìn cái bàn trống không, tay cầm bánh cao lương mà ăn xong rồi về nghỉ ngơi.
Nếu không phải do Tần Hoài Như quấy rầy thì Trụ ngốc sao có thể quên cả chỗ làm việc của em mình được chứ?
Tần Hoài Như muốn diễn vai hoa sen trắng, nhưng Hà Vũ Thủy thật không có thời gian mà nói chuyện nhăng cuội với nàng.
"Tần tỷ, anh ngốc nhà con thì hay quên, nhớ hay không không quan trọng đâu. Con sắp đến trễ giờ làm rồi, thật không thể nói chuyện với chị nữa đâu."
Tần Hoài Như không buông tay khỏi chiếc xe đạp của Hà Vũ Thủy: "Vũ Thủy, con còn chưa nói cho chị biết con làm ở đâu đâu."
Hà Vũ Thủy bị Tần Hoài Như làm cho hết cách, chỉ đành nói: "Con làm ở xưởng may. Tần tỷ, chị mau buông tay ra đi, con thật sự sắp muộn làm rồi. Chị cũng biết xưởng may cách chỗ này bao xa mà."
Tần Hoài Như không muốn người khác nghe được, còn Hà Vũ Thủy thì lại không quan tâm nhiều như vậy. Nàng vừa nói như vậy, rất nhiều người đều dừng chân lại nhìn về phía này, thậm chí còn chỉ trỏ bàn tán.
Tần Hoài Như ở gần đây quả là một nhân vật nổi tiếng, trước đây thì là người vợ hiền trong miệng của Dịch Trung Hải, còn giờ lại là một quả phụ xinh đẹp của xưởng cán thép. Hà Vũ Thủy cũng là người nổi tiếng gần đây, có ông anh trai làm đầu bếp, mà còn để cho em gái đói đến xanh xao vàng vọt, muốn không bị người khác biết cũng khó.
Nghe thấy những người đó xì xào bàn tán, Tần Hoài Như chỉ đành thả Hà Vũ Thủy đi, cũng quên cả việc hỏi tiền lương của Hà Vũ Thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận