Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 535: Nhân quả công đức (length: 8602)

Nghe Nhị đại mụ nói vậy, Lưu Hải Trung nhất thời có cảm giác như nhà tranh bỗng nhiên thông suốt. Đưa tiền cho lãnh đạo, hắn không nỡ, mà tặng quà thiếu cũng không có tác dụng. Nhưng công tác hạng lại không giống, lãnh đạo cũng đang thiếu cái này.
Lãnh đạo nhận công tác hạng của hắn, nhất định phải ghi nhớ trong lòng, có cơ hội, chẳng phải sẽ cho hắn thăng quan sao?
Lưu Hải Trung hận không thể lập tức tổ chức đại hội toàn viện, đem công tác hạng thu vào tay. Nhưng bị Nhị đại mụ liên tục khuyên nhủ, mới sửa lại là ngày mai.
Hắn cũng không nghĩ, chuyện làm lãnh đạo đâu có đơn giản vậy, thật sự cho rằng người ta vừa nghe là được sao.
"Vậy đi ngủ thôi. Còn hai đứa ranh kia đâu. Sao còn chưa về?"
Nhị đại mụ cẩn thận suy nghĩ một chút, không thấy hai người trong đám đông: "Không biết. Bọn nó lớn rồi, tự biết tìm chỗ ngủ. Chúng ta đừng để ý đến bọn nó."
Dứt lời, Nhị đại mụ liền đóng cửa lại, chuẩn bị đi ngủ.
Lưu Quang Thiên hai người, chạy ra khỏi hậu viện cũng chẳng biết đi đâu. Trước đây cũng là tìm Dịch Trung Hải phân xử, kết quả là bị ăn đòn còn phải xin lỗi Lưu Hải Trung. Dù sao, trên đời không có trưởng bối sai, chỉ có con cái không chu toàn. Lưu Hải Trung đánh chúng, tất nhiên là chúng có lỗi, cho dù không có lỗi thì đó cũng là lỗi.
Nhưng không còn cách nào khác, trong viện người có thể hơi ngăn được Lưu Hải Trung chỉ có Dịch Trung Hải, nên chúng chỉ có thể đi tìm Dịch Trung Hải.
Bây giờ, hai đứa lại không muốn đi. Đi ngang qua trung viện, hai đứa không hề dừng bước, mà trực tiếp chạy ra tiền viện.
Đến tiền viện, hai người đi ngay vào phòng Vương Khôn, tính kể tội.
Hai người nhanh chóng kể hết mọi chuyện, rồi nhìn Vương Khôn: "Khôn ca, anh nhất định phải giúp bọn em làm chủ."
Vương Khôn mang vẻ thương hại nhìn hai người: "Các em muốn ta giúp các em làm chủ như thế nào? Để ta đi khuyên Lưu Hải Trung, các em nghĩ hắn có nghe ta không?"
Hai người nghĩ đến chuyện ba đại gia cả ngày bàn bạc đối phó Vương Khôn, cũng biết là khuyên nhủ thì không được rồi.
"Vậy không thể bắt ba em lại sao?"
Vương Khôn liền nói: "Bắt lại thì làm được gì. Trong xưởng cũng không thể vì chuyện hắn đánh con mà xử phạt hắn được! Phòng bảo vệ quả thật có thể quản chuyện công nhân, nhưng đâu có quản được hết. Giống như chuyện tối qua, ta tận mắt nhìn thấy Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như từ hầm ngầm đi ra, nhưng cũng không có cách nào bắt được bọn họ."
"Vì sao?"
"Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, không có bắt được bằng chứng. Cùng lắm nói bọn họ phẩm hạnh không đoan chính. Vấn đề này, ban khu phố ra mặt mới là tốt nhất. Bên trong xưởng, không tính người thân, thì đã có hơn ba ngàn người rồi. Phòng bảo vệ chỉ có bao nhiêu người, chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi quá nhiều, căn bản không quản nổi."
Trách nhiệm chính của phòng bảo vệ vẫn là phụ trách an toàn trong xưởng. Chuyện ở khu gia quyến giống như là chuyện này, thuộc về bên trị an khoa quản. Người của trị an khoa không nhiều, tối đa cũng chỉ có thể quản mấy công nhân quanh xưởng. Còn công nhân ở trên đường phố thì chuyển giao cho ban khu phố quản lý.
Bên ban khu phố cũng chung một vấn đề, nhân lực không đủ. Mà không đủ nhân lực, thì sẽ có nhiều việc giao cho người có uy tín trong viện giúp phụ trách.
Ai có thể nghĩ đến, mấy người Dịch Trung Hải lại lợi dụng chỗ sơ hở này, biến tứ hợp viện thành vương quốc độc lập.
"Vậy bọn em phải làm sao?"
Vương Khôn đành nói: "Hoặc là các em đến ban khu phố tố cáo, để người ban khu phố đến phê bình hắn một trận, hoặc là cứ bị đánh rồi thì chạy nhanh thôi. Các em đâu thể ngốc đứng ở đó chờ bị đánh chứ!"
"Khôn ca, anh không biết, mỗi lần ba em đánh, là sẽ đóng kín cửa lại. Chúng em..."
"Các em ngốc quá đi. Sao không một đứa ngăn hắn, một đứa đi mở cửa."
Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc nhìn nhau một cái, không nói gì.
Vương Khôn cũng không nói nữa, hắn hiểu nguyên do. Hai người này đều không đủ dũng khí, lo sợ một đứa mở cửa chạy thì một đứa còn lại sẽ bị đánh.
Người ta thường nói hai hòa thượng cùng nhau còn có nước uống, đến chỗ của hai đứa nó thì hai hòa thượng đều không có nước mà uống.
Nhưng đây là chuyện của hai huynh đệ chúng, Vương Khôn không quản được. Với hắn mà nói, bây giờ là làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai.
Càng làm nhiều chuyện bây giờ thì sang năm xảy ra chuyện càng lớn. Đừng nhìn hắn đang ôm mấy cái đùi lớn, thật ra cũng không an toàn.
Gió đổi chiều thì ai cũng không thể nói mình tuyệt đối an toàn. Dù có dựa vào đùi lớn, cũng chẳng chịu nổi mưa gió. Ngay cả con gái nuôi còn chẳng có biện pháp đảm bảo bình an, huống chi là người khác.
Vương Khôn không biết nhiều về những chuyện sẽ xảy ra sau này, nên cũng không có biện pháp ứng phó.
Cũng may, hắn không phải nhân vật lớn, nên không bị người ta để ý. Chỉ cần đừng gây chuyện, đừng để ý đến sự chú ý của người khác, xác suất lớn là có thể bình yên vượt qua.
Mấy kẻ có dã tâm như Lưu Hải Trung hay Lý Hoài Đức, rất dễ dàng bị lôi ra trong giai đoạn đó.
Hắn không phải sợ đắc tội Lưu Hải Trung, mà là sợ đắc tội cái quần thể đó. Một khi đắc tội một người, vì sĩ diện, rất nhiều người sẽ không cùng ngươi phân rõ đúng sai.
Loạn là một chữ, không phải chuyện dễ giải quyết.
Hắn có ngón tay vàng là thật, nhưng ngón tay vàng không phải là lá chắn để hắn làm loạn. Người sống ở ven sông, ai mà không ướt giày.
Vương Khôn không muốn dùng ngón tay vàng làm quá nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện xảy ra ngay trước mắt mình.
Một lý do khác là nhân quả.
Lớn lên dưới cờ đỏ thì sẽ không tin quỷ thần. Nhưng chuyện xảy ra với hắn lại cho thấy quỷ thần là có thật.
Có thể từ đời sau đến thế giới này, vậy có phải chăng sau khi rời khỏi thế giới này, Vương Khôn còn có thể bắt đầu lại từ đầu không?
Làm thế nào mới có cơ hội bắt đầu lại lần nữa đây?
Vương Khôn có thể nghĩ đến đó chính là tích góp công đức.
Mặc dù chuyện công đức quá mông lung, nhưng đây là biện pháp duy nhất mà Vương Khôn nghĩ ra được.
Hắn liền định cho mình quy tắc, ngón tay vàng trừ phi vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng làm chuyện xấu.
Không ngờ suy nghĩ nhiều quá, quay lại nhìn thì Hứa Đại Mậu đã kéo Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc uống không ít rượu. Hứa Đại Mậu cũng biết rượu thuốc của Vương Khôn không đủ dùng nên không nỡ lấy rượu thuốc ra chiêu đãi hai đứa, mà lấy rượu bình thường.
"Được rồi. Quang Phúc còn nhỏ, sao lại ép nó uống nhiều thế."
Lưu Quang Phúc tửu lượng không tốt, giờ đã hơi say: "Khôn ca, không sao. Hai năm trước, bọn em từng trộm rượu của ba uống rồi. Vì sợ ba phát hiện, nên bọn em còn pha nước vào rượu. Đây là học của Tam đại gia."
Hứa Đại Mậu chỉ hai người: "Lần đó uống rượu với nhị đại gia, hắn thấy rượu pha nước, còn tưởng Tam đại gia đưa tới."
Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc cười hì hì.
Vương Khôn nhìn thời gian, cũng đã trễ rồi nên nói: "Hai đứa đừng uống nữa. Về nhà nghỉ ngơi đi."
Lưu Quang Thiên nói: "Khôn ca, bọn em không dám về. Anh cho bọn em ngủ nhờ trong phòng một đêm, mai em về có được không?"
Thấy hai người đáng thương vậy, Vương Khôn cũng thuận tiện nên đã đồng ý.
Hứa Đại Mậu lại nói: "Vừa đúng lúc, Vương Khôn không uống, ba chúng ta tiếp tục uống."
Vương Khôn liền hỏi: "Bọn họ lo bị đánh, nên không dám về nhà. Còn anh sao vẫn chưa về?"
Hứa Đại Mậu hơi chột dạ nhìn vào phòng của Tuyết Nhi: "Nga Tử cũng ngủ rồi, ta cũng lười đánh thức nó. Hôm nay ngủ lại nhà cậu."
Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc vẫn chưa ăn no, thấy thịt trên bàn mà vẫn còn thèm nhỏ dãi. Vừa nghe Hứa Đại Mậu nói vậy, lại giúp hắn đem đồ ăn trên bàn lấy sang phòng bên cạnh, ba người tiếp tục uống rượu.
Vương Khôn đóng cửa lại, Lâu Hiểu Nga từ trong phòng đi ra. Vương Khôn chỉ về phòng kia, cô cũng đành quay vào.
538.
Bạn cần đăng nhập để bình luận