Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1526: Rảnh rỗi Dịch Trung Hải (length: 8696)

Liên quan đến giao dịch về hưu, Dịch Trung Hải cũng không hề nói cho Tần Hoài Như. Hắn đưa ra lý do là, người trong xưởng đều biết, hắn không có con cái cũng không có người thân thích. Bổng Ngạnh không phù hợp điều kiện thay thế vị trí.
Nếu tiếp tục náo loạn ở trong xưởng, lãnh đạo xưởng tìm đến tính sổ, thì tiền lương hưu cấp ba của hắn cũng không lấy được.
Tần Hoài Như hết cách, lo lắng Dịch Trung Hải về hưu xong, bản thân sẽ bị người làm khó dễ trong xưởng, chỉ có thể thỏa hiệp.
Một năm sau, Lưu Quang Phúc tìm được đối tượng, sau khi kết hôn liền mang ra khỏi tứ hợp viện.
Diêm Phụ Quý đang cười nhạo Lưu Hải Trung thì lại càng lo lắng Diêm Giải Khoáng sau khi trở về cũng sẽ làm như vậy, nên đã cùng Diêm Giải Khoáng đưa ra rất nhiều điều kiện mới chịu giao công việc cho hắn để hắn trở về.
Diêm Giải Khoáng vì được trở về, điều kiện gì cũng đáp ứng, thậm chí còn chấp nhận đưa toàn bộ tiền lương lên nộp cho nhà.
Cuối cùng Diêm Phụ Quý cũng giao vị trí công việc lại cho Diêm Giải Khoáng.
Nhà họ Diêm lo sợ người khác phá hỏng chuyện, cũng âm thầm tiến hành, đợi đến khi Diêm Giải Khoáng trở về thì Tần Hoài Như mới biết.
Tiếp đó là một trận đại náo, lần này ra tay chính là Giả Trương thị. Diêm Giải Khoáng cũng đã trở lại rồi, vậy mà Bổng Ngạnh tại sao lại không được trở về?
"Diêm Giải Khoáng, ngươi ra đây cho ta, dựa vào cái gì ngươi thì trở về còn Bổng Ngạnh nhà ta thì không được trở về."
Nhà họ Diêm đang lúc người một nhà đoàn tụ, Giả Trương thị lại xông ra quấy rối, thật khiến người ta chán ghét.
Tam đại mụ tức giận đi ra từ trong nhà, cùng Giả Trương thị giằng co: "Giải Khoáng nhà ta trở về là kế thừa chỗ làm của lão Diêm nhà ta, thì liên quan gì đến nhà các ngươi."
Giả Trương thị lúc này đã mất lý trí, đâu còn quản nhiều như vậy, cứ tiếp tục gây sự ở cửa nhà Diêm Phụ Quý.
Tần Hoài Như nấp trong đám người, cũng không hề ra mặt. Mấy đứa nhỏ đã xuống nông thôn ở gần đây, lần lượt cũng đều trở về, chỉ có Bổng Ngạnh nhà nàng, không nhìn thấy một chút hi vọng nào để trở về.
Phải biết rằng, Bổng Ngạnh tuổi cũng không còn nhỏ, mấy đứa con nhà người khác bằng tuổi hắn đã kết hôn cả rồi. Hai người phụ nữ góa này lo lắng nhất chính là Bổng Ngạnh bị các cô gái thôn quê cám dỗ rồi ở lại đó cưới vợ.
Chính vì nỗi lo này, nên nàng ôm đầy hận ý với những người trong viện. Chuyện năm đó náo loạn lớn như vậy, dựa vào cái gì mà những người khác có thể tìm được việc làm, còn Bổng Ngạnh nhà nàng thì lại không thể.
Nhận ra Dịch Trung Hải đi ra, trên mặt Tần Hoài Như lập tức treo đầy nước mắt, nhìn Dịch Trung Hải mà đau lòng không thôi. Về chuyện công việc kia, hắn vẫn cảm thấy có lỗi với Tần Hoài Như.
Bây giờ những đứa con xuống nông thôn, chỉ còn mỗi Bổng Ngạnh là chưa trở về, thực sự khiến hắn đau đầu.
Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định đứng ra, tốt nhất có thể khiến nhà họ Diêm nhường lại chỗ làm để Bổng Ngạnh có lý do mà quay về.
"Lão chị dâu, chị đừng làm ồn nữa, để ta nói chuyện với lão Diêm một chút."
Diêm Phụ Quý lần này lại cứng rắn hẳn, nói thẳng: "Ta với ngươi không có gì để nói cả."
Dịch Trung Hải trong lòng mất hứng, nhưng cũng không hề biểu lộ ra ngoài: "Lão Diêm, ông là bậc trưởng bối trong viện, khi dễ nhà họ Giả như vậy không thích hợp. Hơn nữa, làm lớn chuyện rồi, đối với nhà các ông cũng không tốt.
Ta nói thật, lần này không thể trách lão chị dâu được. Giải Khoáng với Bổng Ngạnh cùng nhau xuống nông thôn, lúc đi, là do ông đáp ứng sẽ để Giải Khoáng chiếu cố thật tốt cho Bổng Ngạnh.
Thế nhưng mà những năm này viết thư cho Bổng Ngạnh, nó đều nói, Giải Khoáng căn bản không có chiếu cố nó."
Diêm Giải Khoáng xa nhà đã lâu, sự sợ hãi đối với Dịch Trung Hải đều bị thời gian mài mòn hết rồi, bây giờ hắn cũng không còn sợ Dịch Trung Hải nữa.
"Một đại gia, tôi thế nào không có chiếu cố hắn? Nếu không có tôi, thì hắn có thể nhanh chóng có được chỗ đứng ở nông thôn vậy không? Mấy người chỉ đưa cho tôi mười lăm đồng, lẽ nào còn bắt tôi chiếu cố hắn mấy năm trời sao?"
Dịch Trung Hải vừa nghe, cũng biết mười đồng còn lại đã bị Diêm Phụ Quý tham ô, trong lòng lại càng bất mãn với ông ta. Bất mãn thì bất mãn, bây giờ hắn không thèm để ý đến Diêm Phụ Quý. Diêm Giải Khoáng ngày đầu tiên trở về mà đã dám đối đầu với hắn rồi, thực sự là không phải là chuyện tốt lành gì.
Tuổi của hắn càng ngày càng lớn, nhất định phải tạo cho mình một địa vị như lão tổ tông thứ hai ở trong tứ hợp viện này. Nếu không, kế hoạch dưỡng lão của hắn sẽ thực sự tan thành mây khói.
"Giải Khoáng, sao con lại nói như thế hả. Con với Bổng Ngạnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con chiếu cố nó thì không phải là chuyện nên làm sao? Ta đã nhiều lần nói làm người không được quá ích kỷ, sao con lại không chịu học thế hả."
"Ta nhổ vào. Trên đời này làm gì có nhiều cái chuyện nên như vậy chứ. Ta đối với hắn đã hết tình hết nghĩa rồi. Mấy người đừng có hòng trút oan lên đầu ta."
Dịch Trung Hải thấy Diêm Giải Khoáng không nghe lời, thì giận đỏ mặt tía tai: "Lão Diêm, ông dạy con cái ăn nói với bậc trưởng bối kiểu gì vậy hả?"
Diêm Phụ Quý khinh thường nói: "Con nhà chúng tôi nói thế nào, thì không cần đến ông phải quan tâm. Lão Dịch, nếu ông không mau lôi con Giả Trương thị kia đi thì đừng trách nhà chúng tôi không khách khí."
"Ông..."
Dịch Trung Hải cảm thấy sâu sắc vô lực. Nếu là Trụ Ngốc ở đây thì tốt, để cho hắn giáo huấn những người không hiếu thuận này một trận.
Đáng tiếc, vậy cũng chỉ có thể là chuyện không tưởng.
Trụ Ngốc từ khi rời tứ hợp viện, cũng không quay trở lại đây nữa. Hà Vũ Thủy thỉnh thoảng mang Lý Vệ Quốc đến ở, đối với bọn họ hờ hững, một chút tin tức gì của Trụ Ngốc cũng không chịu nói.
Đối mặt với sự cường thế của nhà họ Diêm, Giả Trương thị thấy không chiếm được lợi lộc gì, đành ỉu xìu quay trở về nhà, để lại Dịch Trung Hải lúng túng đứng tại chỗ.
Vương Khôn dẫn người nhà đứng xem kịch vui một hồi, sau đó mới về nhà ăn cơm.
Nhiễm Thu Diệp lắc đầu nói: "Thật không hiểu nổi, nhà họ Giả rốt cuộc là náo loạn cái gì. Cũng chỉ bởi vì Diêm Giải Khoáng trở về còn Bổng Ngạnh thì không có trở lại?"
Vương Khôn cười nói: "Sao em vẫn còn chưa hiểu thế. Bọn họ làm ồn ào lên là để mọi người thấy mình bị chèn ép, tạo cớ để Dịch Trung Hải tiến hành bắt cóc đạo đức đó.
Đứa bé biết khóc thì mới có sữa mà bú, nhà họ Giả hiểu rõ điều này lắm."
Nhiễm Thu Diệp đối với hành vi của nhà họ Giả thì khinh thường. Người khác cũng đâu có ngốc, dựa vào cái gì phải giúp không các người chứ.
"Dịch Trung Hải cũng thật là, sau khi về hưu thì cả ngày cứ ở trong viện khoa tay múa chân. Cứ thấy mấy đứa trẻ thì lại nói là phải tôn kính người già, làm người không được quá ích kỷ."
~~ Vương Khôn nghe vậy liền nhíu mày: "Hắn cũng nói những lời đó với con nhà mình sao?"
Thông Thông nhanh chóng cướp lời nói: "Nói rồi. Con không thèm để ý đến ông ta."
Vương Khôn cười ha ha một tiếng: "Con trai ngoan, không để ý đến là được. Nhớ kỹ nha, những người trong trung viện, con cũng đừng có quan tâm."
Thông Thông gật đầu một cái.
Vương Khôn sau đó mới nói: "Lão già kia nóng ruột rồi, đang muốn tìm người để dưỡng lão."
"Nhà Tần Hoài Như cho ông ta dưỡng lão còn chưa đủ sao?" Tuyết Nhi ngẩng đầu lên hỏi.
"Em nghĩ là Tần Hoài Như có thể an tâm cho hắn dưỡng lão sao?"
Tuyết Nhi suy nghĩ một chút, cũng biết là không thể nào. Dịch Trung Hải cả ngày nói người khác không nên quá ích kỷ, nhưng người nhà họ Giả ích kỷ, hắn lại làm như không thấy.
Hai mẹ góa nhà họ Giả cả ngày tính toán người khác, Tiểu Đương cùng Hòe Hoa đi theo học, chính là hai con Tần Hoài Như thu nhỏ.
Còn về Bổng Ngạnh đang ở tít ngoài kia, thì lại càng không thể. Lúc trước còn ở tứ hợp viện, đã không biết cảm ơn rồi, thì huống chi là bây giờ.
Tuyết Nhi bất đắc dĩ nói: "Cái viện của chúng ta thật đúng là thú vị. Mấy người con trai nhà họ Lưu không hiếu thuận, mấy người con nhà họ Diêm cũng không khác là mấy. Mà Dịch Trung Hải lại đi coi trọng nhà họ Giả, cũng là một tình cảnh tương tự."
Vương Khôn cầm đũa gõ nhẹ lên đầu nàng: "Cái con bé này, học ở đâu ra vậy?"
Thông Thông bắt chước Vương Khôn, cầm đũa muốn gõ Tuyết Nhi, liền bị Tuyết Nhi bắt lại giáo huấn cho một trận.
Cả nhà cười vui vẻ, rồi cũng quên chuyện này đi.
Chuyện này, cứ như vậy qua đi. Sau lần tranh cãi này, quan hệ của Dịch Trung Hải và Diêm Phụ Quý trở nên gay gắt hơn rất nhiều. Bình thường hai người gặp nhau thì đều không thèm nhìn mặt nhau.
Còn Lưu Hải Trung, thì cũng bị Lưu Quang Phúc gây cho tổn thương tim, cảm thấy mất hết mặt mũi, nên rất ít khi lộ diện ở trong viện.
Bất quá, Diêm Phụ Quý cũng đắc ý không được bao lâu. Diêm Giải Khoáng có công việc rồi, rất nhanh liền tìm được đối tượng, sau khi kết hôn xong, thì trở mặt ngay với Diêm Phụ Quý.
Diêm Phụ Quý muốn dùng biện pháp cũ, tổ chức đại hội toàn viện.
Dịch Trung Hải cũng không hề để ý, ngược lại trong lòng còn âm thầm cao hứng. Phải biết, trong kế hoạch dưỡng lão của hắn còn có một bước là liên kết Diêm Phụ Quý và Lưu Hải Trung lại, nếu như con cái hai người hiếu thảo, thì hắn còn liên kết được cái gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận