Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 785: Hứa Đại Mậu thử dò xét (length: 8442)

Trụ ngốc tức điên, hận không thể lập tức đi tìm Diêm Phụ Quý tính sổ.
Tần Hoài Như sao có thể để cho Trụ ngốc đi trường học tìm Diêm Phụ Quý, đi trường học, nói không chừng sẽ để cho Trụ ngốc đụng phải Nhiễm Thu Diệp. Nàng hiểu rất rõ Trụ ngốc, người này thấy nữ nhân xinh đẹp liền đi không nổi.
"Ngươi làm gì vậy hả, muốn cho ta ở trong viện không có cách nào làm người có phải hay không. Ngươi như vậy làm ầm ĩ, mọi người sẽ đều biết là sau lưng ta tố cáo. Tam đại gia biết, ta còn làm sao ở trong viện được nữa."
Trụ ngốc nhất thời có chút không biết làm sao, nhưng để cho hắn im hơi lặng tiếng, hắn lại không làm được.
Tần Hoài Như tiếp tục khóc nói: "Trong lòng ta áy náy với ngươi, mới muốn giúp ngươi nghe ngóng chuyện cô giáo Nhiễm, ta cũng không nghĩ tới Tam đại gia căn bản là không có nói với cô giáo Nhiễm. Ngươi muốn đi tìm Tam đại gia làm ầm ĩ, chẳng phải thành ta cố ý mật báo, phá hỏng quan hệ trong viện sao?"
Nước mắt thực sự có tác dụng, làm Trụ ngốc tỉnh táo lại.
Vì không để cho Tần Hoài Như khó xử, Trụ ngốc quyết định không đi trường học gây sự với Diêm Phụ Quý. Nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua Diêm Phụ Quý, chuẩn bị dùng biện pháp khác đối phó Diêm Phụ Quý.
Thấy Trụ ngốc tỉnh táo lại, Tần Hoài Như thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi Trụ ngốc. Chuyện cô giáo Nhiễm, ngươi thôi đừng nghĩ nữa, chờ ta rảnh rỗi, về nhà ngoại kêu Kinh Như đến.
Thật may là ta không có giới thiệu Kinh Như cho Hứa Đại Mậu, không thì ngươi liền cả đời độc thân mất!"
Trong lòng Trụ ngốc vẫn còn nhớ Nhiễm Thu Diệp, nhưng lại nghĩ không ra cách tiếp xúc với Nhiễm Thu Diệp, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
"Được rồi, chị gái tốt của ta, ngươi giúp ta chuyện này, ta ghi nhớ được không?"
Tần Hoài Như ngửi được mùi thơm từ nhà bếp sau truyền tới, tiềm thức liếm môi một cái: "Ta giúp ngươi lớn như vậy một chuyện, ngươi liền không có chút gì biểu thị à."
Trụ ngốc ngẩn người một chút, sau đó phản ứng kịp, Tần Hoài Như đây là để ý mấy cái màn thầu trong bếp sau. Nếu giúp hắn chuyện lớn như vậy, hắn cũng không thể không có chút biểu thị.
Trước khi biểu thị, Trụ ngốc quyết định trêu chọc một chút Tần Hoài Như: "Ta dám cho ngươi, ngươi dám lấy ra ngoài không? Đám cháu trai ở phòng bảo vệ, ngày nào cũng kiểm tra ta."
Tần Hoài Như tức giận giậm chân: "Vương Khôn cũng thật là, mọi người đều ở trong một viện, làm gì mà tích cực vậy chứ. Nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn."
Giải thích không rõ lai lịch vật, Tần Hoài Như cũng không dám mang đi ra ngoài, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Thấy Tần Hoài Như định đi, Trụ ngốc bắt đầu cười hắc hắc: "Được rồi, đừng mặt ủ mày ê nữa. Chờ ở đây, ta lấy cho ngươi mười cái màn thầu nhé."
Trong lòng Tần Hoài Như vui mừng, tiếp theo là sốt ruột: "Trụ ngốc, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc. Để cho phòng bảo vệ phát hiện, công việc của ngươi cũng không giữ nổi."
Màn thầu hay không thật ra không có gì quan trọng, Trụ ngốc chỗ này không có, còn có thể đi tìm người khác xin.
Công việc của Trụ ngốc tuyệt đối không thể mất, mất việc, Trụ ngốc cái này liếm cẩu liền không có tác dụng gì.
Tần Hoài Như rất rõ ràng, bản thân muốn cái gì.
Trụ ngốc cười ha ha: "Yên tâm đi, chị Tần, lần này là chính ta tiêu tiền mua, không sợ phòng bảo vệ kiểm tra."
Tần Hoài Như vừa nghe, cũng chẳng cần màn thầu, trực tiếp hỏi: "Trụ ngốc, ngươi kiếm tiền ở đâu ra thế."
Ánh mắt Trụ ngốc có chút lấp lóe, không muốn nói cho Tần Hoài Như chân tướng. Không có tiền ngày tháng thực sự quá khó chịu, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, không thể tất cả đều đưa cho Tần Hoài Như được.
"Thì cái gì, ta mượn Mã Hoa chút ít là được. Có mấy cái màn thầu, cũng không có bao nhiêu tiền."
Tần Hoài Như nghĩ một chút cũng đúng, liền không hỏi nữa. Chủ yếu là nàng không cảm thấy với chút ân tình nhỏ như vậy, Trụ ngốc lại còn lừa gạt nàng.
Sắp xếp xong màn thầu, Tần Hoài Như cười rời khỏi căn tin. Trở lại phân xưởng, đem màn thầu để vào thùng đồ nghề, Tần Hoài Như xoay người rời khỏi phân xưởng. Công việc của nàng, đều có người giúp làm, công việc hàng ngày nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành, Liễu chủ nhiệm thấy vậy cũng không có biện pháp nào.
Làm một chuyện đẹp đẽ như vậy, Tần Hoài Như phải đi trước mặt Dịch Trung Hải mà tâng công.
Làm việc tốt, mà không để người biết, chẳng phải là làm không công sao.
"Một đại gia, chuyện xem mắt của Trụ ngốc giải quyết rồi à?"
Dịch Trung Hải nghe được tin tức này cũng choáng váng, bên hắn còn chưa có chút đầu mối gì, Tần Hoài Như liền giải quyết xong, quá không thể tin được.
"Hoài Như, mau nói xem, giải quyết như thế nào. Không có để cho Trụ ngốc sinh ra hoài nghi chứ?"
Tần Hoài Như tự tin đem chuyện đã xảy ra nói một lượt, trong đó trọng điểm miêu tả bản thân đã cơ trí như thế nào để thuyết phục Trụ ngốc.
Dịch Trung Hải đối với kết quả này rất vừa ý, không cần tự mình ra mặt phá hỏng chuyện xem mắt của Trụ ngốc: "Cái lão Diêm này, luôn không bỏ được thói quen tham chút lợi nhỏ. Cũng may hắn còn biết chừng mực, không có giới thiệu đối tượng cho Trụ ngốc. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho hắn."
Tần Hoài Như hận Diêm Phụ Quý đến nghiến răng nghiến lợi, những thứ đó, vốn nên là của nhà các nàng mới phải.
Nghĩ đến tính khí của Trụ ngốc, Tần Hoài Như lại có chút hả hê: "Một đại gia, tính khí của Trụ ngốc, ta lo là hắn sẽ đánh lão Diêm một trận."
Trong lòng Dịch Trung Hải vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mình và Diêm Phụ Quý gây gổ, nghĩ để Trụ ngốc dạy dỗ hắn một trận, cũng không tính là chuyện xấu.
"Không sao, bản tính Trụ ngốc không xấu, dạy dỗ người cũng sẽ không áp dụng thủ đoạn cực đoan. Nhiều nhất trong viện đánh hắn một trận. Ai bảo hắn phá hoại quy củ trong viện chứ."
Thấy Dịch Trung Hải tự tin như vậy, Tần Hoài Như yên tâm. Đột nhiên ngửi được mùi hôi từ trên người Dịch Trung Hải truyền tới, Tần Hoài Như thiếu chút nữa phun ra.
"Một đại gia, công việc trong phân xưởng vẫn chưa xong, tôi về trước."
Dịch Trung Hải không cảm giác trên người mình có vấn đề, liền để Tần Hoài Như rời đi.
~~ Bên này, Hứa Đại Mậu lẳng lặng mò tới phòng bảo vệ, tính toán thử dò xét một chút Vương Khôn. Lâu Hiểu Nga lấy hình ra, thật làm hắn sợ hết hồn.
"Vương Khôn, ta hỏi ngươi, Lâu Hiểu Nga có đưa cho ngươi thứ gì không?"
Vương Khôn vừa nhìn liền biết Hứa Đại Mậu đến dò xét tin tức: "Ngươi quên rồi à, Lâu gia không dùng đến máy thu thanh nữa, không phải bán cho ta rồi sao?"
"Ta nói không phải máy thu thanh. Là một lá thư, hoặc là một quyển sách gì đó."
"Hứa Đại Mậu, ngươi nói linh tinh cái gì vậy. Hiểu Nga tỷ đưa cho ta những thứ kia làm gì? Rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Còn có, ngày hôm qua làm gì mà mở hội nhằm vào Hiểu Nga tỷ?"
Hứa Đại Mậu nhìn chằm chằm Vương Khôn, không thấy được đầu mối gì từ trên mặt hắn, mới yên tâm một chút: "Không có gì. Chẳng phải tại ta bị một đại gia gài bẫy sao? Hắn nói ngươi cùng Lâu Hiểu Nga có gì đó không rõ ràng, ta nóng đầu, liền phạm phải sai lầm.
Đến lúc họp xong, ta mới biết, mình bị lừa rồi. Ngươi cũng đừng chấp nhặt với ta nha. Chờ Lâu Hiểu Nga đi, ta mời ngươi uống rượu."
"Được rồi, chuyện uống rượu để sau đi! Mà ngươi nói ngươi cũng đúng, rõ ràng quan hệ không tốt với Dịch Trung Hải, sao còn tin lời hắn chứ."
Trên mặt Hứa Đại Mậu nói hối hận, trong lòng lại nghĩ đến kỹ thuật của Tần Hoài Như. Hết cách rồi, quả phụ xinh đẹp đâu phải là nói chơi, dáng người quyến rũ, kỹ thuật lại tốt, là đàn ông cũng khó mà kìm lòng được.
"Thì chẳng phải ta cũng hối hận sao? Bây giờ ta cũng hoài nghi, tối ngày hôm qua là bà cụ điếc cùng Dịch Trung Hải diễn một vở kịch, chỉ là muốn để Lâu Hiểu Nga đến ở trong phòng bà cụ điếc.
Ngươi giúp ta nói với Lâu Hiểu Nga một tiếng, ta không quản nàng gả cho ai, nhưng người kia tuyệt đối không thể là Trụ ngốc. Nếu không thì đừng trách ta lưới rách cá chết."
Nhìn nét mặt Hứa Đại Mậu, Vương Khôn giật mình. Trong ánh mắt loại quyết tuyệt đó, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Mâu thuẫn giữa hắn và Trụ ngốc, có lẽ đời này đều không có cách nào giải quyết được.
Chỉ là không biết, lời này của Hứa Đại Mậu là nói riêng với Lâu Hiểu Nga, hay là nói cho hắn nghe.
Bất quá bất kể thế nào, cũng không đáng để ý. Ăn Tết xong, Lâu gia liền rời khỏi BJ, Hứa Đại Mậu muốn báo thù Lâu gia cũng không có biện pháp.
Chờ đến lúc trở lại lần nữa, Lâu gia càng là sự tồn tại mà Hứa Đại Mậu theo không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận