Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1174: Tham lam (length: 8375)

Đám người vốn tưởng rằng buổi sáng sẽ cứ như vậy trôi qua, ai ngờ lúc làm việc vừa xuất hiện ở cửa, lại thấy Dịch Trung Hải đi gõ cửa nhà Trụ ngố.
Là một tên ngụy quân tử đạt chuẩn, làm việc tốt, nhất định phải nói ra, nếu không hắn làm tất cả đều uổng phí.
Từ nhà Lưu Hải Trung đi ra, hắn ngồi một lúc, thực sự không nhịn được, không thể chờ đợi phải nói cho Trụ ngố.
Hắn cho là Trụ ngố sẽ rất nhanh mở cửa cho hắn, kết quả bên ngoài vây quanh một vòng người, Trụ ngố vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lưu Hải Trung ra cửa đi làm, thấy Dịch Trung Hải bịch bịch gõ cửa nhà Trụ ngố, nghĩ đến Dịch Trung Hải trước giờ giúp hắn hết việc này đến việc khác, liền chuẩn bị khuyên nhủ Dịch Trung Hải vài câu.
"Lão Dịch, ông đừng gõ nữa. Trụ ngố từ nhỏ đã thích ngủ nướng, không đến chín giờ sẽ không rời giường."
Dịch Trung Hải thấy Lưu Hải Trung, còn giật cả mình. Hắn ban ơn cho Trụ ngố, đó là để bán đứng Lưu Hải Trung.
Nghĩ đến lời Lưu Hải Trung nói quả thật không sai, Dịch Trung Hải cũng chỉ có thể đổi ý: "Lão Lưu, tôi từ nhà ông trở về, càng nghĩ càng thấy Trụ ngố làm không đúng, không nhịn được liền muốn dạy dỗ hắn một chút. Thằng nhóc này, cũng hơn ba mươi rồi, còn ngủ nướng, không tìm được vợ còn oán người khác."
Người xem náo nhiệt nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường. Việc Trụ ngố không lấy được vợ, kẻ chủ mưu lớn nhất chính là Dịch Trung Hải. Bọn họ những người sống trong tứ hợp viện này, đã sớm nhìn ra, chẳng qua là không ai nói ra mà thôi.
Bây giờ chuyện này ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, Dịch Trung Hải lại còn muốn đổ thừa, đây chẳng phải là coi mọi người là kẻ ngốc sao?
Dịch Trung Hải thấy không ai bênh vực mình, mặt có chút lúng túng, không nói câu nào, quay về nhà.
Lưu Hải Trung lắc đầu một cái, không biết phải nói sao. Dịch Trung Hải không có con trai, lo lắng tuổi già không ai chăm sóc, chọn hai người để nương nhờ khi về già, một người thì sớm bỏ đi, một người khác cũng trở mặt với hắn. Tình cảnh bây giờ, làm bạn già thật sự có chút đáng thương cho hắn.
Để hắn nói thì Dịch Trung Hải nên đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa, như vậy cũng không cần phải cầu cạnh ai. Mấy năm trước, hắn và Diêm Phụ Quý đã khuyên Dịch Trung Hải rồi, đáng tiếc hắn không nghe.
"Được rồi, mau đi làm thôi, có gì đáng xem."
Lưu Hải Trung vừa hô, mọi người mau chóng rời đi, tránh để hắn để ý. Chuyện ngày hôm qua không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết, chuyện Lưu Hải Trung làm sai. Nghĩ muốn tóm Lâu gia, kết quả đắc tội người.
Trong lòng mọi người cũng mong hắn bị lột chức. Thực tế có nhiều người đã chuẩn bị mua pháo để ăn mừng, kết quả thì sao, Lý Hoài Đức lại gọi Lưu Hải Trung cùng đi ăn cơm. Vậy chẳng phải nói rõ, Lý Hoài Đức coi trọng Lưu Hải Trung.
Điều này cũng làm người ta lại không dám trêu chọc Lưu Hải Trung.
Một bác gái đối với hành vi của Dịch Trung Hải, vô cùng không hiểu, rõ ràng đã nói xong rồi, không nên trêu chọc Trụ ngố, tại sao Dịch Trung Hải lại vẫn muốn nhằm vào Trụ ngố.
"Hôm qua ông chẳng phải đã đáp ứng mẹ nuôi, đừng nhằm vào Trụ ngố sao?"
Dịch Trung Hải há miệng, cuối cùng chọn không nói chuyện này cho bác gái. Bác gái ăn nói vụng về, nói không lọt tai. Để cho nàng nói cho Trụ ngố, sẽ không đạt được mục đích ban ơn cho Trụ ngố của hắn. Nếu là đổi thành Tần Hoài Như thì còn được.
"Nếu không nóng vội, ta có cần phải đến tìm Trụ ngố không? Thế này đi, bà ở nhà trông chừng hắn, đợi hắn tỉnh, nói cho hắn biết đến xưởng cán thép tìm tôi. Nhớ đấy, đừng để người khác thấy. Chuyện quan trọng, nhất định phải để cho hắn đi tìm tôi.
Tôi đi làm trước đây."
Ra cửa nhìn về phía nhà Giả gia, phát hiện một chút động tĩnh cũng không có. Dịch Trung Hải cũng biết Tần Hoài Như đã đi làm. Điều này khiến hắn rất an ủi, còn mạnh hơn tên lười biếng Trụ ngố kia.
Nên để Tần Hoài Như quản Trụ ngố, tránh cho cả ngày không ra sao cả.
Nếu để Tần Hoài Như biết được ý nghĩ của Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như sẽ nói cho hắn biết, hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vừa nghĩ tới trong tay Trụ ngố có hai mươi đồng, lại không cho nàng cất giữ, nàng liền không ngủ được. Để bù đắp lại tổn thất này, nàng quyết định đi tìm Lý Hoài Đức, để Lý Hoài Đức bồi thường.
Dịch Trung Hải đi theo Lưu Hải Trung ở cửa ra vào diễu võ dương oai, thì lúc đó Tần Hoài Như đang cùng Lý Hoài Đức vận động.
Gào thét sau nửa giờ, hai người mới dừng lại.
Quần áo còn chưa kịp mặc, Tần Hoài Như đã bắt đầu đòi tiền.
Đối với tật xấu này của Tần Hoài Như, Lý Hoài Đức đã có chuẩn bị, đưa tay từ dưới gối lấy ra năm đồng tiền, nhét vào trong khe ngực.
Tần Hoài Như quyến rũ nhìn Lý Hoài Đức một cái, sau đó lại lộ vẻ mặt không hài lòng lắm: "Chủ nhiệm, có thể cho em nhiều thêm một chút không? Nhà em khó khăn quá, con cái cả ngày kêu ăn không đủ no."
Lý Hoài Đức thấy vậy, bực cả mình, giận dữ nói: "Tần Hoài Như, nhà các người đúng là gan rồng mật phượng, tiêu nhiều tiền như vậy."
Nếu không phải thấy kỹ thuật của Tần Hoài Như cao, làm cho hắn thoải mái, Lý Hoài Đức mới không tìm Tần Hoài Như. Mỗi lần xong việc là đòi tiền, làm như đang giao dịch vậy. Hắn không phải tiếc tiền, thật sự là còn chưa mặc quần áo vào đã đòi tiền, chẳng ra làm sao cả.
Ở nhà có bà vợ đanh đá đã đủ phiền, đến xưởng, lại muốn tìm chút hoa giải sầu. Về phần chuyện vận động, đây chỉ là tiện thể thôi.
Tần Hoài Như không hiểu rõ tâm tư của Lý Hoài Đức, vẫn dùng chiêu bình thường hay dùng với mấy người đàn ông kia, ủy khuất khóc lóc.
"Em cũng không muốn như vậy mà, nhưng nhà em thật sự quá khó khăn. Hôm qua Trụ ngố mang về nhiều đồ ăn ngon như vậy, làm cho con nhà em thèm thuồng khóc cả đêm.
Em là một quả phụ, em còn biết làm sao?
Em mặt dày đi tìm hắn, muốn mượn chút cho con đỡ thèm một chút. Hắn cùng Vương Khôn chẳng những không đồng ý, còn làm nhục em.
Chủ nhiệm, em nói thế nào cũng là người của anh, bọn họ đối xử với em như vậy, chẳng khác gì coi thường anh."
Lý Hoài Đức lạnh lùng nhìn Tần Hoài Như: "Quan hệ của hai người chúng ta, bọn họ cũng đều biết rồi sao?"
Tần Hoài Như vội vàng lắc đầu, loại chuyện như này, sao có thể nói cho người khác biết được. Nàng còn trông cậy vào dùng nhan sắc của mình, tìm thêm mấy người nữa để dựa vào.
Lý Hoài Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Bọn họ còn chưa biết, nói gì đến không nể mặt ta. Em đừng ở đây chọc cho chúng ta thêm xa cách."
Tần Hoài Như chau mày, không nghĩ ra chiêu này tại sao lại không linh nghiệm. Lúc dùng chiêu này đối phó Dịch Trung Hải, rõ ràng không hề có vấn đề gì.
"Chủ nhiệm, sau này có phải Trụ ngố có thể mang đồ ăn thừa không. Nếu không anh nói với cậu ta một tiếng, để cậu ta đưa cho em một hộp."
Lý Hoài Đức bất mãn nhìn người phụ nữ trước mắt này, thật quá tham lam. Loại chuyện này, làm sao để hắn mở lời với Trụ ngố, lại lấy lý do gì để nói chuyện với Trụ ngố đây.
Việc Trụ ngố có mang theo hộp cơm hay không, thật ra không quan trọng. Nhưng Lý Hoài Đức biết Vương Khôn không thích Trụ ngố mang theo hộp cơm, tự nhiên hắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội Vương Khôn.
"Hôm qua Trụ ngố mang hộp cơm, đó là tiền của Lưu Hải Trung bỏ ra, không phải đồ trong xưởng. Sau này hắn không mang theo hộp cơm được, em đừng có mơ mộng nữa.
Dịch Trung Hải một mực chăm sóc em, thêm cả tiền của tôi cho em, nhà em sao có thể không đủ ăn được. Tần Hoài Như, em cũng nên dùng đầu óc vào chuyện chính đáng đi. Quách râu quặp đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, em cả ngày chẳng làm gì cả, cứ ngồi không ở phân xưởng. Ảnh hưởng rất không tốt."
Tần Hoài Như ở trong lòng mắng Quách râu quặp đến chết: "Em không phải không liên hệ nhau, mà thật sự là em không biết. Chủ nhiệm, nếu không anh cho em đổi công việc khác, căng tin cũng tốt mà. Tài nấu ăn của em còn hơn rất nhiều đầu bếp trong xưởng mình đấy."
Lý Hoài Đức hừ một tiếng: "Em đừng có nằm mơ. Chuyện của em và Trụ ngố ồn ào như vậy, Trụ ngố cả ngày kêu muốn tuyệt giao với em, tôi điều em đến căng tin, người khác sẽ nói sao đây. Được rồi, tôi còn phải làm việc, em đi đi."
Lúc vận động thì vui vẻ bao nhiêu, lúc này tâm trạng của Lý Hoài Đức liền xấu bấy nhiêu. Tần Hoài Như tham lam, thật sự làm hắn chán ghét.
Tần Hoài Như cũng rất bất mãn, cảm thấy Lý Hoài Đức còn kém xa so với Trụ ngố. Chiếm tiện nghi của nàng, lại còn không chịu thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận