Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1133: Dưỡng lão kế hoạch chỗ sơ hở (length: 8461)

Dịch Trung Hải cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể giải quyết việc con trai nhà ngươi nói ra lý lẽ đi."
Diêm Phụ Quý lập tức lắc đầu: "Lão Dịch, ngươi đừng nói đùa. Ta chỉ là một thầy giáo, làm sao có thể có cách giải quyết những lý lẽ kia. Nhưng mà ngươi với lão Lưu lại không giống."
Dịch Trung Hải nghĩ bụng, tên khốn nào mới hiểu mấy lý lẽ đó chứ. Hắn tự nhận mình thông minh hơn Lưu Hải Trung, nhưng cũng không nuốt nổi mấy cái lý lẽ khô khan kia.
Để hắn nói cái lợi của hiếu thuận, hắn có thể nói ba ngày ba đêm, để hắn nói mấy lý lẽ khô khan kia, có thể nói một câu, cũng đã mạnh hơn Lưu Hải Trung nửa câu.
"Ta chỉ là một công nhân, biết vài chữ, ta làm gì có bản lãnh cao siêu vậy."
Diêm Phụ Quý thấy Dịch Trung Hải không đồng ý, cũng chẳng có cách nào. Nhưng hắn lại là hạng người đi ngang qua xe chở phân cũng muốn nếm một hớp, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chiếm tiện nghi.
"Ta thì không có cách giải quyết mấy lý lẽ này. Nhưng mà ta có một ý kiến hay, ngươi giúp ta phân tích xem sao."
Dịch Trung Hải bất mãn trừng Diêm Phụ Quý một cái, phân tích cái gì, chẳng phải là muốn hắn giúp đỡ hay sao?
Dịch Trung Hải không muốn giúp, nhưng mà đối phó Trụ Ngốc, có thể sẽ cần đến Diêm Phụ Quý, hắn cũng không tiện đắc tội Diêm Phụ Quý.
"Ngươi nói trước đi, nhưng mà ta phải nói trước, ta chỉ là công nhân đội dân phòng, không quyết định được đâu. Nếu ý kiến của ngươi quá phiền phức, tốt nhất ngươi nên đi tìm lão Lưu."
Diêm Phụ Quý nghĩ thầm, ta có thể không biết đi tìm Lưu Hải Trung sao? Lưu Hải Trung bây giờ không giống hồi trước nữa, nhờ hắn làm việc, là cần phải có tiền đấy.
"Thì là thế này, Lưu Quang Thiên chẳng phải bị điều đến nhà máy thép sao? Có thể hay không đưa thằng Giải Thành nhà ta cũng đến nhà máy thép. Ta chỉ cần giúp nó được việc này, nó tuyệt đối sẽ cảm kích ta."
Dịch Trung Hải chưa đợi Diêm Phụ Quý nói hết câu đã lập tức cự tuyệt.
Nực cười.
Ngươi coi nhà máy thép là nhà của Trụ Ngốc à, muốn vào lúc nào thì vào.
Lưu Hải Trung một đội trưởng đội dân phòng, đưa được Lưu Quang Thiên vào cũng đã tốn không ít sức rồi.
Hắn có bản lĩnh gì mà đưa được Diêm Giải Thành vào?
Cho dù có thể đưa vào, mà ngươi không định bỏ ra chút gì, ta cũng chẳng giúp ngươi đâu.
Một suất làm ở nhà máy thép, đây chính là hơn ngàn đồng, mà bây giờ hắn đang cần tiền, không có tiền thì hắn tuyệt đối không giúp Diêm Phụ Quý một tay.
Không đúng, ngay cả khi Diêm Phụ Quý chịu chi tiền, hắn cũng sẽ không giúp Diêm Phụ Quý.
Phải biết rằng, trong kế hoạch dưỡng lão của hắn, ba lão già liên hợp lại, dùng tình thân đối phó Trụ Ngốc, con cái nhà họ Lưu và họ Diêm bên ngoài giám sát Trụ Ngốc, mỗi khâu đều không thể thiếu. Chỉ có khi con cái nhà họ Lưu và họ Diêm bất hiếu, ba người bọn họ mới có thể liên hợp.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm cho hắn được dưỡng lão an nhàn thoải mái.
Để Diêm Phụ Quý đổi công việc cho Diêm Giải Thành, nhỡ đâu cha con chúng nó hiền lành yêu thương nhau thì sao?
Con trai Diêm Phụ Quý hiếu thảo, thì cũng không liên hiệp với hắn để Trụ Ngốc nuôi mình được.
Thiếu Diêm Phụ Quý, đến lúc đó thì hỏng, không có hắn chỉ điểm để Trụ Ngốc nghe lời.
Ba lão già liên hợp thêm cả Tần Hoài Như thì mới miễn cưỡng đối phó được Trụ Ngốc.
Đấy là Trụ Ngốc của trước kia.
Còn Trụ Ngốc bây giờ, nghe người khác xúi bậy, trở nên càng khó đối phó hơn. Ba lão già liên hợp với Tần Hoài Như cũng chưa chắc đã có phần thắng, nếu mà thiếu Diêm Phụ Quý thì lại càng không thể đối phó.
Dịch Trung Hải đột nhiên cảm thấy bất an, có cảm giác kế hoạch dưỡng lão không được an toàn.
Về đến nhà, Dịch Trung Hải cứ thế ngồi, mặt mày xám xịt.
Một bà vợ thấy vậy có chút lo lắng, liền hỏi: "Lão Dịch, ông làm sao thế?"
Dịch Trung Hải không giấu giếm, nói thẳng ra chỗ sơ hở mà mình vừa phát hiện: "Thúy Lan, bà nói sau này chúng ta phải làm thế nào?"
Bà vợ nghe xong cũng nhức đầu theo. Nếu không cẩn thận suy nghĩ thì không sao, một khi đã cẩn thận nghĩ rồi thì kế hoạch dưỡng lão của bọn họ có chỗ hở không hề nhỏ.
"Không chỉ vậy đâu, lão Dịch, ông có nghĩ tới không, cái tính khí của bà Trương kia, thì chỉ có phá hoại chứ không làm nên trò trống gì. Đến lúc dưỡng lão nhất định bà ta sẽ gây cản trở cho chúng ta."
Dịch Trung Hải cứ tưởng bà vợ đang chê bai nhà họ Giả, liền nói: "Bà quá nhạy cảm rồi. Tính bà Trương thì không tốt, nhưng mà vì Bổng Ngạnh, bà ta sẽ không làm gì Trụ Ngốc đâu."
Bà vợ lắc đầu: "Tôi không nói đến Trụ Ngốc. Bà Trương đắc tội Trụ Ngốc, thì chỉ cần nhờ Hoài Như thổi gối đầu cho Trụ Ngốc thì xong.
Tôi lo chính là, bà ta đắc tội với lão Lưu với lão Diêm ấy. Đến lúc đó lão Lưu và lão Diêm mà gây thêm phiền phức cho chúng ta thì phiền đấy."
Mặt Dịch Trung Hải biến sắc, chuyện này đúng là có khả năng xảy ra. Đến cái kiểu ăn uống của bà Giả Trương thị thôi, hắn còn không chịu nổi nữa là, huống chi cái người thích ra oai như Lưu Hải Trung với lại cái kẻ thích tính toán như Diêm Phụ Quý.
Một khi giữa bọn họ có mâu thuẫn, thì cũng không dễ gì điều giải.
Nếu lúc đó Trụ Ngốc lại sinh sự nữa, thì đúng là không thể giải quyết được.
"Bà lo cũng phải. Mẹ nuôi còn sống thì còn có thể áp chế bà ta được. Nhưng mẹ cũng già rồi, còn có thể sống được bao năm nữa, cũng khó mà nói trước được. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị từ sớm."
Bà vợ thấy ý kiến của mình được Dịch Trung Hải tán thành thì lại càng yên tâm. Trước kia bà đâu có quyền lên tiếng, mọi chuyện đều là bà cụ điếc với Dịch Trung Hải quyết định cả.
Có cơ hội được nói chuyện, đương nhiên là phải trân trọng rồi.
Bà vợ lại nói: "Ông đừng quên Hà Đại Thanh nữa. Ông ta ở Bảo Định đã ăn nằm với quả phụ họ Bạch, đợi đến khi ông ta già, làm không nổi nữa. Nếu quả phụ Bạch đuổi ông ta ra đường, thì chắc chắn ông ta sẽ quay về Bắc Kinh thôi.
Đến khi đó, nếu ông ta mà không tha cho cái chuyện ông biển thủ tiền sinh hoạt phí của Hà Vũ Thủy, bắt Trụ Ngốc không cho chúng ta dưỡng lão, thì phải làm sao?"
Mặt Dịch Trung Hải lộ rõ vẻ không vui: "Ta nói rồi, đó là để dành cho Trụ Ngốc, chứ có phải ta biển thủ tiền sinh hoạt phí của Hà Vũ Thủy đâu. Nếu không phải cái tên trộm kia lấy trộm mất, thì ta đã sớm đưa cho Trụ Ngốc rồi.
Người khác không hiểu ta thì thôi. Vợ chồng đầu gối tay ấp với nhau, mà bà còn không tin ta sao?"
Bà vợ không biết phải trả lời thế nào. Đáng lý bà phải vô điều kiện tin tưởng Dịch Trung Hải. Nhưng bà chính là không thể tin Dịch Trung Hải một cách vô điều kiện được. Chủ yếu là những chuyện mà Dịch Trung Hải làm, thực sự không cách nào khiến người khác tin tưởng được.
Thấy bà vợ không nói gì, Dịch Trung Hải lại càng giận dữ: "Không bàn đến sự thật, bà lại cứ đổ oan lên đầu tôi.
Nếu cả bà mà cũng cho rằng tôi biển thủ tiền sinh hoạt phí của Hà Vũ Thủy, thì tôi còn có thể giải thích với ai được nữa."
Bà vợ vội vàng xin lỗi: "Là tôi sai, tôi nói bậy, ông đừng giận. Hay là ông cứ nói chuyện của Hà Đại Thanh xem làm thế nào đi."
Dịch Trung Hải gạt cơn giận qua một bên, lại bắt đầu nhức đầu. Một vấn đề chưa được giải quyết, vấn đề khác lại trồi ra.
Thật sự chờ Hà Đại Thanh quay lại, hắn có khi bị tức chết mất.
Hắn khổ cực bố trí kết cục xong xuôi rồi, một lòng chờ dưỡng lão, Hà Đại Thanh lại nhào ra phá hoại, thì những công sức khổ cực của hắn chẳng phải đổ sông đổ bể à?
Chuyện này là tuyệt đối không được.
Nhưng hắn lại không có cách nào không cho Trụ Ngốc hiếu thuận Hà Đại Thanh. Nếu Trụ Ngốc mà đến cha ruột cũng không hiếu thảo, thì hắn cũng không dám giao chuyện dưỡng lão cho Trụ Ngốc được.
Cách tốt nhất vẫn là để Hà Đại Thanh sống cả đời với quả phụ Bạch, chết ở Bảo Định luôn đừng trở về nữa.
Chỉ cần nghĩ đến kết cục của những người ăn nằm với nhau kia, Dịch Trung Hải lại cảm thấy không chắc chắn.
"Vậy đi, sau này ta sẽ viết thư cho quả phụ Bạch nhiều vào, để bà ta đối xử tốt với Hà Đại Thanh. Chờ Hà Đại Thanh già rồi, để cho con trai bà ta nuôi ông ta.
Hà Đại Thanh đã có người nuôi rồi thì cũng chẳng cần phải quay về tranh giành với chúng ta."
Bà vợ có chút do dự: "Con trai của quả phụ Bạch có thể nuôi Hà Đại Thanh sao?"
Dịch Trung Hải chẳng có chút chắc chắn nào cả, nhưng hắn không thể nói ra được. Dù sao đi nữa thì con trai quả phụ Bạch cũng phải nuôi Hà Đại Thanh. Cùng lắm thì hắn viết thư cho quả phụ Bạch nhiều vào, nói thật nhiều chuyện hiếu thảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận