Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 412: Giao dịch đạt thành (length: 8557)

Hứa Đại Mậu tức đến mức, hận không thể xé xác Tần Hoài Như ra làm tám mảnh. Hắn Hứa Đại Mậu là cái loại người bán vợ cầu vinh sao?
Tần Hoài Như dường như hiểu được Hứa Đại Mậu đang nghĩ gì, dùng sức gật gật đầu.
Hứa Đại Mậu thiếu chút nữa hộc máu, thế nào cũng không thể ngờ người cắm sừng mình lại là Tần Hoài Như.
"Tần tỷ, nể tình chuyện làm ăn giữa hai chúng ta cũng không tệ, ta không so đo với ngươi. Để ta nghe thấy ngươi nói lung tung, đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Lần này đến phiên Tần Hoài Như không hiểu, chính ngươi nói, Lâu Hiểu Nga rạng rỡ như thế là công lao của Vương Khôn. Thế nào lại trở mặt không quen biết.
"Không phải chính ngươi nói sao?"
"Ta lúc nào nói rồi?"
"Chính ngươi nói, Lâu Hiểu Nga sắc mặt tốt là công lao của Vương Khôn. Mới vừa nói xong vậy, chính ngươi quên."
Hứa Đại Mậu lúc này mới hiểu ra là lạ ở chỗ nào. Câu nói vừa rồi không nói rõ ràng, khiến Tần Hoài Như hiểu lầm.
"Ta nói là rượu thuốc của Vương Khôn khiến Lâu Hiểu Nga sắc mặt tốt. Tần tỷ, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Tần Hoài Như nghi hoặc nhìn Hứa Đại Mậu, "Thật không phải Vương Khôn và Lâu Hiểu Nga?"
Hứa Đại Mậu hăng hái gật đầu, "Thật không phải. Lâu Hiểu Nga đi nhà Vương Khôn, ta đều đi theo, bọn họ làm sao có thể có chuyện?"
"Vậy chẳng phải là còn lúc ngươi không có ở nhà. Hai ngày trước ngươi không có ở nhà, Lâu Hiểu Nga cũng không phải ở trong nhà Vương Khôn đấy sao."
"Nhà hắn có Tuyết Nhi, có lúc còn có Đậu Đậu. Ngay trước mặt hai đứa bé, Vương Khôn dám động tay động chân với Lâu Hiểu Nga sao? Nếu ngươi dám nói bậy bạ, ta liền thu thập Bổng Ngạnh."
Dùng Bổng Ngạnh uy hiếp Tần Hoài Như, hiệu quả rất rõ ràng.
Tần Hoài Như vừa cười vừa nói: "Không phải thì thôi, ngươi ức hiếp Bổng Ngạnh làm gì. Là chính ngươi không nói cho rõ ràng, trách ta sao?"
Ngoài miệng nói như vậy, Tần Hoài Như lại cực kỳ không tin. Rượu thuốc gì mà có thể khiến Lâu Hiểu Nga trở nên rạng rỡ như vậy. Nếu mà có, cho nàng một chút để dùng.
Không giải thích được lại bị người khác cắm sừng, Hứa Đại Mậu không có tâm tình nói chuyện làm ăn nữa, cầm áo mình lên bắt đầu mặc vào.
Tần Hoài Như cũng cầm áo mình lên, từ từ mặc vào người, thỉnh thoảng lại cám dỗ Hứa Đại Mậu một chút cho vui.
"Hứa Đại Mậu, ngươi không thể giúp tỷ một chút sao? Trong nhà tỷ bây giờ thật sự khó khăn quá. Một đại gia bị xuống làm cấp năm công, tiền lương cũng chậm lại. Trụ Ngố thì không thể trông cậy được. Tỷ chỉ muốn tìm một người có thể giúp đỡ tỷ thôi."
Hứa Đại Mậu đưa tay sờ soạng trên người Tần Hoài Như, lại đưa tay lên mũi ngửi một cái. "Tần tỷ, ngươi muốn tìm người giúp một tay, tìm ta là được rồi. Chỉ cần chúng ta bàn chuyện làm ăn, ngươi sẽ kiếm đủ tiền nuôi gia đình. Còn bên Vương Khôn, ngươi đừng mơ nữa."
Nếu đổi lại người khác, Hứa Đại Mậu không ngại giúp Tần Hoài Như se dây. Nhưng là Vương Khôn thì không được. Vương Khôn coi thường Tần Hoài Như, hắn sẽ không vì Tần Hoài Như mà đi sờ gáy Vương Khôn.
Tần Hoài Như không muốn bỏ cuộc, lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Hứa Đại Mậu có chút si mê nhìn Tần Hoài Như, "Tần tỷ, hay là ta dẫn ngươi đi làm quen Lý xưởng phó nhé?"
Lý Hoài Đức chính là cao thủ trong đó, hắn vẫn luôn có ý với Tần Hoài Như. Chỉ là Tần Hoài Như bình thường được Dịch Trung Hải và Trụ Ngố che chở, Lý Hoài Đức không có cơ hội.
Tần Hoài Như đương nhiên biết Lý Hoài Đức. Lúc Dịch Trung Hải dẫn nàng đi làm thủ tục vào xưởng, chính là Lý Hoài Đức làm. Hôm đó, Lý Hoài Đức thừa dịp Dịch Trung Hải quay lưng lại đã nắm tay nàng không chịu thả.
Sau này, khi nàng đi căn tin tìm Trụ Ngố, thường xuyên chạm mặt Lý Hoài Đức. Ánh mắt Lý Hoài Đức nhìn nàng, giống như nhìn con dê béo vậy.
Lý Hoài Đức tuy lớn tuổi, nhưng làm xưởng phó, cũng có nhiều dầu mỡ. Nếu hắn chịu chi, Tần Hoài Như cũng không ngại nói chuyện làm ăn với hắn.
Nhưng Lý Hoài Đức lại là kẻ keo kiệt có tiếng. Lưu Lam đi theo hắn nhiều năm, không những tiền lương không tăng mà đãi ngộ cũng không ra gì. Thường vì chút đồ ăn thừa mà cãi nhau với Trụ Ngố. Một người keo kiệt như vậy, còn không bằng Dịch Trung Hải.
Quan trọng hơn là, đi theo Lý Hoài Đức, lỡ mà bị như Lưu Lam, bị Trụ Ngố phát hiện thì nàng sẽ mất đi cái chỗ dựa là Trụ Ngố.
"Hứa Đại Mậu, ngươi coi tỷ là loại người gì. Ngươi không có bản lĩnh giúp một tay thì nói không có, tỷ cũng sẽ không cười ngươi. Nếu tỷ muốn làm ăn với Lý xưởng phó thì cần gì ngươi giới thiệu?"
Hứa Đại Mậu giang hai tay ra nói: "Tần tỷ, nếu ngươi không muốn để ta giúp một tay thì thôi vậy. Vương Khôn là người như thế nào, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Ba ông già cộng thêm bà cụ điếc với Trụ Ngố cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi để ta giúp ngươi đối phó với hắn, chẳng phải muốn lấy mạng ta sao? Ngươi cho ta cái lợi gì mà ta liều mạng giúp ngươi?"
Tần Hoài Như ấm ức nói: "Tỷ nói chuyện làm ăn với ngươi chẳng lẽ không phải cho ngươi cái lợi sao?"
Hứa Đại Mậu lắc đầu, "Ngươi sinh cho ta đứa con trai còn được."
Tần Hoài Như thầm nghĩ, ta là một quả phụ, nếu như mang thai, ta sống thế nào đây. Nếu không phải tới bệnh viện mấy lần, bà đây mới không như thế với ngươi đâu.
Làm ăn với Hứa Đại Mậu bốn lần, mục đích cuối cùng vẫn không đạt được. Trong lòng Tần Hoài Như tràn đầy thất vọng.
Nàng nghĩ rất nhiều lý do Vương Khôn cự tuyệt, làm thế nào cũng không nghĩ ra là do tuổi tác.
Nhìn Vương Khôn đấu với Dịch Trung Hải và bà cụ điếc mà không hề yếu thế, liền quên mất tuổi của hắn. Nếu sớm nghĩ đến điều này, thì đã không để cho tên Hứa Đại Mậu kia chiếm tiện nghi rồi.
Hứa Đại Mậu chống eo từ từ đi về phía ban tuyên truyền, còn Tần Hoài Như thì chật vật lê bước về phía phân xưởng 1.
Đến phân xưởng 1, không ngoài dự đoán lại bị chủ nhiệm phân xưởng mắng cho một trận.
Dịch Trung Hải nhìn Tần Hoài Như bị chửi, có chút lòng như dao cắt. Nhưng hắn cũng không dám đứng ra thay Tần Hoài Như nói chuyện. Đã lên được nửa cấp công, mà lại còn dám đối đầu với lãnh đạo, là tự tìm không thoải mái.
Liễu chủ nhiệm có lẽ không thể sa thải hắn, nhưng điều hắn xuống bộ phận vệ sinh thì làm được.
Hắn một đường đường công nhân bậc tám, nếu mà phải đi bộ phận vệ sinh thì còn mặt mũi nào ở nhà máy cán thép nữa. Sau này cho dù có khôi phục được thân phận công nhân bậc tám, thì cũng không thể ngóc đầu lên được trong giới công nhân cao cấp.
Đợi Liễu chủ nhiệm mắng đã xong, rời khỏi phân xưởng, Dịch Trung Hải mới nhanh chân đứng dậy.
"Hoài Như, đừng khóc. Liễu chủ nhiệm cố tình tìm ngươi gây sự, ép chính ngươi nói xin điều đi."
Tần Hoài Như vừa nghe, lập tức không dám khóc. Với trình độ kỹ thuật của nàng, không có một phân xưởng nào muốn nhận. Chỉ cần nàng dám nói xin điều đi, Liễu chủ nhiệm lập tức sẽ ký ngay. Nàng không có nơi nào muốn nhận, cuối cùng chỉ có thể xuống bộ phận vệ sinh.
"Một đại gia, ta không sao."
Dịch Trung Hải thở phào nhẹ nhõm, "Hoài Như, dạo này ngươi đừng đi làm trễ về sớm. Ta bây giờ cũng không có bao nhiêu khả năng giúp được ngươi."
Tần Hoài Như gật đầu, "Một đại gia, ta cũng không cố ý đi làm muộn. Cũng tại Hứa Đại Mậu, nếu không phải hắn làm chậm trễ thời gian của ta, thì ta đã không đi trễ rồi."
Mặt Dịch Trung Hải biến sắc, nghiến răng hỏi: "Tên Hứa Đại Mậu lại ức hiếp ngươi à, ta để Trụ Ngố đi dạy dỗ hắn."
Tần Hoài Như ngăn Dịch Trung Hải lại, ý bảo hắn không nên tức giận."Một đại gia, Hứa Đại Mậu không có ức hiếp ta, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi. Là bàn về kế sách đối phó Vương Khôn lần trước ấy mà."
Tần Hoài Như liền kể lại những lý do mà Hứa Đại Mậu đã nói với Dịch Trung Hải một lần.
Dịch Trung Hải cũng vừa mới nhận ra tuổi thật của Vương Khôn, thở dài, "Nếu ngươi không nói thì chúng ta cũng không để ý, Vương Khôn mới có hai mươi hai tuổi. Trụ Ngố tuổi này còn là một thằng nhóc con không biết gì, sao Vương Khôn lại thông minh như thế?"
Đây cũng là điều mà Tần Hoài Như thắc mắc. Đừng nói là Trụ Ngố, ngay cả những người trong viện, nhiều người lớn tuổi hơn Vương Khôn rất nhiều, cũng không nhìn thấu được kế hoạch của Dịch Trung Hải. Rốt cuộc hắn học cái gì ở trong quân đội mà lại tinh thông những chuyện này như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận