Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1584: Mua phòng ốc (length: 8536)

Vệ Quốc lén lút kéo Vương Khôn qua một bên, nói có chuyện muốn thương lượng.
"Cũng biết ngươi qua đây không có chuyện tốt. Nói đi, lại gây ra cái họa gì rồi?"
Vệ Quốc cười hắc hắc: "Khôn ca, sao ngươi có thể nghĩ xấu về ta như vậy chứ. Ta tìm ngươi là có chính sự đấy."
"Chính sự gì?" Vương Khôn có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Vệ Quốc lại cười: "Kiếm chuyện tiền bạc. Trong tay tương đối kẹt, muốn tìm ngươi hỏi thử một chút."
Vương Khôn đánh giá hắn: "Đám người các ngươi còn thiếu tiền sao?"
Cũng trách Vương Khôn hoài nghi hắn. Bây giờ lần lượt bắt đầu chi trả cho những người bị thương trong đợt vận động vừa rồi, rất nhiều người một lần liền nhận vài chục năm tiền lương.
Cha mẹ Nhiễm chính là ví dụ, hai vợ chồng một người được năm ngàn đồng tiền bồi thường. Mấy người làm lãnh đạo, tiền bồi thường lại càng nhiều hơn.
Vệ Quốc có chút bất mãn nói: "Ngươi thật đúng là không dính khói lửa trần gian. Bọn ta vừa không có công việc, có thể không thiếu tiền sao?
Năm ngoái lúc, mọi người suy nghĩ làm ăn theo hướng hạ thu trứng gà. Sau đó bị lộ ra ngoài, cạnh tranh nhiều, chẳng kiếm được gì cả. Vì chuyện này, đánh nhau với người ta vài lần, cũng không giải quyết được vấn đề gì."
"Vì mấy quả trứng gà mà đi đánh nhau với người ta, cái này cũng không xứng với thân phận mấy người a."
"Vừa mới còn nói Trụ ngố miệng thối, ta thấy ngươi so hắn cũng không khá hơn chút nào. Chúng ta làm ăn đứng đắn có được không."
Vương Khôn bĩu môi. Bây giờ còn có rất nhiều người không có công việc, đặc biệt là đám con nhà đại viện bọn họ, cứ thích tụ tập thành bè phái, đủ loại đường dây lôi kéo nhau. Với bản lĩnh của bọn họ, kiếm chút cơm ăn không phải chuyện khó.
Nhưng bọn người này thì sao, bạn bè bè phái quá nhiều, lại ngày ngày ra vẻ nghĩa khí, trong tay chẳng giữ nổi đồng nào.
Vài đồng lẻ, Vương Khôn có thể ra tay giúp đỡ bọn họ một chút, chứ lớn hơn thì đừng nghĩ, hắn giúp không nổi.
"Vậy ngươi tính làm ăn gì?"
Vệ Quốc lén nhìn xung quanh, rồi mới nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi có nhiều mối quan hệ, có lấy được vàng không?"
"Vàng? Ngươi muốn cái đó làm gì?" Vương Khôn thật tò mò.
"Có người muốn đi Hồng Kông từ phía nam, làm ít lộ phí."
Vượt biên?
Đặt ở thời đại nào cũng không lạ. Chẳng phải là quốc gia đã phát triển, vẫn có mấy người não tàn, tình nguyện bỏ lại địa vị cao cao tại thượng ở trong nước để đi ra nước ngoài sao?
Vương Khôn đối với mấy người đó không có ý kiến, mong mấy người kia mau chóng biến mất, tốt nhất là đi luôn đừng quay về.
"Ai tìm ngươi, đáng tin không?"
"Đương nhiên là đáng tin rồi. Người không đáng tin, ta đâu dám tiếp xúc. Ngươi cứ nói xem có lấy được không đi! Nếu có thể thì giúp ta một chút."
Vương Khôn suy nghĩ một chút: "Lấy được thì nhất định là lấy được, bất quá bọn hắn dùng cái gì để đổi?"
"Đương nhiên là dùng tiền rồi." Vệ Quốc nhất thời không có phản ứng kịp.
Vương Khôn lắc đầu: "Vàng so với tiền có giá trị hơn nhiều, chẳng lẽ ta bị bệnh dùng vàng để đổi tiền cho bọn họ à."
"Vậy ngươi nói dùng cái gì?"
"Nhà. Có gan đi ra nước ngoài, tám phần là trong nhà có một chút của cải. Không có của cải thì cũng chẳng tìm đến chỗ ngươi được. Tiền của bọn họ ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến nhà."
Vệ Quốc do dự một chút, không có đáp ứng, nói là phải trở về hỏi lại thử.
Vương Khôn cũng không để ý. Những người muốn đổi vàng kia, không chắc đã thật sự muốn đi ra nước ngoài. Có không ít người, lúc trong tay có chút quyền lực thì tham ô kiếm chác. Có quyền mà không dùng thì cũng quá hạn hết giá trị.
Sau khi tiễn Vệ Quốc đi, Nhiễm Thu Diệp hỏi: "Ta thấy ngươi cùng Vệ Quốc trốn ở góc tường rì rầm nãy giờ, hai người nói gì thế?"
Nghe Nhiễm Thu Diệp hỏi, Vương Khôn cũng không nói ra, để nàng khỏi lo lắng: "Không có gì. Chỉ là hỏi ta có mối kiếm tiền nào không."
Nhiễm Thu Diệp nói: "Anh cũng đừng có dại dột mà giúp bọn họ, để phụ huynh biết thì không tiện nói đâu."
Vương Khôn cười: "Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì. Đúng rồi, lúc nào em về nhà hỏi thử xem ba mẹ có bạn bè nào muốn đi nước ngoài không."
"Anh hỏi cái này để làm gì?"
Sau khi đợt vận động kết thúc, thông tin nước ngoài cũng truyền về rất nhiều. Không ít người cảm thấy mình bị uất ức cũng muốn rời khỏi nơi này.
Vậy ai là người có đường dây nhất?
Đương nhiên là những người đã từng đi du học, họ đã sống ở nước ngoài, lại còn có mối quan hệ.
Cha mẹ Nhiễm đã từng trở về từ nước ngoài, cũng quen biết rất nhiều người từ nước ngoài về. Có ai muốn rời đi, họ nắm rõ hơn ai hết.
"Những người đó trở về, tám phần sẽ không quay lại. Anh muốn mua lại nhà của bọn họ. Con chúng ta sắp lớn rồi, anh không muốn để bọn nó bị ảnh hưởng bởi cái không khí trong viện này."
Nhiễm Thu Diệp chần chừ hỏi: "Lỡ sau này tình hình lại thay đổi, thì phải làm sao?"
"Yên tâm đi, dù thay đổi thì cũng là càng thay đổi càng tốt hơn thôi. Ba mẹ cũng không còn trẻ nữa, chúng ta ở xa không tiện chăm sóc. Có thể mua căn nhà gần họ, cũng tiện chăm nom.
Tốt nhất là nhà riêng có sân vườn, sinh hoạt cũng tiện. Chẳng phải em cũng thường nói nhà tứ hợp viện không tiện sao?"
Nghe Vương Khôn thuyết phục, Nhiễm Thu Diệp đã đồng ý, tính là về nhà hỏi thử.
~~ … Nhà Hứa Đại Mậu.
Tần Kinh Như dọn dẹp xong đồ hắn mang về, cẩn thận ngồi xuống cạnh hắn: "Đại Mậu, em có chuyện muốn bàn với anh, được không?"
Hứa Đại Mậu nghe vậy, bực bội nói: "Lại có chuyện gì nữa? Không thấy anh mệt muốn chết sao? Có phải trong viện lại xảy ra chuyện gì rồi không? Nói cho em biết, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là sinh con cho anh, dù là con gái cũng được."
Tần Kinh Như nghe vậy, có chút tủi thân nói: "Thuốc anh đưa, em ngày nào cũng uống. Uống vào trong hơi thở đều toàn là mùi thuốc đắng."
Thấy Hứa Đại Mậu trừng mắt, Tần Kinh Như vội vàng đổi giọng nói: "Vì có con, dù có khổ thuốc đến đâu, em cũng uống. Nhưng uống mãi vẫn không có thai được. Có phải là thuốc anh đưa không có tác dụng không?"
"Nói bậy bạ. Đó là bí phương bạn anh lấy được, người khác uống còn có con được, đó là anh tận mắt thấy. Thế nào đến lượt em thì lại không được?"
"Anh đừng có nhắc đến bạn anh nữa. Em nói anh nghe, hắn toàn là lừa đảo, chẳng có bản lĩnh gì cả. Em bảo anh đi viện khám anh cứ không chịu đi, lại đi tin vào bạn rắm chó của anh. Mấy cái bản lĩnh lẻ tẻ của hắn, bác sĩ trong bệnh viện còn chẳng bằng."
Nhắc đến chuyện đi bệnh viện, Hứa Đại Mậu lại vô cùng tức giận: "Em cố tình làm anh khó chịu phải không? Người ta hồi xưa làm gì có bệnh viện mà chẳng phải toàn uống thuốc bắc cũng khỏi hay sao?"
Chưa có con, Tần Kinh Như lòng tin cũng giảm đi rất nhiều, thấy Hứa Đại Mậu nổi giận, lại bắt đầu lấy lòng hắn.
Hứa Đại Mậu hừ một tiếng: "Có gì thì mau nói đi."
Tần Kinh Như ngọt ngào cười: "Không phải là chị của em..."
"Dừng lại, đừng nhắc đến chị em cho anh. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chị em như một cái hố không đáy vậy. Em nên nhớ đến chuyện Trụ ngố, nghĩ đến Dịch Trung Hải mà xem. Bọn họ còn không chịu đựng nổi việc chị em hút máu, trên người em có được mấy lạng thịt chứ, cứ lo mà bồi cho chị em."
Hứa Đại Mậu vừa nói, khiến cho Tần Kinh Như hoảng sợ không nhẹ. Nhưng vừa nghĩ đến mình cũng đã hứa với Tần Hoài Như, cũng không thích thất hứa.
"Em chắc chắn sẽ không để cho chị ấy hút máu. Em muốn nói chuyện của Bổng Ngạnh."
"Bổng Ngạnh sao rồi?" Hứa Đại Mậu tò mò hỏi.
"Bổng Ngạnh không có sao cả, chẳng phải hắn không có việc làm đó sao? Chị em đến tìm em, bảo em nhờ anh kiếm cho Bổng Ngạnh một công việc. Em nghĩ một mình anh, lại phải mang thiết bị đi chiếu phim, thì có hơi mệt. Hay là anh mang theo Bổng Ngạnh, để nó phụ anh chân chạy này nọ. Anh cũng có thể xem thử nó thế nào, nếu hợp thì còn để sau này nó dưỡng lão cho chúng ta nữa..."
Hứa Đại Mậu cắt ngang lời cô: "Dưỡng lão thì thôi, em sinh cho anh đứa con thì còn mạnh hơn tất cả."
Tần Kinh Như không dám dây dưa tiếp chuyện này nữa, liền hỏi: "Vậy còn chuyện công việc?"
Hứa Đại Mậu nghĩ một chút, cảm thấy có người sai vặt cũng không tệ, liền đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận