Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1570: Một trăm khối (length: 8343)

"Mã đội trưởng, thật không phải ta coi thường cháu trai nhà ngươi. Ngươi nói bọn họ đi theo trở về Bắc Kinh, trời cao hoàng đế xa. Ngài nhớ cháu, cũng không gặp được đúng không.
Không dối gạt ngài nói, ta cũng là từ nông thôn đi ra. Trong thành ăn lương thực, đều là có định mức. Ban đầu ta bởi vì hộ khẩu nông thôn, thế nhưng là bị khổ lớn. Bổng Ngạnh cha vì con cái trong nhà, cả ngày ăn không đủ no, cuối cùng xảy ra tai nạn, bỏ lại chúng ta mẹ góa con côi."
Nói đến chỗ này, Tần Hoài Như khóc, trong lòng nghĩ trong nhà có người đàn ông, ngày liền không đến nỗi khổ sở như vậy.
"Sau đó, ta thay thế công tác của hắn, có hộ khẩu trong thành, trong nhà ngày mới coi như vượt qua được.
Lần này trở lại Bắc Kinh, công việc của ta cũng phải cấp cho Bổng Ngạnh. Ngươi nói, một mình tiền lương của Bổng Ngạnh, có thể nuôi được cả một nhà người như vậy sao?
Cháu trai của ngài cùng đi qua, nhất định sẽ chịu khổ."
Mã đội trưởng đánh giá Tần Hoài Như, càng nhìn lại càng cảm thấy ý đồ của mình có thể thực hiện. Một quả phụ, có thể đem đứa con phế vật như Bổng Ngạnh nuôi lớn, trong nhà còn có nhiều tiền gửi như vậy. Không cần hỏi cũng biết tiền trong tay của nàng không phải là do đường chính mà có.
Người như vậy, hắn mới có cơ hội ra tay.
"Cô qua đích thực không dễ dàng. Muốn đem mẹ con Ngọc Đình mấy người lưu lại, ta cũng có thể hiểu được."
Tần Hoài Như nghe đến đó liền vui mừng, theo thói quen tiến lên nắm tay Mã đội trưởng: "Ngài có thể hiểu được, thật sự quá tốt rồi. Ngươi yên tâm, coi như Ngọc Đình cùng Bổng Ngạnh ly hôn, ta cũng sẽ xem nàng như con gái nuôi mà nhìn. Sau này các ngươi đi Bắc Kinh, cứ đến nhà ta, ta nhất định thật tốt chiêu đãi các nàng."
Dưới cái nhìn của nàng, đây chính là một cái chi phiếu khống vĩnh viễn không cần thực hiện. Nếu không cần đổi, tự nhiên tùy tiện ở phía trên gạt bỏ.
Mã đội trưởng không phải dễ chơi, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Hoài Như, dùng sức xoa nắn. Đồng thời, trong lòng hắn không ngừng cảm khái, không hổ là người từ Bắc Kinh tới, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, bàn tay nhỏ vẫn giống như của các cô nương mười tám tuổi vậy.
Tần Hoài Như thấy vậy, không những không tức giận, còn liếc mắt đưa tình với hắn. Chỉ cần không để cho nàng bỏ tiền, thế nào nàng cũng vui lòng.
"Mã đại ca, ngươi xem, có thể hay không đưa đồ của Bổng Ngạnh cho ta."
Mã đội trưởng vốn là muốn tiến thêm một bước, đột nhiên nhận được mị nhãn của Tần Hoài Như, lập tức ôm nàng vào trong ngực.
"Đại muội tử, đưa đồ của Bổng Ngạnh cho cô, không phải là không được. Nhưng mà, cô định bồi thường nhà ta thế nào đây? Con dâu nhà ta, bị con trai cô khi dễ, nhà ta thành trò cười trong thôn, cũng không ngóc đầu lên được."
Tần Hoài Như ủy khuất nói: "Chúng ta đã bồi thường cho Ngọc Đình rồi, Mã đại ca, chúng ta thực sự không lấy ra được nữa. Ngươi liền xin thương xót, bỏ qua cho chúng ta đi."
Mã đội trưởng cười hắc hắc: "Bỏ qua cho nó, không phải là không thể. Con trai ngươi cho con trai ta đội nón xanh, món nợ này cô thế nào cũng nên thay nó trả chứ!
Cô cũng đừng oán ta, muốn oán thì cứ oán con trai cô làm không ra gì. Đại muội tử, cô cứ khiến cho ta hài lòng trước đi, điều kiện gì cũng dễ nói."
Không đợi Tần Hoài Như đáp ứng, Mã đội trưởng đã ấn Tần Hoài Như xuống bên cạnh trên giường, bắt đầu cởi quần áo của Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như nào có thể để cho hắn dễ dàng đắc thủ như vậy. Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm tổng kết ra một bộ kinh nghiệm đối phó với đàn ông, càng dễ dàng có được, đàn ông lại càng sẽ không quý trọng.
Nghĩ tới Lý Hoài Đức, khi chưa có được nàng, cả ngày nghĩ tới nàng, chờ đến khi có được rồi, lại chê bai nàng tốn hao lớn, đá nàng đi, còn có Hứa Đại Mậu, Quách râu quặp, thậm chí cả tên ngốc Trụ kia, đã nhìn thấy cơ thể của nàng rồi cũng không quý trọng nàng.
"Mã đại ca, ý của anh em hiểu, chỉ cần anh đưa cho em giấy nhận tội và giấy hôn thú của Bổng Ngạnh, em sẽ theo anh. Vì Bổng Ngạnh, em cái gì cũng nguyện ý làm."
Lúc này Mã đội trưởng chỉ muốn được rong ruổi trên người Tần Hoài Như, đương nhiên là điều kiện gì cũng nguyện ý đáp ứng nàng: "Cô chỉ cần để cho ta thoải mái, điều kiện gì cũng dễ nói."
Tần Hoài Như còn muốn bàn điều kiện thêm, Mã đội trưởng lại không cho nàng cơ hội. Một tay bóp lấy nàng, một tay cởi sạch đồ trên người nàng. Sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, nhào tới.
Người cả ngày lao động, so với lão đầu Dịch Trung Hải kia khỏe hơn nhiều.
Hôm qua bị Dịch Trung Hải dày vò không lên không xuống, lần này có khoái cảm, Tần Hoài Như cái gì cũng không để ý, bắt đầu hưởng thụ.
Sau một tiếng đồng hồ, Mã đội trưởng mới ăn no, kéo chiếc chăn bông đã sớm chuẩn bị xong, đắp lên người hai người.
"Đại muội tử, cô thật là tuyệt."
Lúc này Tần Hoài Như toàn thân vô lực nằm ở trên giường, dư vị cảm giác vừa rồi, mặc cho tay Mã đội trưởng sờ soạng trên người nàng.
Một hồi lâu sau, nàng mới hoàn hồn lại: "Mã đại ca, ta cũng đã đáp ứng anh rồi, anh mau đưa giấy nhận tội của Bổng Ngạnh cho em đi!"
Mã đội trưởng lưu luyến không rời thu tay về, mới nói: "Ta đã nói cho cô rồi, tự nhiên sẽ cho cô. Nhưng mà cô định bỏ ra bao nhiêu tiền để mua lại."
"Còn phải bỏ tiền sao?" Tần Hoài Như hết sức bất mãn mà hỏi.
"Nhìn lời cô nói kìa, cô cũng có thể đưa cho Tằng gia một ngàn năm trăm đồng, dựa vào cái gì không đưa tiền cho nhà chúng ta. Không có tiền, ta dựa vào cái gì mà đưa đồ của Bổng Ngạnh cho cô." Mã đội trưởng hùng hồn nói.
Tần Hoài Như hết sức ủy khuất, trước giờ đều là nàng trêu đùa đàn ông, thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ bị đàn ông, hay là một lão đầu Tây Bắc trêu đùa.
"Anh không phải vừa mới đáp ứng tôi sao?"
"Ta đúng là đáp ứng cô rồi, ta cũng không có đổi ý a. Nhưng mà, cô cũng không thể không đưa gì hết, rồi lại lấy đồ về chứ! Cô như vậy, ta rất là khó, cũng không có cách nào giao phó với người trong nhà."
Đến lúc này, Tần Hoài Như biết mình bị lừa, tức giận nói: "Anh sẽ không sợ tôi nói cho người khác biết à."
Mã đội trưởng hừ một tiếng: "Cô thích nói thì cứ nói. Con trai cô quyến rũ con gái ta trước, cô vì con mình lại đi quyến rũ ta. Chỉ cần cô không sợ mất mặt, thì cứ nói đi. Đừng tưởng rằng có thể dựa vào chuyện này mà uy hiếp ta. Thôn chúng ta có một ngàn năm trăm người, một phần ba cũng mang họ Mã, cô cảm thấy bọn họ sẽ tin cô, hay là tin ta."
Cường long không ép được địa đầu xà, Tần Hoài Như đương nhiên hiểu rõ, sợ hỏng danh tiếng, cũng không dám náo loạn với Mã đội trưởng.
"Coi như anh lợi hại, nhưng anh đã chiếm tiện nghi của tôi, cũng không thể chiếm không. Một trăm đồng, tôi mua."
Mã đội trưởng thấy Tần Hoài Như xuống nước, trong lòng vô cùng đắc ý, cái mụ đàn bà trước mặt này, so với những quả phụ trong thôn còn dễ nắm bắt hơn.
"Đại muội tử, cô tưởng mình là ai, là con gái của hoàng đế sao? Cứ như vậy mà cô muốn tôi một ngàn bốn trăm đồng. Ta cũng không muốn dây dưa với cô, một ngàn bốn trăm năm mươi đồng, cô có thể lấy giấy nhận tội của Bổng Ngạnh đi. Năm mươi đồng, đã không ít. Quả phụ xinh đẹp nhất trấn trên chúng ta, cũng bất quá có năm đồng thôi. Cô là người từ Bắc Kinh tới, ta cho cô giá cao hơn gấp mười lần đấy."
Tần Hoài Như liếc mắt, năm mươi đồng thực sự không ít, nhưng đó đều là tiền của nàng. Dùng tiền của nàng chiếm tiện nghi của nàng, nàng chịu thiệt lớn.
"Mã đại ca, thân thể trong sạch của em bị anh chiếm, anh còn khi dễ em như vậy. Anh muốn ép em cùng anh lưới rách cá chết sao? Ghê gớm em liều mạng, không cần thanh danh nữa, làm lớn chuyện lên. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau mất mặt. Em sẽ để cho cả nhà anh cũng phải sống trong sự chỉ trỏ của người khác."
Mã đội trưởng thực sự có chút sợ Tần Hoài Như làm vậy, bèn nhả ra một chút: "Vậy thì một trăm. Đây là giới hạn của ta. Nếu cô không vừa ý thì cứ gây ra đi. Đừng quên, ta cũng biết nhà cô, cô có thể khiến ta mất mặt, ta cũng có thể đem chuyện này truyền đến Bắc Kinh."
Tần Hoài Như không hài lòng lắm, nhưng cũng không dám thực sự trở mặt với Mã đội trưởng, liền đồng ý với đề nghị này.
Mã đội trưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bảo Tần Hoài Như lấy tiền.
Tần Hoài Như không dám chậm trễ, lật chiếc áo bông lên, để lộ cơ thể trần trụi ngay lập tức khiến Mã đội trưởng kích động.
"Một trăm đồng."
"Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận