Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1358: Hôn sự vấn đề (length: 8496)

Vương Khôn ứng xử rất tốt, được Nhiễm cha tán thưởng. Nhiễm mẹ từ miệng Nhiễm Thu Diệp, biết được Vương Khôn vì Nhiễm Thu Diệp làm những chuyện gì, cũng vô cùng hài lòng.
Thấy biểu hiện của hai người, Vương Khôn cũng biết cửa ải này đã thuận lợi qua.
Lúc ăn cơm, hai người lớn tuổi nếm được rượu thuốc của Vương Khôn, lại càng thêm hài lòng. Qua những điều này, hai người xác định Vương Khôn có khả năng chăm sóc tốt cho Nhiễm Thu Diệp.
Thái độ của Nhiễm cha và Nhiễm mẹ rất rõ ràng, sau khi Vương Khôn hứa sẽ chăm sóc tốt Nhiễm Thu Diệp, liền đồng ý hôn sự của hai người. Đồng thời, bọn họ cũng quyết định, Nhiễm Thu Diệp ở nhà hết cái tết cuối cùng, chờ đầu năm đi làm, hai người liền có thể đi đăng ký kết hôn.
Vương Khôn nhân cơ hội nói: "Ta và Tuyết nhi đều không có cha mẹ, sau này hai bác chính là cha mẹ của con."
Nghe Vương Khôn nói vậy, hai người lớn tuổi rất cảm động, nhưng cũng không đồng ý. Tình hình hiện tại, không ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ chỉ hy vọng Nhiễm Thu Diệp có thể sống tốt.
Vương Khôn cũng không tiện nói nhiều, nói nhiều quá, còn dễ khiến người ta nghi ngờ. Chờ sau khi kết hôn, dùng hành động để biểu đạt, còn có sức thuyết phục hơn.
Về phần hôn lễ, Vương Khôn dự định học Hứa Đại Mậu, không định làm. Quan hệ của hắn với người trong viện không tốt. Tổ chức hôn lễ thực tế có thể không mời bọn họ, nhưng để người khác nhìn vào, cũng có chút hẹp hòi.
Nghĩ vậy, hắn cũng không tổ chức. Thời đại này, mọi người căn bản không quá coi trọng hình thức hôn lễ, cũng không có cách nào mà coi trọng. Rất nhiều người, chỉ là hai nhà ngồi lại ăn một bữa cơm, coi như đã kết hôn. Còn có những thanh niên xuống nông thôn, trực tiếp gửi thư về nhà, báo một tiếng, vậy là đủ rồi.
Còn chưa đợi Vương Khôn kể về chuyện hôn lễ, Nhiễm cha và Nhiễm mẹ đã lên tiếng trước. Họ không muốn thân phận của mình mang đến ảnh hưởng không tốt cho Nhiễm Thu Diệp, vì vậy quyết định không báo rùm beng, chỉ là hai nhà người nhà ngồi ăn chung bữa cơm, qua đường sáng, là được rồi.
Vương Khôn tự nhiên nghe theo, đồng ý chọn ngày tốt tháng tốt, mời hai bác đến tứ hợp viện, ăn một bữa cơm ở nhà Vương Khôn.
Ăn cơm xong, những người hàng xóm trong viện cũng đều chạy tới, quan sát con rể mới nhà Nhiễm. Vương Khôn móc thuốc lá, chia cho những đồng chí nam tại chỗ mỗi người một điếu. Nhiễm mẹ thì lấy kẹo Vương Khôn mang đến, chia cho phụ nữ và trẻ em trong viện mỗi người một ít.
Mối quan hệ của những người hàng xóm tứ hợp viện này, tốt hơn so với tứ hợp viện của Vương Khôn. Nhà Nhiễm gặp chuyện, người ta nhiều nhất là làm ngơ. Nếu là ở tứ hợp viện của Vương Khôn, người bỏ đá xuống giếng có khi còn đạp cả cửa sập.
Sau khi gặp mặt hàng xóm xong, nhiệm vụ chuyến đi này của Vương Khôn cũng coi như đã hoàn thành tốt đẹp, liền dẫn Tuyết nhi rời đi.
Trên đường đi luôn ngoan ngoãn, Tuyết nhi đột nhiên hỏi: "Ca ca, chuyện của anh và cô giáo Nhiễm đã quyết định rồi ạ?"
Vương Khôn cười nói: "Quyết định rồi. Em cũng không cần bận tâm cho ca ca nữa."
"Vậy sau này em gặp cô giáo Nhiễm, có được gọi là chị dâu không ạ?"
"Lần sau em gặp nàng thì tự hỏi thử xem."
Tuyết nhi cười hì hì: "Lần sau gặp mặt em sẽ hỏi. Ca ca, chị dâu và dì đối với em tốt lắm."
Nghe Tuyết nhi cười vui vẻ từ tận đáy lòng, Vương Khôn càng thêm yên tâm: "Đi thôi, ca ca đưa em đi dạo một vòng."
Nói là đi dạo, kỳ thực cũng không có đi đâu, chỉ đi dạo quanh những con hẻm gần đó, rồi mua cho Tuyết nhi ít đồ ăn vặt.
Lúc hai người trở lại tứ hợp viện, Diêm Phụ Quý vẫn như cũ đang canh ở cửa ra vào.
"Vương Khôn, ngươi đây là?"
Vương Khôn cười nói: "Đi đến nhà Thu Diệp."
"Thế nào rồi?" Diêm Phụ Quý có chút kích động hỏi.
"Dĩ nhiên không thành vấn đề. Tuyết nhi, đưa kẹo mừng cho Diêm đại gia."
Tuyết nhi rất nghe lời, từ trong túi nắm mấy cái kẹo, đưa cho Diêm Phụ Quý. Con bé mới bảy tuổi, chưa được tám tuổi, bàn tay nhỏ nhắn chỉ nắm vừa đủ bốn viên kẹo.
Diêm Phụ Quý nhìn số kẹo được đưa tới, trong ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
Vương Khôn thấy được, cũng không để ý. Hắn đoán, Diêm Phụ Quý là cảm thấy bốn viên kẹo quá ít. Điểm này, Vương Khôn sẽ không chiều theo hắn.
Cái con người này, đặc biệt là người ở tứ hợp viện, tuyệt đối không thể chiều chuộng được.
Vương Khôn đoán được lớp ý thứ nhất, lại không đoán được lớp ý thứ hai.
Diêm Phụ Quý chê kẹo ít là thật, nhưng hắn càng oán trách Vương Khôn ra tay quá nhanh, không cho hắn cơ hội nhanh chóng xoay xở.
Theo ý của hắn, nhà Nhiễm không nên nhanh chóng đồng ý chuyện này như vậy, hắn có thể lợi dụng điểm này để thao tác.
Làm lão sư, hắn tự nhận có thể nói vài câu với cha mẹ của Nhiễm Thu Diệp. Chỉ cần phía Vương Khôn không thuận lợi, hắn lại ra mặt chút, để Vương Khôn phải tới cầu hắn.
Như vậy, cái lợi hắn nhận được mới là lớn nhất.
Đáng tiếc, hắn đã chậm một bước, không ngờ tốc độ của Vương Khôn nhanh như vậy. Vương Khôn cũng đã gặp cha mẹ của Nhiễm Thu Diệp, người ta cũng thấy Vương Khôn tốt, hắn còn có gì để mà phát huy nữa.
"Cha mẹ cô giáo Nhiễm không nói gì sao?"
Vương Khôn không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nên nói: "Còn có thể nói gì, đương nhiên là đồng ý rồi. Điều kiện của ta không kém, bọn họ có gì mà chê chứ."
Diêm Phụ Quý thở dài, quay người trở về nhà. Bình thường mọi người không coi Vương Khôn là cán bộ, nhưng không có nghĩa là người bên ngoài không coi Vương Khôn ra gì. Trưởng phòng của phòng bảo vệ nhà máy thép, cấp bậc tuy không quá cao, nhưng đối với nhiều người mà nói, đó cũng là nhân vật ở trên cao.
Tam đại mụ nghe thấy hai người nói chuyện, nhìn ra ngoài một cái, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc. Biết trước hai người bọn họ có thể thành, đáng lẽ ông nên giúp họ mai mối sớm một chút. Mà đúng rồi, ông trước đây từng nói xấu Vương Khôn trước mặt cô giáo Nhiễm, cô giáo Nhiễm sẽ không nói với Vương Khôn chứ."
Diêm Phụ Quý giật mình một chút, rồi có chút không chắc nói: "Chắc là không đâu! Cô giáo Nhiễm không phải người như vậy. Chờ đến lúc tựu trường, tôi gặp được cô ấy, sẽ nói với cô ấy một tiếng."
Vương Khôn không biết hai ông bà nhà họ Diêm đang bàn tán, hắn vừa về đến nhà, Điền Hữu Phúc lại đến.
"Vương Khôn, chuyện của cậu và cô giáo Nhiễm thành rồi, định khi nào tổ chức hôn lễ. Có việc gì cần giúp, cứ nói một tiếng nhé."
Vương Khôn còn chưa kịp nói gì, Chu Minh Huy đã dẫn Chu Minh Cường đi vào: "Đúng đó. Vừa đúng lúc Minh Cường cũng đang chuẩn bị kết hôn. Nếu cậu cần, bọn tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị."
"Anh Điền, anh Chu, chỗ tôi cũng không có gì đặc biệt cần chuẩn bị. Ngày thì chờ sau tết hãy quyết định. Đến lúc đó, trong nhà cần thu xếp chút, vẫn cần nhờ các anh giúp một tay."
"Chuyện này khỏi cần cậu hỏi, đến lúc đó, chúng tôi sẽ tới giúp cậu một tay."
Chu Minh Huy nghĩ ngợi một lát, liền hỏi: "Còn hôn lễ thì sao? Cậu định làm như thế nào?"
Vương Khôn liền nói ra suy nghĩ của mình: "Đến lúc đó, chúng ta mấy nhà tụ tập ăn chung một bữa cơm. Sau này Thu Diệp ở trong viện, vẫn cần các chị dâu giúp một tay chiếu cố."
Chu Minh Cường liền nói: "Anh Khôn, hay là hôn lễ của hai người chúng ta cùng tổ chức luôn đi. Tôi cũng đã thương lượng với Ngọc Hoa, cũng không chuẩn bị làm to."
Vương Khôn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Như vậy cũng được. Để tôi gặp Thu Diệp, nói với cô ấy một tiếng, cậu cũng nói với Lưu Ngọc Hoa xem."
Chu Minh Huy nói: "Chuyện này không cần phải thương lượng nữa. Chúng tôi vốn dĩ cũng không có ý định mời những người trong viện mình. Chúng tôi muốn có một đám cưới vui vẻ, chứ không muốn bị bọn họ phá hỏng."
Kỳ thực mấy người nhỏ nhặt trong viện đó cũng không có đáng sợ đến vậy. Nhưng đâu có nghĩa là lực phá hoại của họ nhỏ. Chẳng qua là họ không dám đứng mũi chịu sào, chứ không phải không quấy phá.
Thế nhưng trong viện lại không thiếu những người hay ra mặt, ba vị đại gia, nhà họ Giả, bà cụ điếc, giờ lại thêm cả Hứa Đại Mậu, đây đều là những người gây chuyện.
Không ai dám bảo đảm những người này sẽ không nhảy ra.
Đừng thấy Dịch Trúng Hải và Lưu Hải Trung ngã ngựa rồi mà cảm thấy hai người họ sẽ thành thật. Ngoài mặt thì hai người họ không dám, nhưng sau lưng thì chẳng đàng hoàng gì.
Những người này mà liên kết với nhau, lực lượng phát huy ra không hề nhỏ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận