Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 173: Ý nghĩ xấu (length: 8645)

Đang luyện tập cùng Vương Khôn, không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Đổng Vĩnh Húc hỏi: "Sao thế? Thân thể khỏe mạnh của ngươi như vậy, không lẽ bị cảm rồi?"
"Có thể là có người sau lưng mắng ta đi!"
Lần này luyện tập, Đổng Vĩnh Húc vừa hay có thời gian, liền đi theo đội bảo vệ tiến hành huấn luyện. Người đội bảo vệ thấy Đổng Vĩnh Húc đi theo tới, từng người đều thành thành thật thật theo ở phía sau chạy.
Dọc theo đường đi, không ai dám tùy tiện nói chuyện.
Nghe được Đổng Vĩnh Húc lên tiếng, liền có người cả gan hỏi: "Cổ trưởng, hôm nay còn có thể bắt được một con hươu rừng không?"
Đổng Vĩnh Húc hừ một tiếng, "Nằm mơ đi. Đã quá một lần chính là các ngươi vận may tốt, mới có thể đụng được một con hươu rừng. Lần này có thể gặp hay không, còn phải xem vận khí các ngươi thôi!"
Đến nơi, mọi người trước tiên không phải tìm chỗ nghỉ ngơi, mà là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân núi.
Đáng tiếc, lần này vận khí không tốt, tìm nửa giờ rồi mà vẫn không tìm được dấu vết hươu rừng.
Đổng Vĩnh Húc thấy thời gian sắp hết, liền nói: "Thôi được rồi. Lần này hết hy vọng rồi! Xếp hàng, chuẩn bị trở về thôi."
Thời này, nhà ai mà chẳng muốn có chút đồ ăn ngon. Đến gần núi, thợ săn cũng không ít, thú rừng trong núi sớm đã bị người ta thu thập hết rồi.
Đoàn người đội bảo vệ, không còn hăng hái như lúc đến, cúi gằm mặt chạy về.
Đến xưởng cán thép, Vương Khôn liền bị Đổng Vĩnh Húc gọi đi.
"Rượu thuốc của ngươi có còn không?"
Vương Khôn: "Bây giờ không có, phải chờ một thời gian nữa mới có."
Đổng Vĩnh Húc lấy ra hai tấm phiếu rượu, còn có mười đồng tiền: "Ta không có nhiều tiền như người khác, chỉ có nhiêu đây, ngươi giữ lại cho ta hai bình rượu ngon."
Vương Khôn đẩy tiền và phiếu về, "Xử trưởng, hai bình rượu không đáng là gì, sao ta có thể nhận tiền của ông. Chờ làm xong rượu, ta nhất định đưa ông hai bình ngon."
Đổng Vĩnh Húc đánh giá Vương Khôn, "Thật sự không muốn?"
"Thật sự không cần."
"Nói vậy, ngươi từ chỗ Lý Hoài Đức lấy được không ít thứ tốt."
Vương Khôn lúng túng cười, không giải thích. Lý Hoài Đức thường xuyên sẽ phải tìm Vương Khôn để lấy rượu, không qua được mắt của Đổng Vĩnh Húc.
"Ngươi cầm phiếu rượu về đi! Ta cũng chưa dùng tới những thứ này."
Đổng Vĩnh Húc không truy cứu, đối việc Lý Hoài Đức có nhiều đồ tốt như vậy như thế nào không có hứng thú.
Cũng có thể không phải là không có hứng thú, mà là coi như biết, cũng không có cách nào đối phó hắn. Chuyện nhỏ này, muốn kéo Lý Hoài Đức xuống, có chút khó khăn. Lý Hoài Đức và Đổng Vĩnh Húc không có xung đột lợi ích, không cần thiết nhằm vào hắn.
Vương Khôn chỉ là một trưởng tổ nhỏ, ở xưởng cán thép rất bình thường, cũng không nghĩ đến việc muốn gây sóng gió, để bản thân đứng ở vị trí cao. Bây giờ tranh quyền đoạt lợi đều là công toi. Chờ đến khi thật sự tới rồi, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Dịch Trung Hải lấy lòng nịnh hót đứng bên cạnh Lưu Thành, giống như người hầu. Sau khi trở thành công nhân bậc tám và một đại gia, hắn rất ít khi tỏ ra bộ dạng chó săn như vậy. Nhưng hết cách rồi, ai bảo con nuôi của hắn đắc tội với người ta, còn bị người ta tuyên dương hả giận.
"Lưu chủ nhiệm, lần này thật sự là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ Trụ ngố lại nói năng không suy nghĩ. Ngươi đại nhân có đại lượng, tha cho Trụ ngố lần này."
Lưu Thành mặt mày đen lại, "Dịch Trung Hải, ngươi đã cam đoan, Trụ ngố sẽ nghe lời ngươi. Ngươi là bảo đảm như thế à? Ngươi nghe xem tiếng bàn tán trong phân xưởng kia kìa, ngươi để con gái ta làm sao mà tìm được đối tượng hả."
Cho dù không có chuyện này, với tướng mạo con gái của ngươi, cũng chẳng tìm được đối tượng. Nhưng Dịch Trung Hải đương nhiên không dám nói thẳng ra.
Nhưng Lưu Thành hiển nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua cho hắn.
Lưu Ngọc Hoa điều kiện không tệ, cha là chủ nhiệm phân xưởng, anh trai trong nhà cũng là công nhân, bản thân còn là công nhân bậc sáu. Điều kiện tốt như vậy, đến bây giờ đã hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa tìm được đối tượng. Có thể thấy tướng mạo của nàng thật sự có chút kém.
Trụ ngố một câu "Trư Bát Giới thím Hai", truyền khắp xưởng cán thép, Lưu Ngọc Hoa lại càng khó tìm đối tượng hơn.
Điều này làm cho cả nhà Lưu Thành vô cùng ghi hận Dịch Trung Hải. Nếu không phải Dịch Trung Hải cam đoan, Trụ ngố nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn sự này, nhà Lưu gia làm sao có thể đồng ý cho Trụ ngố đi xem mắt. Danh tiếng của Trụ ngố đã nát bét rồi, so với Lưu Ngọc Hoa còn không bằng.
Dịch Trung Hải hiển nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng hắn không có cách gì tốt. Bắt Trụ ngố đến xin lỗi thì lại dễ dàng. Với sự kiểm soát của hắn với Trụ ngố, Trụ ngố tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn tới xin lỗi.
"Lưu chủ nhiệm, ông nghe tôi giãi bày, không, nghe tôi giải thích với ông. Chuyện lần này thật sự là một sự cố. Bình thường Trụ ngố không biết ăn nói, thật không phải là cố ý."
"Dịch Trung Hải, ngươi một câu không cố ý là muốn xong chuyện à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ."
Tính khí Dịch Trung Hải cũng nổi lên, hắn đã cố gắng hạ mình, Lưu Thành còn dây dưa không thôi, rõ ràng là không hề nể mặt hắn.
"Lưu chủ nhiệm, ông nói xem phải làm thế nào bây giờ!"
Lưu Thành đương nhiên có thể nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của Dịch Trung Hải. Trong lòng hắn không ngừng nguyền rủa vị Liễu chủ nhiệm phân xưởng 1 kia, thật là đồ phế vật, ngay cả Dịch Trung Hải cũng không thu phục được.
"Ngươi còn mặt mũi hỏi ta phải làm sao bây giờ à? Danh tiếng con gái ta bị hủy rồi, không tìm được chồng, ngươi nói cho ta biết phải làm gì đây?"
Lưu Thành rõ ràng cũng tức giận, Dịch Trung Hải nghĩ đến mấy đứa con trai của Lưu Thành, trong lòng không mấy tự tin.
Nói đến, Dịch Trung Hải cũng là kẻ hèn nhát, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Suy nghĩ đến việc Lưu Thành đưa ra điều kiện, Dịch Trung Hải đột nhiên nảy ra một ý hay.
~~ Vấn đề lớn nhất của nhà Lưu là vấn đề đối tượng của Lưu Ngọc Hoa. Vốn đã khó tìm đối tượng, bây giờ lại càng khó hơn.
Nếu như hắn có thể giúp Lưu Ngọc Hoa tìm một đối tượng tốt, không chỉ có thể giải quyết được chuyện của nhà Lưu, còn có thể khiến nhà Lưu ghi nhớ ân tình của hắn.
Để cho Trụ ngố cưới Lưu Ngọc Hoa sao?
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Chỉ cần xem qua nắm đấm của Lưu Ngọc Hoa, hắn liền không yên tâm giao con trai nuôi cũ cho cô ta.
Lưu Ngọc Hoa có thể ở cái tuổi này trở thành công nhân bậc bốn, đầu óc có thể nói thông minh hơn Trụ ngố rất nhiều. Một người như vậy, sẽ không để cho Trụ ngố nghe theo những lời lừa bịp của hắn, cũng không thể nghe hắn xúi giục.
Có thể đoán được rằng, sau khi Trụ ngố cưới Lưu Ngọc Hoa, quyền phát ngôn của Hà gia chắc chắn nằm trong tay Lưu Ngọc Hoa. Lưu Ngọc Hoa có cha ruột, dựa vào cái gì mà phải để cho hắn dưỡng lão.
Cho dù Lưu Ngọc Hoa vì gia đình, đồng ý để cho hắn dưỡng lão, vậy Tần Hoài Như thì sao?
Lưu Ngọc Hoa có thể để cho Trụ ngố chăm sóc hắn, nhưng còn có thể đồng ý cho Trụ ngố chăm sóc Tần Hoài Như không?
Tóm lại, để cho hắn dưỡng lão, và để cho cả Tần Hoài Như dưỡng lão, Trụ ngố tuyệt đối không thể cưới người khác.
Ngoài Trụ ngố, còn có ai nữa đây?
Hai đứa con nhà Lưu tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp. Lão đại nhà Diêm, tuổi tác thì ngược lại thích hợp, nhưng đối tượng của Diêm Giải Thành đã định rồi, sắp kết hôn rồi.
Hắn thân là một đại gia, không thể phá hỏng hôn nhân của người khác. Mà nhà Diêm Phụ Quý cũng không chắc đã nghe hắn.
Những người khác trong viện thì sao?
Hứa Đại Mậu thì tuyệt đối không được.
Bà cụ điếc đang nhăm nhe Lâu Hiểu Nga, nếu như hắn để cho Hứa Đại Mậu ly hôn cưới Lưu Ngọc Hoa, bà cụ điếc mới là người vui nhất. Lâu Hiểu Nga bên này ly hôn, bà cụ điếc sẽ lập tức kéo Trụ ngố với Lâu Hiểu Nga lại với nhau.
Chuyện này tuyệt đối không được.
Sao Lâu Hiểu Nga có thể so được với Tần Hoài Như mềm mại quyến rũ.
Dưỡng lão vẫn là phải dựa vào Tần Hoài Như.
Hứa Đại Mậu tuyệt đối không thể ly hôn để cưới Lưu Ngọc Hoa.
Bỏ qua những người này, dưới tay Dịch Trung Hải không còn ai thích hợp để chọn.
Dịch Trung Hải nghĩ lại một lượt người của phân xưởng 1, những người thích hợp, quan hệ của họ với hắn đều rất bình thường, chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận đề nghị của hắn.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Dịch Trung Hải cuối cùng đem chủ ý đánh lên người Vương Khôn. Bình tĩnh mà xem xét, điều kiện của Vương Khôn thực tế không kém, có kém thì cũng kém Trụ ngố một chút. Nhưng sao có thể so với Trụ ngố được, Trụ ngố có cha nuôi giúp đỡ, còn Vương Khôn thì không có gì cả, lại còn vướng một người em gái nợ nần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận