Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1359: Ba cái đại gia tính kế lẫn nhau (length: 8391)

Việc muốn chiếm lợi từ chỗ Vương Khôn quả thật khó khăn, Diêm Phụ Quý vì thế mà trằn trọc không yên. Dưới sự thúc giục và hứa hẹn của Dịch Trung Hải, cuối cùng Diêm Phụ Quý cũng đi đến nhà Lưu Hải Trung.
Làm vậy, đương nhiên là hắn muốn nâng cao địa vị của mình.
Lưu Hải Trung rúc trong nhà bực dọc, thấy Diêm Phụ Quý bước vào thì cũng chẳng buồn động đậy.
Diêm Phụ Quý chỉ còn cách tự mở miệng: "Sao ngươi lại ở nhà một mình vậy? Lão chị dâu cùng đám trẻ trong nhà đâu cả rồi?"
Lưu Hải Trung hừ một tiếng: "Đừng nhắc đến họ với ta, bọn họ giờ leo cao rồi."
Diêm Phụ Quý nghĩ một chút, liền hiểu ý Lưu Hải Trung. Trong sân, chỗ cao để bám víu chỉ có hai nơi, chỗ Vương Khôn thì người nhà họ Lưu đừng hòng mơ tới. Với những gì Lưu Hải Trung đã làm, Vương Khôn đã không so đo với người nhà họ Lưu xem như đã là nhân từ lắm rồi.
Chỗ còn lại chính là Hứa Đại Mậu. Nhắc tới Hứa Đại Mậu, trong lòng hắn lại càng thêm bực bội. Vương Khôn không cho hắn chiếm lợi nhưng cũng không cố ý làm khó hắn. Hứa Đại Mậu thì hay rồi, ngày đầu tiên thăng quan đã lôi hắn ra làm bàn đạp.
Nếu không lo Dịch Trung Hải quá cáo già, hôm qua hắn đã nhận lời Dịch Trung Hải, cùng nhau đối phó Hứa Đại Mậu rồi.
"Không có ở nhà lại càng hay. Lão Lưu, ta muốn nói với ngươi chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Chuyện tốt đấy. Ta chỉ cần vừa nói ra, chắc chắn ngươi sẽ vô cùng cao hứng."
Lưu Hải Trung thầm nghĩ, bây giờ tình cảnh này còn có chuyện gì để mà vui chứ.
"Ngươi cứ nói thử xem."
Diêm Phụ Quý chưa vội nói mà đưa ra điều kiện trước: "Nếu ta nói là chuyện vui thì chúng ta có phải nên ăn mừng một chút không?"
Lưu Hải Trung biết tỏng ý đồ của Diêm Phụ Quý: "Chỉ cần ngươi nói là thật, mời ngươi ăn cơm không thành vấn đề. Nhưng mà lão Diêm, ngươi đừng có lừa ta đấy."
Diêm Phụ Quý đã sớm tính toán kỹ, vô cùng tự tin nói: "Lão Dịch phải cúi đầu trước mặt ngươi, ngươi nói có phải chuyện tốt không?"
"Lão Dịch cúi đầu? Lão Diêm, ngươi đừng có mà đùa ta. Tính khí của lão Dịch ngang bướng cỡ nào chẳng lẽ ta không biết sao."
"Hôm qua hắn tìm ta, nhờ ta giúp các ngươi giảng hòa, ngươi nói đây có phải là cúi đầu trước ngươi không?"
Lưu Hải Trung gật gù: "Nếu ngươi nói vậy thì coi như là cúi đầu trước mặt ta đi. Có điều chuyện này lạ thật, sao hắn lại cúi đầu với ta, không lẽ có âm mưu gì đây. Lão Diêm, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Đạo lý này ngươi hiểu chứ.
Ta với lão Dịch quen biết mấy mươi năm rồi, ở cùng một cái viện cũng mấy chục năm. Lúc còn trẻ, ỷ vào có tài năng, học gì cũng nhanh, khinh thường người khác.
Giờ đã trung niên rồi lại không có con, nên mới lo lắng, rồi mới thay đổi. Nhưng mà cái tính cố chấp trong xương cốt của hắn thì không hề thay đổi.
Lần này ta gặp xui xẻo cũng là do bị hắn hố cả.
Tự dưng hắn cúi đầu trước mặt ta là thế nào?"
Diêm Phụ Quý đương nhiên không nói ra chuyện Dịch Trung Hải khó chịu với Hứa Đại Mậu nên tính toán đối phó Hứa Đại Mậu. Hắn lo lắng Lưu Hải Trung nghe xong chuyện muốn đối phó Hứa Đại Mậu thì sẽ không đồng ý. Dù sao, Lưu Hải Trung mới nói là đã bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ dây thừng mà.
"Cái này có gì mà khó hiểu. Ngươi quên hôm nay là ngày gì rồi à?"
"Ngày gì?"
"Tết xuân chứ còn gì."
"Tết xuân thì sao?"
Diêm Phụ Quý cười nói: "Lão Dịch có cái lệ xưa. Hàng năm vào đêm ba mươi, bất kể có chuyện gì xảy ra thì đều phải tụ tập mấy nhà lại ăn tết. Ta còn nhớ hồi Giả Đông Húc còn sống, cứ mỗi tiểu niên thì Giả Trương thị đều bị lão Dịch mắng một trận.
Đổi lại là người khác thì chắc đã chẳng thèm quan tâm đến nhà họ Giả rồi. Thế nhưng mà lão Dịch đâu có thế, chưa đến ba ngày thì lại bắt đầu bàn chuyện ăn tết chung với nhà họ Giả.
Năm nay vào đêm ba mươi cũng không ngoại lệ, lão Dịch muốn cùng Trụ ngố ăn tết. Mà Trụ ngố thì lại đang có mâu thuẫn với lão Dịch, nên lão Dịch mới nóng lòng như thế.
Hắn cúi đầu trước ngươi là vì muốn mượn tay của ngươi đối phó với Trụ ngố đó."
Lưu Hải Trung vốn không thông minh cộng thêm Diêm Phụ Quý nói lại đúng sự thật, nên hắn không hề nghi ngờ, đồng tình với cách giải thích này.
"Cái lão Dịch này, cả đời chỉ giỏi làm mấy chuyện tính toán sau lưng người khác."
"Vậy ý ngươi là đã đồng ý rồi?"
Trong lòng Lưu Hải Trung cũng có tính toán riêng, đó là Hứa Đại Mậu. Là một kẻ mê chức vị có hạng, thấy người khác thăng quan phát tài thì sao có thể làm ngơ được chứ?
Đương nhiên là không thể rồi.
Lưu Hải Trung nãy giờ vẫn đang nghĩ cách đối phó Hứa Đại Mậu, chỉ là vẫn chưa có kế sách gì cả.
Vừa hay Dịch Trung Hải đưa tới tận cửa, hắn liền quyết định lợi dụng Dịch Trung Hải. Nếu không phải Dịch Trung Hải chơi khăm thì người đang ngồi ghế phó chủ nhiệm đã là hắn rồi. Lần này hắn sẽ lợi dụng Dịch Trung Hải để kéo Hứa Đại Mậu xuống đài.
Bây giờ hắn đã tiến bộ hơn một chút rồi, nên không hề nói ra ý định của mình: "Lão Diêm, cũng chỉ vì là ngươi đấy, nên ta mới nể mặt. Chứ là người khác thì ta đã sớm đuổi ra ngoài rồi. Thôi được rồi, xem như là nể tình lão Dịch không có con cái, ta có thể không so đo với hắn. Ngươi đi nói với hắn đi, nếu muốn xin lỗi thì phải có thành ý một chút."
Diêm Phụ Quý không ngờ chuyện lại dễ dàng thuận lợi như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Bao nhiêu chiêu trò hắn tính trước giờ còn chưa dùng đến nữa mà.
"Chuyện này không gấp."
Lưu Hải Trung khó hiểu hỏi: "Không phải ngươi nhận lời lão Dịch rồi sao? Sao lại không sốt ruột vậy?"
"Cái này, à, thì là, ừm." Diêm Phụ Quý vắt óc suy nghĩ cách đối phó, may thay cũng nghĩ ra: "Lão Lưu à, dù thế nào thì lão Dịch cũng đã hố ngươi, đã hại cả ta. Nếu cứ như vậy bỏ qua cho hắn thì có phải quá hời cho hắn không?"
Lưu Hải Trung bắt đầu mơ hồ: "Lão Diêm, rốt cuộc là ngươi đến đây để làm gì? Người muốn giúp lão Dịch xin lỗi là ngươi, người nói không muốn bỏ qua cho hắn cũng là ngươi. Rốt cuộc là ngươi có ý gì?"
Diêm Phụ Quý trấn an hắn: "Ngươi đừng vội. Ta có nói là không tha cho hắn đâu. Ta chỉ là nói không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
Ý ta là thế này. Vương Khôn từng có một câu rất hay, làm sai thì phải chịu phạt. Lão Dịch đã hại ngươi thảm như vậy mà cứ tùy tiện tha cho hắn thì quá hời cho hắn rồi.
Ngươi nhất định phải làm cho hắn phải đợi chờ, bắt hắn phải thấp thỏm mấy ngày đi. Xưa kia làm hoàng đế còn phải "ba lần từ chối, ba lần nhận lời" đó. Lần này cũng phải để cho hắn đến van xin ngươi vài lần mới được. Như vậy mới cho thấy địa vị của ngươi cao như thế nào chứ."
Lưu Hải Trung không hiểu "ba lần từ chối, ba lần nhận lời" nghĩa là gì nên liền hỏi Diêm Phụ Quý.
Diêm Phụ Quý liền nhỏ giọng giải thích cho hắn, rằng đây là một nghi lễ khiêm nhường của các đế vương thời xưa để chứng tỏ tính hợp pháp của việc kế vị.
Việc này khiến Lưu Hải Trung hưng phấn không tìm được phương hướng. Mục tiêu cuối cùng của người làm quan là gì, đó chính là hoàng đế mà. Cho hắn được tưởng tượng bản thân như hoàng đế "ba lần từ chối, ba lần nhận lời" này thì dù không phải là hoàng đế thật, cũng đủ để hắn thoả mãn rồi.
"Lão Diêm à, cái này chẳng phải là "tứ cựu" à."
"Suỵt, ngươi không nói, ta không nói, thì ai biết được. Cái này của chúng ta gọi là khiêm tốn đại độ, chứ có phải "tứ cựu" gì đâu."
"Vậy thì giữa trưa đừng đi đâu, để vợ ta chuẩn bị vài món ngon, hai anh em mình làm vài chén."
Dù Lưu Hải Trung không nói thì Diêm Phụ Quý cũng không có ý định đi đâu cả. Hắn đến đây là để ăn chực một bữa cơm nhà Lưu Hải Trung mà.
Rất nhanh, Nhị đại mụ xách giỏ đồ ăn trở về nhà.
Lưu Hải Trung liền nói: "Trưa nay, ta muốn cùng lão Diêm uống vài chén, bà làm vài món ngon ngon nhé."
Nhị đại mụ vừa nghe trong lòng liền khó chịu. Lưu Hải Trung bây giờ kiếm chẳng được bao nhiêu, còn đang mắc lỗi, tiền lương thì chẳng có là bao.
Nhưng mà nghĩ đến tính khí của Lưu Hải Trung, nàng lại không dám nói nhiều: "Sao ông không nói sớm, nói sớm thì tôi đã mua thêm rồi."
"Lắm lời quá, kêu bà làm thì bà cứ làm đi. Tiền trong nhà này đều là do ta kiếm, chẳng lẽ ta không được tiêu chắc."
Nhị đại mụ chỉ đành cầm đồ ăn đi ra bờ ao để rửa.
Dịch Trung Hải sang đón bà cụ điếc ăn cơm thì thấy Nhị đại mụ đang rửa rau, sang phòng bà cụ điếc liền hỏi: "Nhà lão Lưu đang làm gì thế?"
Bà cụ điếc bĩu môi một cái: "Còn làm gì nữa, không phải là cái lão hà tiện Diêm bên tiền viện sang đó lảm nhảm à."
Dịch Trung Hải liền không hỏi nữa. Nhất định là Diêm Phụ Quý dựa vào chuyện hắn nói ngày hôm qua để đến nhà Lưu Hải Trung chiếm lợi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận