Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 266: Giả Trương thị phòng bị người (length: 8514)

Tần Hoài Như suy đi tính lại đủ kiểu khả năng, nhưng không ngờ Vương Khôn lại không nể nang mặt mũi như thế. Nàng không hiểu, xung quanh nhiều người như vậy, ai cũng muốn ôm lấy nàng vào lòng, cớ sao Vương Khôn lại không hề động tâm?
Vương Khôn đã không cho mặt mũi, Tần Hoài Như cũng chẳng dám dây dưa thêm. Người khác đều muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ cho qua. Còn Vương Khôn lại nghĩ chuyện bé xé ra to.
Chuyện mà lớn lên, bất lợi nhất là cho nàng. Lỡ như để Trụ ngố nghe được thì nàng khó mà gạt được tên ngốc kia.
"Vương Khôn, ta không có ý đó. Ý của ta là, ngươi không thể vì Trụ ngố làm rớt đồ ăn của ngươi mà cố ý trả thù hắn. Ngươi..."
"Ý ngươi nói ta dùng việc công để trả thù riêng? Tần Hoài Như, nếu ngươi hoài nghi ta dùng việc công trả thù riêng, vậy cứ đến chỗ bảo vệ hoặc chỗ lãnh đạo nhà máy tố cáo ta."
Tần Hoài Như đương nhiên không dám tố cáo. Trụ ngố làm rớt đồ ăn của người khác, phần lớn là do nàng mà ra, không thể vì Trụ ngố - một cái công cụ người - mà khiến mình bị vạ lây được.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: "Trụ ngố, không phải tỷ không giúp một tay, là Vương Khôn quá cứng đầu. Tỷ chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi, đợi tỷ về tứ hợp viện, nhất định sẽ giúp ngươi mời bà cụ điếc."
Tần Hoài Như không đạt được mục đích, bèn quay người rời khỏi xưởng cán thép.
Vương Khôn xua đám đông bu quanh xem náo nhiệt rồi cũng cưỡi xe ba bánh của mình, đi trường học đón Tuyết Nhi.
"Cổ trưởng, sao ngươi không nói cho nàng biết là Trụ ngố đã được thả rồi?"
Vương Khôn vừa cười vừa nói: "Ta dựa vào cái gì phải nói cho nàng biết chứ. Cái cô quả phụ kia dáng thì xinh đẹp, nhưng tâm địa thì đen tối. Ngươi không thấy Trụ ngố bị nàng ta lừa thành ra bộ dạng gì rồi sao? Trụ ngố bị nàng làm cho thê thảm như vậy, cũng chỉ sờ được có một cái tay nhỏ của nàng, ngươi đừng có mà trở thành Trụ ngố thứ hai."
"Sao có thể chứ, không phải mọi người đều nói Trụ ngố và nàng có quan hệ thân mật lắm sao?"
"Nàng chỉ cần tùy tiện khóc hai tiếng, Trụ ngố đã đưa hết tiền lương cho nàng ta rồi. Ngươi nói xem, nếu đổi lại là ngươi thì liệu có để Trụ ngố chiếm tiện nghi không?"
Những người nghe vậy đều không cần suy nghĩ. Của chùa thì ai cũng muốn nhận, mà không cần bỏ ra cái gì, thì có ai lại tự nguyện đem thân ra đóng góp.
Rồi họ lại ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Vậy thì rốt cuộc Trụ ngố đang mưu đồ gì chứ?"
Vương Khôn vừa đạp xe, vừa nói: "Chẳng phải là muốn cái thân thể của nàng ta thôi sao. Có điều, Trụ ngố không học được mấy trò đối phó đàn bà, nên mới có tặc tâm mà không có tặc đảm đó thôi. Được rồi, không nói nữa, ta còn phải nhanh đi đón em gái."
Khi Vương Khôn đến trường thì học sinh cơ bản đều đã về hết, chỉ còn mỗi thầy Mã đang ở trong trường cùng Tuyết Nhi và Đậu Đậu.
"Thầy Mã, thật xin lỗi, em có chút việc nên đến muộn."
Thầy Mã cười nói: "Không cần khách sáo thế đâu. Thầy ở trường học cũng không sao. Tuyết Nhi rất thông minh, kiến thức mà thầy chưa dạy đến thì nàng cũng biết."
Vương Khôn lúc rảnh rỗi hay dạy kèm cho Tuyết Nhi. Tuyết Nhi thương anh trai mình vất vả nên học rất chăm chỉ. Lúc Lâu Hiểu Nga còn dẫn hai người họ, cũng đã dạy không ít điều rồi.
Không giống như mấy bậc phụ huynh khác, bản thân không nhận ra được mấy chữ, huống hồ là dạy con cái.
Chào tạm biệt thầy Mã, Vương Khôn dẫn Tuyết Nhi và mấy đứa nhỏ về tứ hợp viện.
Tần Hoài Như về đến nhà, vừa bỏ cặp sách xuống là đã muốn đi ra ngoài. Giả Trương thị vừa phủi cái cặp sách căng phồng của nàng, cũng biết đó là cơm hộp và bánh màn thầu. Trong lòng biết nguồn gốc, ngoài miệng lại không nói.
"Tần Hoài Như, ngươi đi đâu đó, quần áo bẩn chất đống ở kia kìa."
Tần Hoài Như cười khổ, giặt quần áo trong sân là để cho Trụ ngố nhìn. Cũng đâu thể để cho nàng đứng ở cửa chờ cơm hộp của Trụ ngố chứ. Bây giờ Trụ ngố bị bắt rồi, cơm hộp cũng không có, nàng còn giặt giũ cái nỗi gì nữa.
"Mẹ, trưa nay Trụ ngố làm rơi đồ ăn của Vương Khôn nên bị Vương Khôn bắt lại rồi. Cơm hộp nhà mình cũng mất luôn rồi."
"Trời đánh cái tên Vương Khôn, bản thân không muốn quan tâm đến chúng ta, lại còn cản trở Trụ ngố đưa cơm cho nhà ta nữa. Ngươi đi tìm Vương Khôn đi, bắt hắn bồi cơm cho nhà mình."
Tần Hoài Như nào dám đi tìm, nắm đấm của Vương Khôn đâu phải là thứ để đùa. Trong cái viện này, người tính toán nàng thì không ít, nhưng chắc chắn không có Vương Khôn. Mấy lời này, nàng không thể nói với Giả Trương thị. Bà ta có thèm quan tâm sống chết của nàng đâu.
"Mẹ, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, dạo này đừng có chọc vào Vương Khôn. Đợi khi nào con làm quen được với Vương Khôn rồi, nhất định sẽ có đồ ăn ngon từ nhà hắn thôi."
Giả Trương thị nhìn chằm chằm bằng con mắt tam giác, ngẫm nghĩ một hồi. Cơm hộp của Trụ ngố bên trong có gì thì khó mà nói được, đa số là toàn món không ngon. Đồ nhà Vương Khôn thì khác, cho dù hắn có giấu kín cỡ nào, nhưng vào cái thời đại này ai cũng đói thịt, mùi thơm thì giấu kiểu gì được.
Rõ ràng là đồ ăn nhà Vương Khôn ngon hơn cơm hộp của Trụ ngố rồi.
"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nghĩ cách làm sao kiếm đồ ăn từ nhà Vương Khôn đi."
Tần Hoài Như tự tin nói: "Mẹ, mẹ đừng vội, con đã nghĩ ra cách rồi, nhanh thôi là thành công ngay. Mẹ cứ ở nhà xem, con đi ra hậu viện một chuyến."
Giả Trương thị vừa nghe hậu viện, người đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là cái tên sắc quỷ Hứa Đại Mậu. Trụ ngố cùng lắm chỉ mới sờ tay Tần Hoài Như, còn Hứa Đại Mậu thì là thật.
"Ngươi đi hậu viện làm gì, có phải đi tìm cái tên khốn Hứa Đại Mậu không?"
Tần Hoài Như thầm nghĩ trong lòng: "Ta và Hứa Đại Mậu ở nhà kho nhỏ đã xong việc rồi." "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy. Hứa Đại Mậu cũng có vợ rồi, con đi tìm hắn làm gì. Mà nói thật thì Hứa Đại Mậu cũng có về đâu. Con đi tìm bà cụ điếc để bà nghĩ cách cứu Trụ ngố ra."
Giả Trương thị lúc này mới yên tâm, để cho Tần Hoài Như đi. Bà cũng biết Hứa Đại Mậu chưa về, nhưng thấy Tần Hoài Như mang đồ ăn với màn thầu về, trong lòng bà có chút khó chịu. Mấy thứ đó từ đâu ra thì trong lòng bà hiểu rõ. Thân là quả phụ, nỗi khổ đó chỉ những người từng trải mới biết được.
Bà không lo lắng mấy thứ kia từ đâu đến, mà chỉ lo Tần Hoài Như theo người khác. Toàn bộ tứ hợp viện, người mà Giả Trương thị lo nhất là Dịch Trung Hải, cái lão già đó tuổi thì cao mà tâm thì chưa già, ai mà biết lão có động tâm với Tần Hoài Như không.
Dịch Trung Hải không có con cái, mà Tần Hoài Như lại là người có khả năng sinh nở nhất trong tứ hợp viện này, lại thêm mối quan hệ của hai người thân thiết như thế, dễ nảy sinh chuyện chẳng lành là điều rất dễ.
Đối với Trụ ngố, Giả Trương thị xem hắn như tôi tớ của Giả gia. Mà đối với tôi tớ thì không cần phải lo Tần Hoài Như sẽ theo hắn, chỉ cần luôn nhắc nhở hắn một chút là được.
Người mà Giả Trương thị không hề lo lắng, lại chính là Vương Khôn. Hắn không thèm ngó Tần Hoài Như, cũng không có ý định cướp con dâu của Giả gia làm gì. Đừng nhìn miệng Giả Trương thị mắng Vương Khôn, người mà bà ta hận nhất chính là Dịch Trung Hải.
Mấy người khác trong viện thì Giả Trương thị chỉ cần phòng bị một chút, bôi nhọ danh tiếng của Tần Hoài Như cho tệ một chút là được. Mấy người đó không phải đối tượng mà bà ta lo lắng. Ngay cả Hứa Đại Mậu cũng không phải đối tượng mà Giả Trương thị phòng bị.
Hứa Đại Mậu không phải người tốt, đối xử tệ với vợ con, Tần Hoài Như sẽ không để ý đến người như thế.
Giả Trương thị không ngờ được rằng, Hứa Đại Mậu có thể không cưới Tần Hoài Như, nhưng cùng Tần Hoài Như vui vẻ một chút thì hắn rất sẵn lòng. Hắn nhìn mấy đồ ăn cùng màn thầu, đúng là do Hứa Đại Mậu bỏ tiền ra mà có.
Tần Hoài Như đến hậu viện thì dừng bước. Trong lòng nàng không hề muốn một mình chung đụng với bà cụ điếc. Ánh mắt bà cụ quá sắc bén, dường như có thể nhìn thấu nàng. Mà Trụ ngố thì lại cực kỳ tin tưởng bà cụ, nhỡ mà đắc tội thì việc bà cụ nói xấu nàng với Trụ ngố thì vô cùng phiền phức.
Tần Hoài Như sống trong tứ hợp viện bao nhiêu năm nay, số lần tới nhà bà cụ điếc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quan hệ giữa hai người trên cơ bản là nước giếng không phạm nước sông. Tần Hoài Như không nói xấu bà cụ điếc, bà cụ cũng không nói xấu Tần Hoài Như.
Lúc có chuyện nhờ thì Dịch Trung Hải sẽ đứng ra giải quyết. Lần này thấy Dịch Trung Hải không tích cực, chỉ có thể tự mình ra mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận