Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 188: Bà cụ điếc chủ ý (length: 8381)

Bà cụ điếc mặt cũng bắt đầu trở nên u ám, hung hăng nhìn chằm chằm vào đám người, mong muốn tìm ra người vừa nói.
"Ai nói, đứng ra để ta xem mặt một chút."
Không ai đứng ra, cũng không có ai chỉ điểm ra người vừa lên tiếng.
Việc Dịch Trung Hải tố cáo tội đầu cơ trục lợi, bản thân hắn thì hả hê, nhưng lại gây khổ cho những người hàng xóm trong khu tứ hợp viện.
Người trong viện, tiền lương của họ cũng không tệ, vấn đề lớn nhất là phiếu không đủ dùng. Thật nhiều người đều phải đi chợ đen để đổi phiếu. Đây là điều ai cũng ngầm hiểu, không ai muốn nói ra.
Kể từ sau khi Dịch Trung Hải tố cáo, mọi người cũng không dám cho người khác biết chuyện đi chợ đen nữa. Chỉ sợ một chút sơ sẩy sẽ bị người khác tố giác.
Bà cụ điếc nặng nề gõ mấy cái xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm: "Đạo đức suy đồi, đạo đức suy đồi rồi. Các ngươi sớm muộn cũng sẽ biết hậu quả của việc bất hiếu."
Không ai để ý đến bà cụ điếc nữa, lại càng không quan tâm bà cụ điếc đang nói cái gì về chuyện hiếu kính. Bọn họ bây giờ cũng sẽ không xem bà cụ điếc là tổ tông, làm như vậy chỉ khiến bản thân chịu thiệt.
Không nhận được sự hưởng ứng của mọi người, bà cụ điếc chỉ đành xám xịt quay về nhà, cũng chẳng ai tiến lên muốn đỡ nàng.
Tam đại mụ đứng ở trong sân, ngơ ngác nhìn Lâu Hiểu Nga. Nàng hết sức không hiểu, Lâu Hiểu Nga không có lương, cũng chẳng có biên chế, tại sao phải đi ban khu phố giúp đỡ một tay. Mấy người ngoài kia thì liên quan gì đến nàng chứ.
Suy nghĩ một hồi, Tam đại mụ gán cho Lâu Hiểu Nga cái mác bị 'phá sản'.
Vợ Điền Hữu Phúc, Ngưu Thiến tiến tới bên cạnh Lâu Hiểu Nga, nhỏ giọng nói: "Hiểu Nga, cô đắc tội bà cụ điếc rồi, sau này phải cẩn thận một chút."
Lâu Hiểu Nga cười nói: "Chị Điền, không có chuyện gì đâu. Cảm ơn chị đã nhắc nhở."
"Hiểu Nga, cô nói vậy thì khách khí quá. Đậu Đậu ngày nào cũng nhắc trước mặt tôi rằng Hiểu Nga tỷ tỷ đối xử với bé rất tốt, bé thích Hiểu Nga tỷ tỷ nhất. Tôi kêu bé đổi giọng gọi dì Hiểu Nga, bé lại nói Tuyết Nhi cũng gọi cô là tỷ tỷ, bé cũng phải gọi là tỷ tỷ."
"Không sao đâu chị Điền. Cứ để chúng nó gọi như vậy. Tôi cũng rất thích Đậu Đậu. Chị cứ đi làm việc trước đi, tôi cũng phải về nhà thu dọn chút."
Ngưu Thiến gật đầu một cái, xoay người về nhà, nàng còn phải về nhà nấu cơm, chờ người nhà trở về.
Vừa đến cửa, người nhà Tiền Anh Vũ, nhà Chu Minh Huy cũng đi tới."Cô có quan hệ rất tốt với Lâu Hiểu Nga à?"
Ngưu Thiến cười nói: "Các cô đừng thấy bình thường Lâu Hiểu Nga không quan tâm ai, thật ra thì cô ấy đối xử với mọi người rất tốt. Cô ấy khác Hứa Đại Mậu, không có lòng dạ hãm hại người khác."
Vợ Tiền Anh Vũ, Tả Chấn Mai nói: "Tiếc là Lâu Hiểu Nga bị bà cụ điếc để ý rồi, khoảng thời gian này, thường thấy bà cụ điếc chạy ra ngoài tiền viện tìm cô ấy."
Vợ Chu Minh Huy, Tô Thiên Linh nói: "Thôi được rồi đừng nói nữa, mau về nhà nấu cơm thôi. Trụ Ngốc và Hứa Đại Mậu đánh nhau, tối nhất định sẽ phải mở đại hội toàn viện. Nấu xong cơm thì mọi người cũng nhanh ăn cơm thôi."
Tả Chấn Mai bĩu môi, nói: "Mấy ông quản sự đã bị lật đổ hết rồi, còn mở cái gì đại hội toàn viện nữa. Hơn nữa Lâu Hiểu Nga chẳng phải đã bắt Trụ Ngốc bồi thường tiền rồi sao? Tiền cũng đã đền rồi, mở đại hội toàn viện còn có ý nghĩa gì?"
Ngưu Thiến nói: "Có thể không mở sao? Chưa nói đến ông đại gia, mà chỉ cần nhị đại gia nghe có cơ hội mở đại hội toàn viện là ông ấy sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa, bọn họ triệu tập, ai dám tùy tiện đắc tội bọn họ chứ. Đừng nói nhiều như vậy nữa, mau về nhà nấu cơm mới quan trọng hơn."
Ba người cũng không chậm trễ nữa, mỗi người một ngả đi về nhà nấu cơm.
Bà cụ điếc đi đến nhà Dịch Trung Hải, tức giận ngồi ở trong nhà hắn.
Dịch Trung Hải ngồi dậy từ trên giường, hỏi: "Lão thái thái, sao vậy?"
Bà cụ điếc hừ một tiếng: "Còn không phải là vì chuyện của ngươi và Trụ Ngốc. Thật là, sao ngươi lại đền tiền cho Hứa Đại Mậu làm gì chứ. Trụ Ngốc ra tay đánh Hứa Đại Mậu là hắn đáng đời. Chả nên bồi tiền cho bọn họ làm gì."
Dịch Trung Hải bất đắc dĩ nói: "Lão thái thái, Lâu Hiểu Nga không biết học từ đâu mà trở nên lợi hại như vậy. Ngay trước mặt bao nhiêu người, tôi cũng hết cách rồi, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn Trụ Ngốc bị đưa đến cục công an sao! Lâu Hiểu Nga đi theo Vương Khôn học xấu rồi, bà đừng vướng bận tới nó nữa."
Bà cụ điếc thở dài, "Không phải học từ Vương Khôn, giờ nó ngày nào cũng đi ban khu phố đấy."
Chưa đợi bà cụ điếc nói hết, sắc mặt Dịch Trung Hải liền biến đổi. Lâu Hiểu Nga sao có thể vào được ban khu phố chứ? Nàng mà vào ban khu phố, chuyện trong viện chẳng phải ban khu phố đều sẽ biết hết sao?
"Nàng ta chỉ là một con gái của nhà tư bản, dựa vào cái gì mà được vào ban khu phố chứ. Lão thái thái, bà đừng cản ta, nhất định ta phải tìm ông Vương chủ nhiệm để lý luận cho ra lẽ."
Bà cụ điếc cầm gậy gõ vào người Dịch Trung Hải một cái."Ngươi nóng nảy làm gì, cứ nghe ta nói hết đã. Hiểu Nga đâu có làm việc ở ban khu phố. Nó chỉ giúp ban khu phố chăm sóc những người có hoàn cảnh khó khăn trên đường phố thôi, không có lương, cũng chẳng có biên chế gì cả."
Dịch Trung Hải sửng sốt một chút, hung hăng đập tay lên giường."Sao nó lại như thế chứ, gia đình khó khăn ngay trong viện nhà mình thì không lo, dựa vào cái gì đi lo cho chuyện ở những viện khác. Mỗi lần nói đến việc giúp đỡ Hoài Như, Hứa Đại Mậu liền tìm đủ mọi lý do để thoái thác. Nếu không nhờ có Trụ Ngốc ra tay, thì Hứa Đại Mậu cứ đứng một bên mà xem trò cười thôi. Chút ý thức tập thể cũng không có."
Nhắc đến gia đình khó khăn, Dịch Trung Hải liền nghĩ đến Tần Hoài Như. Dạo gần đây, Tần Hoài Như ngày nào cũng rên rỉ kể khổ bên tai hắn, làm hắn muốn phát điên lên rồi. Hắn bây giờ đã bị bãi miễn chức đại gia rồi, không còn cách nào quyên góp tiền giúp Tần Hoài Như nữa.
Người duy nhất có thể giúp Tần Hoài Như là Trụ Ngốc thì bây giờ còn khó khăn hơn cả Tần Hoài Như, nợ hắn mấy chục đồng mà vẫn chưa trả được.
Mặt bà cụ điếc càng thêm đen lại, Tần Hoài Như dù khó khăn thì cũng mạnh hơn nàng. Tần Hoài Như còn có thể ngày ngày kiếm hộp cơm của Trụ Ngốc để ăn, còn bà thì chỉ có thể đi theo Dịch Trung Hải mà gặm bánh ngô mà thôi.
Nhìn lại Dịch Trung Hải, bà cụ điếc sáng suốt thu hồi sự oán trách trong lòng. Nhỡ Dịch Trung Hải lại giao bà cho Trụ Ngốc, thì chỉ với cái đầu óc ngốc nghếch của thằng nhóc kia, bà cụ điếc có thể bị chết đói mất.
"Trung Hải, bây giờ con không còn là đại gia nữa rồi, đừng có nhắc đến việc giúp đỡ Tần Hoài Như trước mặt mọi người nữa. Ai cũng biết, nhà nó vẫn còn hơn sáu trăm đồng tiền gửi tiết kiệm, chẳng ai giúp nó đâu."
Dịch Trung Hải miễn cưỡng nói: "Lão thái thái, tiền của nhà Hoài Như đều nằm trong tay bà nó rồi, mấy tiền kia là để bà nó dưỡng già, ai cũng đừng mong lấy ra nổi."
"Được rồi, đừng nói nữa. Tiền của bà ấy phải dùng để dưỡng lão, những người khác cũng không cần dùng tiền chắc. Ngươi muốn giúp Tần Hoài Như thì trước hết phải khôi phục thân phận đại gia đã!"
Dịch Trung Hải chậm rãi gật đầu, không dám đối đầu với bà cụ điếc.
"Còn chuyện Trụ Ngốc đánh nhau với Hứa Đại Mậu thì ngươi định giải quyết thế nào? Không thể để Hứa Đại Mậu lừa Trụ Ngốc được."
"Lão thái thái, bà cứ yên tâm. Đợi Lão Lưu và Lão Diêm trở về, tôi sẽ cùng bọn họ thương lượng, tổ chức một buổi đại hội toàn viện. Vẫn dùng cách cũ thôi, nhất định phải khiến Hứa Đại Mậu nhả tiền ra."
Bà cụ điếc hừ một tiếng, "Ngươi nói nghe thì dễ, nhưng ngươi có nghĩ tới không, ngươi có đối phó nổi Vương Khôn không?"
"Ta... Lão thái thái, bà có cách nào hay không?" Dịch Trung Hải nhíu mày suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra cách gì hay.
Bà cụ điếc đắc ý nói: "Ngươi đó, thật là ngốc. Bây giờ các ngươi không phải là người quản sự, đó là chuyện xấu nhưng cũng là chuyện tốt. Vương Khôn không thừa nhận thân phận quản sự của các ngươi, vậy thì tốt thôi, có thể không cho hắn tham gia đại hội toàn viện. Không có hắn quấy rầy trong đại hội, chẳng phải ngươi có thể dễ dàng nắm quyền đại hội hay sao?"
Dịch Trung Hải có chút không cam tâm, loại Vương Khôn ra khỏi đại hội toàn viện, tuy rằng sẽ không có người quấy rối, nhưng hắn cũng không có cách nào thông qua đại hội toàn viện để nắm được Vương Khôn.
Như vậy, buổi đại hội toàn viện này sẽ có chút nhạt nhẽo vô vị.
"Lão thái thái, Lão Lưu và Lão Diêm chưa chắc sẽ đồng ý, bà..."
"Trung Hải, dục tốc bất đạt. Không có cách nào đối phó được Vương Khôn thì không nên gây sự với hắn."
Dịch Trung Hải bất đắc dĩ gật đầu, đáp ứng yêu cầu của bà cụ điếc.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận