Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1442: Trụ ngố biết bên trên vòng (length: 8159)

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Hoài Như cùng Dịch Trung Hải thấy cửa nhà Trụ ngốc vẫn khóa, trong lòng liền càng thêm bất an.
Hai người rất ăn ý thật sớm ra cửa, đến trong xưởng tìm Trụ ngốc. Căn tin không tìm được, hai người đang ở bên ngoài phòng ăn chờ. Đến giờ làm, hai người cũng không trở lại vị trí công tác.
Trụ ngốc lúc này đang ở trong phòng làm việc của Vương Khôn ngồi, một mực thúc giục Vương Khôn gọi điện thoại cho Hà Vũ Thủy.
"Ngươi gấp cái gì, Vũ Thủy nói sẽ đến, liền sẽ đến. Ngươi gấp gặp nàng, tại sao không đi xưởng may tìm nàng."
Trụ ngốc ngẩn người một chút, mới nói: "Ta sao không nghĩ tới nhỉ. Ta đi ngay."
Vương Khôn ngăn hắn lại: "Ngươi đừng có chạy lung tung. Vũ Thủy nói không chừng đang trên đường tới. Vạn nhất nàng đến đây, ngươi không ở thì làm sao bây giờ. Ngươi cứ ở chỗ này chờ."
Đợi đại khái nửa giờ, Hà Vũ Thủy mới đến xưởng cán thép.
Trụ ngốc thấy Hà Vũ Thủy, mang theo oán trách nói: "Sao giờ ngươi mới tới a."
"Ngốc ca, anh cũng không nghĩ xem, nhà em cách nơi này bao xa. Ăn xong bữa sáng, em liền chạy tới đây. Anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì."
Trụ ngốc nhìn Vương Khôn một cái, liền nói: "Em theo anh đi, ở đây không tiện nói chuyện."
"Khôn ca cũng không phải người ngoài, anh rốt cuộc muốn nói gì. Nói trước, nhà không cho mượn, tiền cũng không có."
Trụ ngốc lôi kéo Hà Vũ Thủy nói: "Em yên tâm, không có đòi nhà em, cũng không vay tiền. Em theo anh đi, chúng ta bây giờ đi ban khu phố."
Hà Vũ Thủy dù nghi ngờ, nhưng Trụ ngốc không nói, nàng cũng hết cách rồi, chỉ có thể theo Trụ ngốc rời đi.
Trước khi đi, Trụ ngốc còn nói với Vương Khôn: "Đừng để người ta biết hôm nay ta tới xưởng."
"Ngươi không đi làm sao?"
"Cái này cũng không cần ngươi quan tâm."
"Bệnh thần kinh." Vương Khôn quay về bóng lưng Trụ ngốc mắng một câu, quay đầu liền giao phó mấy người ở cổng, đừng tiết lộ tin tức của Trụ ngốc.
Trụ ngốc mang theo Hà Vũ Thủy đến ban khu phố, ở trước mặt Vương chủ nhiệm nói ra yêu cầu, nhất thời khiến Vương chủ nhiệm cùng Hà Vũ Thủy sợ hết hồn.
"Trụ ngốc, ngươi muốn đưa nhà cho Vũ Thủy? Vậy ngươi ở đâu?"
Trụ ngốc không có ý định nói thật với Vương chủ nhiệm: "Ta tự có chỗ ở. Vương chủ nhiệm, tình huống trong viện chúng ta, ông cũng rõ. Nếu nhà không cho Vũ Thủy, ta căn bản không gánh nổi."
Vương chủ nhiệm tò mò hỏi: "Hôn sự của ngươi và Tần Hoài Như, thật sự không thành nữa rồi?"
Trụ ngốc cười khổ một tiếng, nói: "Nàng bảo ta chờ, nhưng ta phải chờ tới năm nào tháng nào chứ. Bây giờ ta nghĩ thông rồi, ở tứ hợp viện một ngày, đừng hòng ta cưới được vợ."
Vương chủ nhiệm thở dài, đồng ý điều kiện của Trụ ngốc. Chuyện Dịch Trung Hải bọn kia làm, thực sự khiến người buồn nôn. Bọn họ không có phạm luật pháp, nhưng cũng nên trừng phạt họ. Trụ ngốc muốn rời đi, cũng không tệ.
Dĩ nhiên, nhà không thể sang tên.
Trụ ngốc viết một giấy ủy thác Hà Vũ Thủy trông coi nhà, lưu trữ ở ban khu phố. Có tờ giấy này, nhà vẫn là của nhà họ Hà, người khác đừng hòng cướp đoạt.
Rời khỏi ban khu phố, hai anh em tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
"Ngốc ca, rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì?"
Trụ ngốc thở dài: "Anh muốn rời khỏi BJ."
Hà Vũ Thủy hoảng sợ đứng lên: "Anh muốn cùng Tần Hoài Như bỏ trốn?"
Trụ ngốc có chút tức giận, chất vấn Hà Vũ Thủy: "Em nhìn anh như vậy sao?"
Mặt Hà Vũ Thủy có chút lúng túng: "Cũng không thể trách em, ai bảo anh cùng cha đều thích quả phụ chứ."
Hết cách rồi, Hà Vũ Thủy từ nhỏ đã nghe lời đồn đàn ông nhà họ Hà thích quả phụ. Lúc bé nàng lo lắng nhất là Trụ ngốc cùng quả phụ chạy.
Trụ ngốc nhất thời không nói, hồi lâu mới lên tiếng: "Hôm nay anh nói với em, em đừng kể cho ai hết."
Thấy Hà Vũ Thủy đồng ý, hắn mới nói: "Anh muốn đi theo đại lãnh đạo đi phương nam. Không biết khi nào mới có thể về."
Biết rõ sự tình, Hà Vũ Thủy thở phào nhẹ nhõm. Trụ ngốc đi theo đại lãnh đạo rời đi, cũng không phải là chuyện xấu.
"Ngốc ca, rốt cuộc anh và Tần Hoài Như là tình huống gì. Tại sao bỗng dưng muốn kết hôn với nàng?"
Mặt Trụ ngốc đỏ lên, do dự không muốn nói. Bị Tần Hoài Như tính kế, thực sự quá mất mặt. Hắn không muốn quá nhiều người biết.
Hà Vũ Thủy lại không tha cho hắn: "Nếu anh còn coi em là em gái, thì phải nói thật cho em."
Dưới sự đe dọa của Hà Vũ Thủy, Trụ ngốc lúng túng kể lại một lần.
Hà Vũ Thủy tức giận nói: "Sao anh ngu vậy a. Tần Hoài Như nói gì, anh cũng tin theo. Hơn nữa, nàng cũng đã cởi hết, sao anh không biết dùng sức?"
"Em nói cái gì mê sảng vậy." Trụ ngốc bị Hà Vũ Thủy làm cho sợ hết hồn.
Hà Vũ Thủy lại hùng hồn nói: "Sao lại là mê sảng. Tần Hoài Như dựa vào mấy thủ đoạn đó, lừa của anh bao nhiêu thứ. Anh tìm nàng thu chút lợi tức, không được sao?"
Trong lòng Trụ ngốc nhất thời dâng lên một cỗ hối hận. Theo như Hà Vũ Thủy nói, đúng là nên làm thế.
Bất quá hắn rất nhanh tỉnh táo lại. Nếu thật sự làm như vậy, hắn không nhất định có dũng khí rời đi.
"Được rồi, em đừng có xúi anh nữa. Em không nghĩ xem, lỡ nàng mang thai thì sao?"
Hà Vũ Thủy cười lạnh nói: "Nàng đã đặt vòng rồi, không thể mang thai được."
"Em nói cái gì?" Trụ ngốc kinh ngạc nhìn Hà Vũ Thủy.
Hà Vũ Thủy nói: "Tần Hoài Như sinh xong con được mấy ngày, đã đi bệnh viện đặt vòng. Em nghe trộm được."
Trụ ngốc chỉ Hà Vũ Thủy: "Sao em không sớm nói với anh."
"Theo anh thì thế nào? Anh có thể xa rời Tần Hoài Như sao?"
Trụ ngốc thực sự không có can đảm nói ra chữ có thể. Nếu không phải đại lãnh đạo đánh thức hắn, mãi mãi hắn sẽ không nghi ngờ Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải.
Hà Vũ Thủy chưa buông tha hắn, nói tiếp: "Tháo vòng ra, cũng có thể đặt lại. Anh có thể đảm bảo Tần Hoài Như không sau lưng anh đặt vòng không?"
Trụ ngốc không có cách nào đảm bảo, cuối cùng mang theo tâm tình mất mát, đến nhà đại lãnh đạo.
Đại lãnh đạo nghe Trụ ngốc nói xong, hít một hơi khí lạnh: "Người phụ nữ này, thật là quá độc ác. Bây giờ tôi mới hiểu, vì sao Vương Khôn nói ngươi chỉ có rời khỏi tứ hợp viện, mới có thể kết hôn."
Trụ ngốc không có giải thích, cũng không thể giải thích: "Đại lãnh đạo, ông sắp xếp người giúp tôi làm thủ tục đi. Tôi không muốn về tứ hợp viện nữa."
Đại lãnh đạo gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp người cho ngươi mượn thủ tục. Hai ngày này, ngươi cứ ở nhà tôi, chờ tôi thu xếp xong xuôi, chúng ta cùng rời đi."
Bởi vì Trụ ngốc nói còn phải ở lại BJ hai ngày, Hà Vũ Thủy liền không đến tứ hợp viện thu dọn đồ đạc nhà Trụ ngốc.
Nhân lúc Trụ ngốc chưa rời đi, Hà Vũ Thủy lấy chút vải, đặc biệt may cho Trụ ngốc một bộ quần áo.
Trong phòng ăn, Trụ ngốc chậm trễ không đến làm, khiến chủ nhiệm căn tin tức điên: "Mã Hoa, Trụ ngốc đâu?"
Mã Hoa vô tội nói: "Chủ nhiệm, tôi cũng không biết sư phụ đi đâu?"
"Tôi phải trừ lương hắn." Chủ nhiệm căn tin gầm lên.
Lưu Lam lên tiếng: "Chủ nhiệm, ông đừng nóng giận. Bữa trưa chiêu đãi phải làm thế nào bây giờ?"
"Cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?"
Lưu Lam hừ một tiếng: "Ông là chủ nhiệm căn tin, đương nhiên là ông làm chủ rồi."
Chủ nhiệm căn tin phục hồi tinh thần lại, lúng túng nhìn Lưu Lam: "Xin lỗi, tôi là bị Trụ ngốc làm tức giận. Lưu Lam, cô đừng để bụng. Các cô ai có thể làm thay Trụ ngốc?"
Mọi người trong căn tin đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói, ngay cả Mã Hoa và mập mạp cũng không dám lên tiếng.
"Mã Hoa, mập mạp, các cậu theo Trụ ngốc học mấy năm, tay nghề còn chưa luyện ra sao?"
Hai người cúi đầu, không dám nói lung tung.
Lưu Lam đột nhiên nhớ tới hôm đám cưới Vương Khôn có mời khách, liền nói cho chủ nhiệm căn tin: "Hay là mời Triệu sư phụ đi. Tuy ông ấy chỉ biết mấy món đó, nhưng cũng đủ dùng."
Chủ nhiệm căn tin hết cách, đành phải đi tìm Triệu sư phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận