Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1244: Ra tay (length: 8573)

"Vương Khôn, ta xem ngươi còn thế nào nói. Nhà ngươi tại sao lại cất giấu nhiều rượu như vậy." Nghĩ đến đây, Dịch Trung Hải lập tức liền hướng Vương Khôn chất vấn.
Trong lòng Vương Khôn có chút vui mừng, để cho Dịch Trung Hải làm loạn như vậy, liền không ai chú ý tới việc ai đập vỡ vò rượu nữa: "Ta giấu rượu thế nào. Ta thích hút thuốc lá thì để thuốc lá ở nhà, thích uống rượu thì để rượu ở nhà, chuyện này có gì không đúng."
Lưu Hải Trung không hiểu ý của Dịch Trung Hải, còn chê bai hắn gây rối, liền nói: "Lão Dịch, ông đừng có gây rối nữa. Trong phòng có mấy thứ đó, các ông lục soát chứng cứ có không?"
Trong lòng Dịch Trung Hải thầm mắng một câu ngu ngốc, đến cái này mà cũng không nghĩ ra. Nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận cùng Lưu Hải Trung giải thích: "Lão Lưu, ông đừng quên. Thời buổi này mua rượu đều phải có phiếu rượu. Bình thường chúng ta tìm người khác đổi phiếu rượu cũng đổi không được bao nhiêu. Trong nhà Vương Khôn có hai vò rượu, đều là loại mười cân một vò, tính ra cũng là hai mươi cân rượu.
Hắn lấy đâu ra nhiều rượu như vậy. Nói một câu khó nghe, coi như là đi chợ đen cũng kiếm không ra nhiều rượu như vậy."
Biết không thể hướng vấn đề đầu cơ trục lợi mà nói được, Dịch Trung Hải liền hơi đổi cách trả lời.
Lưu Hải Trung lần này cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức liền nói: "Vương Khôn, cậu thành thật khai báo, rượu của cậu lấy từ đâu, có phải đã làm chuyện phạm pháp gì không?"
Vương Khôn khinh thường nói: "Chính tôi bỏ tiền ra mua không được sao."
"Cậu kiếm đâu ra phiếu rượu?"
"Tôi tìm người khác đổi."
"Ăn nói hàm hồ, ai có nhiều phiếu rượu như vậy mà cho cậu. Tôi nhớ không nhầm, trước kia là Hứa Đại Mậu, bây giờ là tên ngốc Trụ, hai người bọn họ ngày nào cũng đến nhà cậu uống rượu. Cậu nói đổi với người ta mấy tờ phiếu rượu thì còn nghe được.
Nhưng mà nhà cậu nhiều rượu như vậy, lại nói là do đổi của người khác, cậu coi tôi là tên ngốc Trụ sao?"
Tên ngốc Trụ cuối cùng cũng phun ra miếng vải rách trong miệng, há mồm ra mắng: "Lưu Quang Thiên, tên khốn kiếp, mày nhặt được miếng vải rách này ở đâu. Lưu Hải Trung, mày có ý gì, cái gì mà coi tao là tên ngốc Trụ?"
Diêm Giải Thành vừa mở miệng đã nói: "Ý là nói mày ngu đó."
Hiện trường lại một mảnh cười lớn.
Lưu Hải Trung quay người lại, nhìn chằm chằm mấy người trong tứ hợp viện. Việc hắn đang làm bây giờ là chính đáng. Mấy tên khốn kiếp trong viện không ngờ còn gây rối, thật là làm cho hắn mất mặt.
"Làm cái gì đấy, ta đây đang lục soát nhà đấy, các người coi chỗ này là cái chợ à."
Trong viện lập tức trở nên im lặng như tờ.
Dịch Trung Hải hừ một tiếng: "Vương Khôn, ta khuyên cậu vẫn là thành thật khai báo, không thì để cho cậu nếm thử một chút sự lợi hại của đội công nhân củ sát."
Vương Khôn căn bản cũng không thèm cãi cọ với hắn, nháo loạn cũng vô ích thôi. Bất kể Dịch Trung Hải làm ầm ĩ như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn chỉ là một con chó săn. Người thực sự làm chủ vẫn là tên ngu Lưu Hải Trung này.
Thấy Vương Khôn không để ý đến, Dịch Trung Hải lại càng đầy mặt giận dữ: "Cậu không khai báo cũng không cần vội. Lát nữa mà lục ra được chứng cứ, xem cậu biện minh thế nào."
Vương Khôn vẫn không lên tiếng, cúi đầu xem Tuyết Nhi bị dọa sợ hãi. Trong phòng đồ đạc, trừ quần áo, chăn nệm, thì không có thứ gì khác. Để tránh bị vu oan, Vương Khôn căn bản không có để lại bất cứ thứ gì có chữ viết.
Nhìn biểu hiện của Vương Khôn, Dịch Trung Hải cũng sắp mất hết lý trí, hướng về phía trong phòng hô to: "Đã lục soát ra chứng cứ chưa?"
Người bên ngoài sốt ruột, còn người ở trong phòng lại thấy đau đầu. Vật dụng trong phòng Vương Khôn rất đơn giản, bọn họ muốn vu oan cũng không dễ.
Một người trong đó đi ra ngoài, nhỏ giọng báo cáo với Lưu Hải Trung.
Dịch Trung Hải đang ở bên cạnh Lưu Hải Trung, đương nhiên nghe được nội dung, không đợi Lưu Hải Trung tỏ ý gì, hắn đã quát lớn: "Không thể nào, nhất định là do các ngươi không có chăm chỉ lục soát. Ta muốn tự mình đi vào."
Hắn định xông vào nhà Vương Khôn, đương nhiên Vương Khôn không vui, trực tiếp một cước đạp hắn trở lại.
"Vương Khôn, cậu làm gì vậy?"
Vương Khôn chỉ vào Dịch Trung Hải: "Tôi mới vừa nói rồi, chê Dịch Trung Hải có mùi trên người. Không cho hắn ta đi vào. Các người thích ngửi mùi quần lót trên người hắn, đó là việc của các người. Còn tôi thì không thích."
"Ai mà thèm ngửi."
Mấy người bị Vương Khôn chất vấn cũng không thừa nhận.
Quần lót trên người Dịch Trung Hải là của một bác gái, một bà già như vậy, họ có bị bệnh mới muốn ngửi.
Chính là do họ không hiểu nội tình thôi, nếu là biết quần lót đó là của Tần Hoài Như, thì vẻ mặt của họ chắc chắn không phải thế này đâu.
Lưu Hải Trung hết cách, chỉ có thể ngăn cản Dịch Trung Hải, để những người khác tiếp tục lục soát. Lần hành động này của bọn họ, náo loạn quá lợi hại rồi, đã đắc tội với Vương Khôn. Lần này mà không làm Vương Khôn xuống, thì kế tiếp nhất định sẽ bị Vương Khôn trả thù.
Trên mặt Vương Khôn không hề có biểu cảm gì, chỉ là đứng xem. Kỳ thực trong lòng rất sốt ruột. Tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu duy nhất Lý Hoài Đức. Nhưng mà Lưu Hải Trung đã phái người canh chừng cổng, căn bản không cho người ra ngoài.
Cứ giằng co như thế này cũng không phải là biện pháp.
Nghĩ một chút, Vương Khôn liền gọi Chu Minh Cường đến: "Minh Cường, cậu lén leo tường ra ngoài đi, đi gọi người của phòng bảo vệ. Bảo Tiêu Chấn Vượng gọi điện cho Lý chủ nhiệm, để ông ta đến tứ hợp viện một chuyến."
Chu Minh Cường gật đầu, nhưng cũng không hành động ngay.
Kế hoạch lần này của Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đã chuẩn bị mất mấy ngày, họ đã tính toán hết cả rồi. Bọn họ muốn thừa dịp tin tức chưa truyền ra, gán tội cho Vương Khôn cho bằng được.
Việc họ mang theo nhiều người là để đề phòng Vương Khôn ra tay, cũng để phòng có người giúp Vương Khôn thông báo tin tức.
Mấy nhà Điền Hữu Phúc có khả năng nhất là giúp Vương Khôn báo tin, đã sớm bị người của họ để ý tới rồi.
Dịch Trung Hải vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Khôn, thấy Vương Khôn thì thầm với Chu Minh Cường, lập tức liền hô: "Ngươi đang nói cái gì với Chu Minh Cường đó. Có phải là để cho hắn giúp ngươi giấu đồ vật không."
Vương Khôn có chút đáng tiếc, tên ngốc Trụ làm ồn hơi sớm rồi. Nếu lúc này làm ầm lên thì Chu Minh Cường đã có cơ hội rời đi.
Bây giờ tên ngốc Trụ đang bị bắt, không thể gây chuyện, vậy cũng chỉ còn cách mình Vương Khôn tự mình làm thôi. Hắn buông tay Tuyết Nhi ra, để cô bé đến bên cạnh Ngưu Thiến, cùng Đậu Đậu đứng chung một chỗ.
Vương Khôn chậm rãi đi về phía Dịch Trung Hải, không nói một lời nào, lại đá hắn một cú. Dịch Trung Hải có phòng bị, nhưng mà cũng vô ích thôi, bị Vương Khôn đạp lui về phía sau mấy bước, đụng vào Lưu Hải Trung.
Vương Khôn không dừng lại mà đuổi theo sau, nhắm vào hai người đó mà đấm đá. Hai người bọn họ không ngờ Vương Khôn lại làm như vậy, cho dù có nghĩ đến cũng vô ích, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Vương Khôn.
Lưu Hải Trung bị đấm đá mấy cú, tức giận hét lên: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết qua giúp một tay sao?"
Mấy người của đội công nhân củ sát vì biểu trung tâm, rối rít xông lên.
Mấy người Điền Hữu Phúc nhân cơ hội chặn đám người đang giám thị họ, Chu Minh Cường nhân cơ hội chạy đến sát vách nhà hắn, men theo đầu tường mà trốn ra ngoài.
Vừa nhảy xuống khỏi tường thì liền bị đám người bên ngoài vây lại: "Minh Cường, trong viện các cậu xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Minh Cường làm sao có thời giờ mà nói chuyện với bọn họ chứ, xuyên qua đám đông, liền hướng phía xưởng cán thép mà chạy.
Vương Khôn ở bên này cũng dừng tay lại, đi về phía cửa nhà mình. Địa phương nhỏ hẹp, cộng thêm đội công nhân củ sát đông người, hắn bị đấm đá không ít. Nhưng mà, đám người của Lưu Hải Trung cũng không chiếm được lợi lộc gì, trên mặt đất nằm ngổn ngang bảy tám người, còn có mấy người thì trên mặt cũng bị thương.
Tên ngốc Trụ nhân lúc hỗn loạn lại tách ra được, đánh giá Vương Khôn, mang theo phẫn nộ nói: "Cậu mà ra tay sớm một chút thì tốt bao nhiêu, hai người chúng ta liên thủ, lũ khốn kiếp này tuyệt đối không phải là đối thủ."
Dù sao thì hôm nay tên ngốc Trụ cũng coi như là đã bỏ ra không ít sức lực, Vương Khôn vẫn là ghi nhận ân tình này.
"Được rồi, ta đã có chủ ý của mình, ngươi đừng có gây rối nữa."
Tên ngốc Trụ có chút không phục, đang định nói gì đó thì Lưu Hải Trung ở bên kia đã mắng lên: "Một lũ vô dụng, có mỗi một người mà cũng trông không xong. Chu Minh Cường chạy rồi mà các người không biết đuổi theo sao?"
Tên ngốc Trụ nhất thời hiểu ra ý của Vương Khôn, đây là đi gọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận