Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 454: Thoái thác trách nhiệm (length: 8311)

Dịch Trung Hải chạy, phản ứng kịp Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý, cũng chạy theo về trung viện. Những người khác, mang vẻ mặt lúng túng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Đại Mậu sau khi phản ứng kịp, ha ha phá lên cười. "Các ngươi thật là buồn cười, người ta cũng không nhận ra mà đã vội vàng đi nịnh bợ."
Cái miệng của Hứa Đại Mậu này. Thảo nào lại giống Trụ ngố vậy, ở trong viện quan hệ không tốt. Đả kích người ta quá đáng.
Bất quá hắn chính là cái tính như vậy. Người trong viện cô lập hắn, hắn cũng coi thường người trong viện.
Trịnh Hoa nghi ngờ hỏi Vương Khôn, "Vương cổ trưởng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao tôi nhìn không hiểu?"
Vương Khôn vừa cười vừa nói: "Chúng ta lấy đồ trước đã, lát nữa tôi sẽ nói cho anh nghe. Chỗ này là nhà tôi, hoan nghênh anh sau này đến chơi."
Tuyết Nhi từng gặp Trịnh Hoa nên nói: "Anh Trịnh, anh đến rồi."
Trịnh Hoa cười chào hỏi Tuyết Nhi.
Vương Khôn chỉ vào rượu trên bàn, "Anh Trịnh, ở đây có mười một chai rượu, anh giữ lại một chai về nhà nếm thử, cho xử trưởng hai chai. Số còn lại đều mang đi."
Trịnh Hoa biết rượu của Vương Khôn là đồ tốt nên cũng không khách khí với hắn.
Vương Khôn đeo cặp sách nhỏ lên lưng cho Tuyết Nhi, rồi bỏ hộp cơm đã chuẩn bị vào cặp của cô bé. "Được rồi, chúng ta lên đường."
Lâu Hiểu Nga đi tới, Vương Khôn liền nói: "Chị Hiểu Nga, lát nữa chị về nhà, nhớ khóa cửa giúp em."
Lâu Hiểu Nga gật đầu, "Em yên tâm, lát nữa chị về ngay. Để cho Hứa Đại Mậu ở phòng bên cạnh."
Trịnh Hoa nghi ngờ liếc nhìn Lâu Hiểu Nga nhưng không nói gì. Vương Khôn cầm lên sáu chai rượu, Trịnh Hoa cầm năm chai, dắt Tuyết Nhi rồi đi ra cửa.
Ra đến ngoài, Trịnh Hoa mới hỏi: "Vừa rồi người đó là..."
Vương Khôn giải thích: "Đó là vợ của Hứa Đại Mậu."
Trịnh Hoa cười ngượng ngùng, rồi cùng Vương Khôn đi đến chỗ đậu xe.
Đổng Vĩnh Húc thấy Tuyết Nhi liền mở cửa chào đón cô bé lên xe. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khỏe mạnh của Tuyết Nhi, Đổng Vĩnh Húc liền mỉm cười.
"Cháu đã chăm sóc Tuyết Nhi rất tốt."
Tuyết Nhi cười nói: "Bác Đổng, anh hai rất thương Tuyết Nhi, đồ ngon đều cho Tuyết Nhi ăn. Tuyết Nhi còn mang theo một gói điểm tâm, bác có muốn nếm thử không?"
Đổng Vĩnh Húc cười ha hả nói: "Những điểm tâm này, cứ để Tuyết Nhi ăn cho no bụng đi. Mau lên xe thôi, chúng ta nhanh chóng đi."
Lên xe rồi, Trịnh Hoa vẫn không nhịn được mà hỏi.
Vương Khôn chỉ đành cười đem mọi chuyện kể lại cho anh nghe.
Đổng Vĩnh Húc cau mày, "Cái bà cụ điếc trong viện của các cháu, đúng là quen làm lão tổ tông rồi. Ta cũng không biết, bà ta và cái vị kia có quan hệ như thế nào?"
Liên lụy đến cái "vị kia" nên Đổng Vĩnh Húc không dễ điều tra người, cho nên không biết được lai lịch của bà cụ điếc. Không có cách nào xác định thân phận của bà ta nên chỉ có thể để cho bà ta tiếp tục nhởn nhơ ở bên ngoài.
Vương Khôn trong lòng cũng có suy đoán, nhưng cũng không thể chắc chắn. Một bà cụ điếc thôi, muốn đối phó bà ta kỳ thực rất đơn giản. Vương Khôn cũng không để bà cụ điếc trong lòng.
"Xử trưởng, bọn họ chỉ là tự mua vui thôi, chỉ cần không gây nguy hại cho xã hội, cứ để cho bọn họ tự chơi đi!"
Đổng Vĩnh Húc gật đầu, "Dịch Trung Hải chăm sóc bà lão kia bao nhiêu năm nay, sao đột nhiên lại muốn nhận kết nghĩa."
Vương Khôn giải thích: "Vì cứu Dịch Trung Hải, bà cụ điếc bỏ ra không ít. Đầu tư lớn như vậy thì tất nhiên phải có hồi báo. Có cái danh phận này thì Dịch Trung Hải đời này cũng không thoát khỏi tính toán của bà ta."
Đổng Vĩnh Húc hiểu rõ tình hình, liền không nói thêm gì khác, cúi đầu, nhỏ giọng trò chuyện cùng Tuyết Nhi.
Bên trong tứ hợp viện, Dịch Trung Hải cuối cùng biết được thân phận của Trịnh Hoa, tức giận đến đập bàn ở trong phòng. "Khốn kiếp, đến cán bộ phòng xe cũng không nhận ra, các ngươi còn có ích lợi gì."
Lưu Hải Trung giận dữ nói: "Lão Dịch, ông phát cái gì mà cáu giận với bọn tôi. Tôi với lão Diêm đói bụng theo ông đi ra ngoài."
Trụ ngố ngồi cạnh bà cụ điếc, che miệng cười trộm. Nếu không phải thấy mặt Dịch Trung Hải đen kịt thì hắn đã cười lớn rồi. Hắn chưa bao giờ thấy chuyện buồn cười như vậy, nhiều người như vậy mà lại nhận nhầm người.
Bà cụ điếc lén đánh Trụ ngố một cái, bảo hắn đừng cười nữa.
Dịch Trung Hải nghe Lưu Hải Trung phản bác, trong lòng càng thêm tức giận. Sớm biết vậy, hắn đã không tranh giành với Lưu Hải Trung, để cho hắn ra ngoài mất mặt. Tên này, lại muốn tạo phản, không chịu an phận làm Nhị đại gia.
Diêm Phụ Quý thấy hai người sắp cãi nhau liền vội vàng khuyên ngăn: "Lão Dịch, lão Lưu, hai ông đừng ầm ĩ nữa. Chúng ta ở trong viện đều là dân thường, có ai quen biết lãnh đạo đâu, không ngờ anh ta lại đến tìm Vương Khôn thì cũng bình thường."
Lý do này coi như là gỡ gạc chút mặt mũi cho mấy người. Bọn họ đối với Diêm Phụ Quý cũng nảy sinh chút thiện cảm.
Trụ ngố nói: "Tam đại gia nói không sai. Ai trong chúng ta mà ngờ được phòng trưởng Đổng sẽ đích thân lái xe đến đón Vương Khôn chứ. Theo tôi thì cũng trách Vương Khôn thôi. Hắn chắc chắn là cố ý, chính là muốn cho chúng ta xấu mặt."
Cầm thú quả là cầm thú, Trụ ngố nói ra cái lý do rất gượng gạo như vậy mà tất cả mọi người lại cho là thật. Dựa vào cái lý do này, mấy người quên đi hiềm khích với nhau, cùng chung chiến tuyến.
"Chờ Vương Khôn về, nhất định phải dạy cho hắn một bài học."
~~ Đây là Lưu Hải Trung nói. Mặc dù mọi người trong phòng đều nghĩ vậy, nhưng chỉ có Lưu Hải Trung mới nói ra.
Trụ ngố bĩu môi: "Nhị đại gia, muốn đối phó Vương Khôn nhiều người lắm, ai có thành công đâu. Ông à, thôi về nhà ngủ một giấc đi, trong mơ cái gì cũng có."
"Trụ ngố." Hai tiếng gầm giận mang theo oán khí phát ra từ miệng Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung.
Cơn giận của hai người khiến cho Trụ ngố hoảng sợ suýt nữa ngồi không vững.
Bà cụ điếc thương cháu trai của mình bị tủi thân nên lên tiếng: "Thôi đi. Chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi. Vương Khôn không có một chút hiếu tâm, chỉ biết động tay động chân. Các ngươi là đại gia trong viện, ra tay với hắn, có hại đến uy nghiêm."
Nghĩ đến việc bị Vương Khôn tát tai ngay trước mặt mọi người trong viện, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đều khó chịu. Bọn họ cũng không dám lớn tiếng đòi đối phó Vương Khôn, nhỡ đâu bị Vương Khôn cho một cái tát thì càng mất mặt.
Bà cụ điếc vẫn cần mấy người này bảo đảm địa vị của mình trong tứ hợp viện, không thể quá đả kích sự nhiệt tình của họ.
"Đối phó loại người như Vương Khôn, biện pháp tốt nhất chính là cô lập hắn. Các ngươi càng làm ầm ĩ với hắn thì hắn lại càng mượn đó để lập uy. Mấy nhà của Điền Hữu Phúc kia, không phải cũng bị hắn dùng chiêu này lôi kéo sao? Các ngươi vẫn cứ dùng biện pháp cũ, để cho người trong viện không quan tâm đến những kẻ không nghe lời kia."
"Họ gặp khó khăn mà không giải quyết được thì tự nhiên sẽ tìm cách rời đi."
Trụ ngố ngơ ngác hỏi: "Lão thái thái, biện pháp cũ là cái gì vậy?"
Bà cụ điếc mới ý thức được, không nên nói những chuyện này trước mặt Trụ ngố. "Trụ ngố à, không có gì đâu. Cháu đừng quan tâm những chuyện này, mau đi chuẩn bị cơm đi, đừng làm trễ giờ cơm. Đi đi!"
Dịch Trung Hải nhìn thấy ánh mắt của bà cụ điếc nên tiếp lời: "Trụ ngố, cháu đừng lo chuyện bao đồng. Lão thái thái muốn mọi người đừng nói chuyện với Vương Khôn, giống như đối phó Hứa Đại Mậu ấy."
Trụ ngố lúc này mới hiểu ra liền nói: "Vương Khôn cả ngày cứ hay đi cùng Hứa Đại Mậu, nên dùng biện pháp này đối phó với bọn họ. Lão thái thái, để chị Tần đến hầu hạ bà, con đi nấu cơm, nhất định sẽ cho bà bữa trưa ngon."
Nhìn bà cụ điếc rời đi, lại liếc nhìn Tần Hoài Như đang giả vờ đáng thương, tâm trạng của bà cụ điếc liền vô cùng tồi tệ. Bà thực sự ghét Tần Hoài Như, người nhà này luôn giành ăn với bà.
Lúc này, bà cụ điếc nghĩ đến Lâu Hiểu Nga liền nhờ một bà bác đỡ mình ra tiền viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận