Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 996: Trụ ngố phẫn nộ (length: 8651)

Lưu Hải Trung lúc này mặt mày đen lại: "Câm miệng. Cái gì trên đời không có người lớn sai, những lời này thuần túy chỉ là dùng để lừa phỉnh thằng ngốc Trụ, các ngươi là thằng ngốc Trụ sao?"
Trụ ngốc cũng cảm thấy, có vô số con dao chém tới trên người hắn.
Theo ý của Lưu Hải Trung, những lời này là đặc biệt nói với hắn, để cho hắn nghe lời chứ sao.
Trụ ngốc thực sự không nhịn được, đứng ở phía sau đám người, lớn tiếng kêu một câu: "Đủ rồi."
Phân xưởng 1 một cái yên tĩnh trở lại, mọi người nhao nhao nhìn về phía Trụ ngốc.
Những người đứng trước mặt Trụ ngốc, rối rít né ra. Bọn họ lo lắng những lời mới rồi bị Trụ ngốc nghe được, gặp phải Trụ ngốc trả thù.
Trụ ngốc lúc này căn bản không có tâm trí để ý tới bọn họ, cặp mắt giận dữ nhìn chằm chằm Dịch Trung Hải: "Một đại gia, Dịch Trung Hải, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì trời không dung đất không tha, mà để cho ngươi trả thù ta như vậy?"
Dịch Trung Hải thấy Trụ ngốc như vậy, sốt ruột không chịu được: "Trụ ngốc, ngươi nghe ta nói rõ, không phải, ngươi nghe ta giải thích."
Lúc này có thể cứu Dịch Trung Hải chỉ có Tần Hoài Như, hắn không ngừng tìm bóng dáng Tần Hoài Như trong đám người.
Trụ ngốc thấy vậy, lộ vẻ nhạo báng: "Đừng tìm, Tần Hoài Như bị ngươi phái đi ra chặn ta. Đáng tiếc, nàng không có vây được ta, để cho ta nghe được những lời thật lòng của ngươi."
Dịch Trung Hải lần này thật sự oan uổng chết rồi, Tần Hoài Như thật không phải do hắn phái đi ra: "Trụ ngốc, ngươi đừng bêu xấu ta, ta thật sự không có phái Hoài Như ngăn ngươi."
Đầu óc Trụ ngốc đã bị phẫn nộ lấp đầy, chỉ xem những lời của Dịch Trung Hải như là ngụy biện: "Cũng đến lúc này rồi, ngươi vẫn còn xem ta là kẻ ngốc.
Dịch Trung Hải, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút. Có phải bởi vì mình không có con cái, nên ngươi không muốn ta cũng có con?
Không đúng, ngươi không phải không muốn ta có con, ngươi là muốn ta đến vợ cũng không tìm được, cả đời ở độc thân."
"Ta không có." Dịch Trung Hải đau lòng nhức óc la lên: "Trụ ngốc, ta xem ngươi như con trai của mình, sao có thể để ngươi cả đời ở độc thân chứ. Ta cùng bác gái của ngươi, còn đang bàn bạc chuyện tìm con dâu cho ngươi đấy."
Trụ ngốc ha ha phá lên cười: "Chính ngươi đếm xem, ngươi đã phá hỏng bao nhiêu lần chuyện xem mắt của ta. Vu Hải Đường chỉ mới đến nhà Vũ Thủy ở mấy ngày, ngươi đã không kịp chờ mà phá hỏng, ngươi nói xem, ngươi tính cho ta bao nhiêu tuổi mới lấy được vợ, tính cho ta cưới ai?"
Đương nhiên là người đẹp Tần Hoài Như này.
Dịch Trung Hải thiếu chút nữa đã nói ra ý nghĩ này, liền vội vàng che miệng lại. Ý nghĩ này tuyệt đối không thể từ miệng hắn nói ra. Hắn tuy không cảm thấy điều kiện của Tần Hoài Như quá tệ, nhưng người khác đâu có nhìn nhận vậy.
Đa phần mọi người có suy nghĩ là quả phụ không tốt. Nếu hắn dám nói muốn tác hợp Trụ ngốc cùng Tần Hoài Như, còn không biết bị người ta đồn thành cái dạng gì.
Đặc biệt là phân xưởng 1, phần lớn công nhân nam đều đã chiếm tiện nghi của Tần Hoài Như. Sờ tay, sờ mông chỉ là chuyện vặt.
Dịch Trung Hải không phải người mù, hắn biết có một nhóm người đã sờ soạng mông của Tần Hoài Như. Về phần có tiến xa hơn hay không, hắn cũng không dám nghĩ tới.
Hôm nay nếu hắn mà nói ra chuyện tác hợp Trụ ngốc và Tần Hoài Như, những công nhân ở phân xưởng 1 kia, khẳng định cho rằng hắn có ý xấu, tính tiếp tục hãm hại Trụ ngốc.
Nếu mà mọi người lại nói ra những chuyện khác, hắn sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa.
Trụ ngốc lạnh lùng nhìn Dịch Trung Hải: "Lần này không còn gì để nói nữa phải không!"
Dịch Trung Hải nóng ruột đến mức hết cách rồi, nhưng lại không dám té xỉu. Nếu hắn té xỉu, chắc chắn sẽ không ai giúp hắn nói chuyện.
"Lão Lưu, con người ta như thế nào, ngươi rất rõ, ngươi giúp ta giải thích cho Trụ ngốc một chút."
Lưu Hải Trung trong lòng hận Dịch Trung Hải, nhưng không có ý định một gậy đánh chết hắn ngay. Hắn chỉ là muốn mượn Dịch Trung Hải để lập uy.
Cho nên, những chuyện Dịch Trung Hải đã làm, hắn không nói ra, để Dịch Trung Hải tự mình chịu.
Nhưng nếu bảo hắn giúp Dịch Trung Hải, thì không thể nào.
"Lão Dịch, Vương Khôn đã nói, trong viện chúng ta, người có tâm tư sâu thẳm nhất là ngươi và bà cụ điếc, ta thì không hiểu được tâm tư của các ngươi, không có cách nào giúp ngươi giải thích. Hay là ngươi nên nói chuyện cho ra lẽ với Trụ ngốc đi!"
Dịch Trung Hải oán hận nhìn Lưu Hải Trung, trong ánh mắt truyền tải rất nhiều thông tin. Nội dung chính của những thông tin đó là ai cũng cần Trụ ngốc nuôi già, ngươi cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc là, Lưu Hải Trung hoàn toàn không nhìn ra ý này của hắn. Coi như có thấy được, thì ông ta cũng không tin.
Lưu Hải Trung có ba con trai, dù ba người con trai không hiếu thuận, ông ta căn bản sẽ không tin. Cho dù Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc không hiếu thảo, thì ông vẫn còn một đứa con trai cả mà mình dốc hết tâm huyết. Con trai cả mới là sự bảo đảm cho tuổi già của ông ta.
Không nhận được hồi đáp của Lưu Hải Trung, Dịch Trung Hải vô cùng khó chịu. Hắn cũng biết, lúc này nói con cái nhà họ Lưu bất hiếu, sẽ trở thành chuyện cười cho mọi người.
Lúc này, Dịch Trung Hải chỉ hối hận vì hôm qua đã không phát động mọi người trong viện đi tìm Trụ ngốc. Nếu có thể tìm Trụ ngốc trở về, để bà cụ điếc lừa gạt một chút, thì Trụ ngốc chắc chắn không như thế này.
Trụ ngốc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Dịch Trung Hải. Từ tối hôm qua, hắn vẫn không tìm được người để thổ lộ, vừa rồi nghe những gì Lưu Hải Trung nói, liên tưởng tới Vương Khôn, hắn liền không nhịn được muốn tìm Vương Khôn hỏi cho ra lẽ.
"Nhị đại gia bây giờ là đội trưởng Lưu rồi, không phải là kẻ mà ngươi kéo ra để gánh tội thay, ngươi đừng có ý hãm hại nhị đại gia. Dịch Trung Hải, từ hôm nay hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói xong, Trụ ngốc liền quay người rời khỏi phân xưởng.
Lưu Hải Trung nghe Trụ ngốc nói vậy, nhất thời cảm thấy Dịch Trung Hải quá âm hiểm, lúc này mà còn muốn hãm hại hắn.
Sau đó, ông ta còn ngăn người lại không cho Dịch Trung Hải đuổi theo Trụ ngốc, bắt đầu lên lớp Dịch Trung Hải.
"Lão Dịch, kiểm điểm của ngươi viết rất sâu sắc, nhưng mà kiểm điểm dù có sâu sắc hơn, thì cũng không thể che đậy được vấn đề trong tư tưởng của ngươi. Theo những gì ngươi mới vừa nói, ngươi vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình.
Cho dù ngươi không muốn cho Trụ ngốc sinh con, thì cũng không thể cản hắn cưới vợ chứ. Tiểu tử lớn như vậy rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện lấy vợ, ngủ cũng không ngon. Ngươi đối với Trụ ngốc thật là quá độc ác."
Dịch Trung Hải lúc này giống như con bò đực đang nổi điên, hay đúng hơn là một con bò đực bị thiến. Chuyện không phải là vì ông ta không có con, mà là nói ông ta không có gan.
Người bình thường, lúc tức giận sẽ mất lý trí, đối mặt với bất kỳ ai cũng dám phản kháng.
Dịch Trung Hải thì không giống vậy, sự phẫn nộ của hắn không cách nào che giấu, nhưng lại không hề có ý định động tay động chân, mà chỉ dùng ánh mắt nhìn về những người đang xem trò vui kia.
Ánh mắt tuy hung ác, nhưng lại chẳng hề có sức sát thương.
Lưu Hải Trung đã thuyết giáo hắn suốt nửa giờ, sau đó mới bảo người ta buông hắn ra.
Sau khi được buông ra, Dịch Trung Hải cũng không có bất kỳ hành động nào. Hắn cũng không đi đuổi theo Trụ ngốc. Trong nửa giờ vừa rồi, Trụ ngốc đã sớm chạy đi rất xa, cho dù hắn có xe đạp, hắn cũng không đuổi kịp Trụ ngốc.
Lưu Hải Trung cảm thấy Dịch Trung Hải rất không đúng, vội vàng dẫn người rời đi.
Sau khi những đội viên củ sát rời đi, câu chuyện về phân xưởng 1 cũng bắt đầu lan truyền ra khắp xưởng cán thép.
Không biết như thế nào, trong xưởng mọi người bắt đầu đồn đại, mục đích của Dịch Trung Hải là để cho Trụ ngốc cả đời sống độc thân.
Tần Hoài Như từ phòng làm việc của Lý Hoài Đức đi ra, cẩn thận bỏ mười đồng vào trong túi. Trong ánh mắt của cô ta không có vẻ gì vui sướng, ngược lại còn có chút bất mãn.
Nếu lại gần cô ta, còn có thể nghe thấy tiếng cô ta lẩm bẩm: "Đồ vương bát đản Lý Hoài Đức, chiêu trò thì lắm, mà không chịu bỏ tiền. Năm đồng tiền còn muốn đuổi ta đi."
Trong phòng làm việc, tâm tình của Lý Hoài Đức cũng không mấy dễ chịu, mười đồng đối với hắn mà nói không phải là nhiều, nhưng bộ dạng của Tần Hoài Như thật sự quá tham lam. Hắn cùng Lưu Lam, đâu có lần nào cũng đưa tiền như vậy.
Cùng Tần Hoài Như, lần nào cũng phải đưa tiền thì không nói, mà năm đồng vẫn còn chê ít. Điều này làm cho hắn cảm thấy có lỗi với Lưu Lam.
Lúc này, Lý Hoài Đức mới hiểu được vì sao Vương Khôn lại không hề có chút thiện cảm nào với Tần Hoài Như, và hiểu được vì sao Dịch Trung Hải và Trụ ngốc lại bị Tần Hoài Như hút khô.
Hắn quyết định, sau này vẫn là cố gắng ít tìm Tần Hoài Như thì hơn.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận