Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1056: Mời khách (length: 8252)

Nấu cơm là sở trường của Trụ ngố, vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Vu Hải Đường, nên hắn căn bản không cho người khác nhúng tay vào.
Hắn thấy trong nhà Vương Khôn có t·h·ị·t, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi lấy t·h·ị·t từ đâu vậy? Đổi với người khác cũng đâu được nhiều như thế."
Hứa Đại Mậu đang khoác lác với Vu Hải Đường liền dừng lại, lén dựng tai lên nghe. Hắn cũng rất tò mò về việc này, nếu biết được đường dây lấy t·h·ị·t của Vương Khôn, đối với hắn mà nói quá tốt.
Nếu đường dây của Vương Khôn hợp p·h·áp, hắn có thể đi th·e·o làm ít t·h·ị·t, dù là để đỡ thèm hay tặng quà cũng cực kỳ nở mày nở mặt. Còn nếu đường dây không hợp p·h·áp thì cũng tốt, tố cáo ra ngoài, lại được thêm một c·ô·ng lao.
Về việc này, Vương Khôn biết rất nhiều người hiếu kỳ, chỉ là không ai dám lên tiếng: "Từ phục vụ xã trong quân khu đại viện mang về. Bên đó cung ứng tương đối đầy đủ."
Trụ ngố ra vẻ bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy, ta còn đang tự hỏi ngươi lấy t·h·ị·t ở đâu ra."
Hứa Đại Mậu có chút thất vọng, liền bắt đầu nhằm vào Trụ ngố: "Ngươi làm cái gì ra vẻ vậy. Biết phục vụ xã làm những gì không?"
Trụ ngố khinh bỉ nhìn Hứa Đại Mậu: "Chuyện này mà ta đi hỏi ngươi thì còn được. Ta không chỉ biết là làm cái gì, còn đi mua đồ ở đó rồi."
Hứa Đại Mậu bĩu môi: "Nói xạo mà không thèm nháp."
Vu Hải Đường tò mò hỏi: "Trụ ngố, khi nào thì ngươi đi vậy?"
Trụ ngố vốn không định nói, nhưng vì không ưa vẻ mặt của Hứa Đại Mậu, liền kể lại chuyện ban đầu làm cơm cho đại lãnh đạo.
"Cái tên cháu trai này còn nói x·ấ·u ta với phu nhân đại lãnh đạo, bị đại lãnh đạo đ·u·ổ·i ra ngoài. Các ngươi không biết đấy thôi, lúc đó Dương xưởng trưởng tức đến lệch cả mũi. Nếu không phải ta giúp Dương xưởng trưởng giữ thể diện thì Hứa Đại Mậu đã bị khai trừ từ lâu rồi."
Sắc mặt Hứa Đại Mậu trở nên vô cùng khó coi. Hắn cũng đã quên chuyện này, Trụ ngố lại khơi ra.
Vu Hải Đường vội nói: "Trụ ngố, Dương Vạn Thanh đã bị xuống chức rồi, không thể gọi là xưởng trưởng nữa."
Trụ ngố nghe vậy liền vội nói: "Ta chỉ nói thuận miệng thôi mà? Lần sau chắc chắn sẽ không vậy. Sau đó ta còn đi làm đồ ăn cho đại lãnh đạo, vài lần đi đến phục vụ xã chọn mua nguyên liệu.
Ta còn tự hỏi vì sao t·h·ị·t b·ò của Vương Khôn lại có mùi quen thuộc, hóa ra là mua ở đó.
Mà đúng rồi, ta nhớ hình như phục vụ xã không mở cửa cho chúng ta thì phải. Vậy làm sao ngươi mua được đồ ở trong đó?"
Vương Khôn cười nói: "Ngươi quên thân ph·ậ·n quân nhân của ta rồi à, dù gì cũng làm lính mấy năm, cũng có chút chiến hữu chứ."
Lần này mọi người đều cạn lời.
Diêm Giải Thành ở đối diện cũng đang trò chuyện phiếm với Vu Lỵ.
"Sao Hải Đường lại đi ăn cơm nhà Vương Khôn thế nhỉ."
Vu Lỵ nhíu mày, vẻ mặt đầy tâm sự. Từ khi Vu Hải Đường đến trong viện, đã không ít lần xung đột với Dịch Tr·u·ng Hải. Vu Hải Đường không sợ nhưng nàng thì lại sợ. Dịch Tr·u·ng Hải là người dễ đắc tội như vậy sao?
Trong tứ hợp viện này, chỉ có mấy người dám đắc tội với Dịch Tr·u·ng Hải thôi, tuyệt đối không có bọn họ trong đó.
"Sao ta biết được."
Diêm Giải Thành khó hiểu, vì sao Vu Lỵ lại tức giận, chỉ nghi hoặc nhìn một cái rồi thôi.
Chuyện đó không phải là chuyện sốt ruột nhất, trước mắt quan trọng nhất là tìm cách tới nhà Vương Khôn ngồi chơi một chút. Vừa nãy hắn thấy Trụ ngố dùng xe ba gác chở về không ít đồ.
"Đừng nóng giận nữa. Em đi hỏi Hải Đường xem sao. Hôm nay đồ ăn là ai mua, chúng ta có thể đi ăn ké không."
Vu Lỵ theo phản xạ liền nói: "Đừng có nằm mơ, không thấy cả ba anh còn không dám đến đó sao? Vương Khôn mời k·h·á·c·h chưa bao giờ hoan nghênh k·h·á·c·h không mời mà đến cả. Chúng ta mà đến đó ngoài việc m·ấ·t mặt thì chả được gì."
Diêm Giải Thành vừa nghĩ đến tính khí của Vương Khôn thì cũng có chút chột dạ, nhưng bảo hắn bỏ qua thì không thể nào. Nhà Vương Khôn có đồ ăn ngon là chuyện ai cũng biết. Mà cơm nước nhà họ Diêm thế nào cũng là chuyện ai cũng rõ.
Bây giờ hắn tuy đã đi làm nhưng phần lớn tiền lương phải trả nợ cho Diêm Phụ Quý, không có dư ra để cải thiện cuộc sống. Mà cho dù có, hắn cũng không nỡ mua. Trong nhà có bao nhiêu người, hai vợ chồng không thể t·r·ố·n trong phòng mà ăn riêng được.
"Ta cảm thấy lần này không giống Vương Khôn mời kh·á·c·h. Em không thấy mấy đồ ăn toàn là Hải Đường mang Trụ ngố và Hứa Đại Mậu đi mua à?
Nên ta kết luận, lần này có thể là Hứa Đại Mậu bỏ tiền ra mua."
"Vì sao không phải là Trụ ngố hay Hải Đường bỏ tiền ra mua?"
Diêm Giải Thành cười nói: "Thứ nhất là Trụ ngố chắc chắn không thể nào. Ai mà không biết, tiền của hắn đều bị Tần Hoài Như vắt kiệt rồi. Nếu không phải tới tháng phát lương, hắn đến ăn cũng không có.
Thứ hai, em không hiểu con người của Hứa Đại Mậu rồi. Người này đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thì rất hào phóng.
Hắn ở cùng với Hải Đường, sao có thể để Hải Đường bỏ tiền ra chứ?
Anh đoán chừng nếu không phải Trụ ngố cứ dây dưa quấn quýt theo thì có khi hắn đã dẫn Hải Đường ra quán rồi."
Vu Lỵ nghĩ ngợi một lát, cảm thấy Diêm Giải Thành phân tích cũng có lý. Lập tức, nàng cũng bắt đầu dao động. Nếu Hứa Đại Mậu mời khách để lấy lòng Vu Hải Đường, thì nàng với tư cách là chị gái của Vu Hải Đường, đương nhiên có quyền đi cùng.
"Em đi tìm Hải Đường hỏi thử xem."
Diêm Giải Thành dùng ánh mắt mong chờ tiễn Vu Lỵ đi.
Vu Lỵ đến trước cửa nhà Vương Khôn, còn do dự một lúc mới gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Là chị, Vu Lỵ. Em tới tìm Hải Đường."
Vu Hải Đường vỗ đầu một cái: "Chỉ lo nói chuyện phiếm, quên mất chị rồi."
Vu Hải Đường mở cửa, mời Vu Lỵ vào trong: "Chị, chị tới đúng lúc đấy. Hôm nay em mời khách, tí nữa em suýt quên gọi chị."
Việc suy đoán trước khi đến đã khác đi. Hai gã đàn ông to xác như Trụ ngố và Hứa Đại Mậu đi cùng, sao có thể để Vu Hải Đường phải mời khách được?
"Tốt quá, sao em lại nghĩ ra việc mời khách thế?"
Vu Hải Đường cười nói: "Sao em lại không thể mời khách chứ? Em ở trong viện lâu như vậy rồi, Trụ ngố với Hứa Đại Mậu mời em ăn cũng mấy lần rồi. Em thế nào cũng phải mời lại chứ.
Hơn nữa, hai người họ giúp em một việc lớn, em phải cám ơn họ thật tốt."
Vu Lỵ ngạc nhiên hỏi: "Em gặp rắc rối gì à?"
Vu Hải Đường không giấu giếm, kể hết chuyện của Lưu Hải Tr·u·ng cho nàng nghe: "Chị không biết đâu, Lưu Hải Tr·u·ng còn cố đến đài p·h·át thanh, ép em phải gả cho Lưu Quang t·h·i·ê·n. Em đã cự tuyệt rất nhiều lần rồi, không biết Lưu Hải Tr·u·ng có nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu nữa."
Hứa Đại Mậu và Trụ ngố đồng thanh đáp: "Hắn chắc chắn là không hiểu."
Sau đó hai người lại trừng mắt nhìn nhau.
Mọi người cũng quen với trò hề của hai người này rồi nên không ai để ý đến.
Trong lòng Vu Lỵ bất đắc dĩ, sớm đã nói với Vu Hải Đường đừng tham gia vào chuyện của trong viện rồi mà nàng vẫn gây chuyện quá giỏi, lại còn bị cuốn vào chuyện phiền toái nhất trong tứ hợp viện nữa chứ.
Trụ ngố và Hứa Đại Mậu vẫn chưa giải quyết xong, lại thêm một tên Lưu Quang t·h·i·ê·n nữa.
Bây giờ tuyệt đối không thể trêu vào nhất chính là nhà họ Lưu, đắc tội với họ thì chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu. Danh tiếng của nhà họ Lưu là do bi kịch của nhiều người trong nhà tạo nên mà có.
Vu Lỵ quyết định tìm cơ hội nói chuyện với Vu Hải Đường một chút, không thể tiếp tục thế này được. Nhỡ đâu có ngày hứng lên Vu Hải Đường lại phủi m·ô·n·g bỏ đi khỏi tứ hợp viện thì nàng biết phải làm sao?
"Thôi được rồi, chuyện qua rồi thì đừng nhắc đến nữa. Về phần nhị đại gia thì nếu có thể thì vẫn nên tránh đắc tội thì tốt hơn."
Điểm này thì không ai phủ nhận. Mọi người không sợ Lưu Hải Tr·u·ng nhưng không nhất t·h·i·ết phải trêu chọc hắn.
Cuộc trò chuyện không làm chậm trễ việc nấu ăn của Trụ ngố. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra, khiến rất nhiều người nhìn về phía này.
Diêm Giải Thành bị mùi thơm quyến rũ không yên, lấy hết can đảm đi về phía nhà Vương Khôn: "Vu Lỵ, sao em còn chưa về nhà?"
Vu Lỵ có chút lúng túng, vội vàng đứng dậy kéo Diêm Giải Thành vào, bảo hắn ở trong phòng chờ ăn cơm.
Diêm Giải Thành vừa nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, tìm một chỗ ngồi đàng hoàng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận