Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1443: Dời đi mâu thuẫn (length: 8500)

Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như ở bên ngoài phòng ăn đợi cả ngày, cũng không thấy bóng dáng Trụ Ngố đâu. Chạy đi hỏi thăm người ở căn tin, nhận được câu trả lời là không biết.
Thấy chủ nhiệm căn tin đi ra, hai người vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Chủ nhiệm căn tin đang tức giận, thấy Tần Hoài Như, liền hỏi: "Tần Hoài Như, cô tới đúng lúc đấy, Trụ Ngố đâu?"
Tần Hoài Như hơi sửng sốt một chút, liền vội vàng nói: "Tôi cũng không biết nữa. Tôi với một đại gia vẫn luôn tìm hắn."
Dịch Trung Hải liền vội vàng nói: "Trụ Ngố ngày hôm qua đã không về nhà, trong xưởng có phải có sắp xếp nhiệm vụ cho hắn không?"
Chủ nhiệm căn tin thấy hai người không biết, liền không có tâm trạng nói chuyện phiếm với hai người, đi tìm Triệu sư phó. Cũng may lần trước Vương Khôn chỉ điểm cho Triệu sư phó vài câu, có thể ứng phó chuyện ngày hôm nay.
Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như lúc này căn bản không có tâm tư làm việc, hai người đi vòng vo nửa ngày trong xưởng, một chút tin tức về Trụ Ngố cũng không có. Hết cách, lại trở về tứ hợp viện tìm kiếm.
Kết quả cũng như nhau, chẳng thu được gì.
Mấy ngày tiếp theo, tâm tư của hai người đều ở đặt lên người Trụ Ngố. Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ tìm thế nào, cũng không tìm thấy Trụ Ngố.
Dịch Trung Hải thậm chí còn mang theo Tần Hoài Như đi báo cảnh sát.
Công an tới tứ hợp viện tìm hiểu tình hình, mọi người đều nói không biết.
Tần Hoài Như giấu Dịch Trung Hải, lén lút đi tìm Lý Hoài Đức để hỏi thăm, bị Lý Hoài Đức chiếm tiện nghi, cũng không dò la được gì.
Đối với việc Trụ Ngố mất tích, Lý Hoài Đức cũng vô cùng tức giận. Triệu sư phó chỉ biết có mấy món như thế, mùi vị tuy vẫn ổn, nhưng xét cho cùng không thể so được với Trụ Ngố. Không có Trụ Ngố, việc chiêu đãi của hắn cũng không thể thực hiện tốt được.
Đang lúc Lý Hoài Đức tức giận thì nhận được điện thoại của cấp trên, muốn điều Trụ Ngố đi.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hoài Đức bất đắc dĩ nở nụ cười, Trụ Ngố leo lên cành cao rồi, thảo nào không trở lại.
Lý Hoài Đức biết vị đại lãnh đạo kia, đó chính là chỗ dựa sau lưng của Dương Vạn Thanh. Dương Vạn Thanh mang theo Trụ Ngố đi lấy lòng vị đại lãnh đạo kia, kết quả cũng chẳng có tác dụng gì. Bản thân vị đại lãnh đạo đó cũng khó bảo toàn, đối với Dương Vạn Thanh chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Mặc dù đại lãnh đạo xuống đài, nhưng cấp bậc và quan hệ giao thiệp vẫn còn đó. Hắn cũng không có cách nào đối phó với đại lãnh đạo. Huống hồ vì một đầu bếp, đánh mất thanh danh của một người cũng không hay.
Lý Hoài Đức hết cách rồi, tìm được Triệu sư phó, để hắn đến một căn tin phụ trách việc chiêu đãi.
Triệu sư phó nhận được tin này, tự nhiên là vui mừng quá đỗi. Hắn biết rõ, có lần Vương Khôn chỉ điểm lần trước, mới có được sự coi trọng của Lý Hoài Đức. Vì vậy liền tới phòng bảo vệ, cảm tạ Vương Khôn.
Vương Khôn dù từ trong miệng Hà Vũ Thủy, biết Trụ Ngố muốn rời đi. Nhưng một mực lo lắng sẽ có biến cố, lần này rốt cuộc cũng không cần lo lắng nữa. Việc đại lãnh đạo có thể khuyên Trụ Ngố rời đi cũng không có gì lạ. Trụ Ngố cùng Dịch Trung Hải bất hòa vào khoảng thời gian đó, đã nhiều lần nhắc đến đại lãnh đạo. Mỗi lần nhắc tới, trong ánh mắt đều có vẻ kính nể.
Có thể thấy được, Trụ Ngố đối với đại lãnh đạo là thật tâm. Sự thật tâm này, vượt xa cái kiểu nhất thời của Dịch Trung Hải cùng những người kia.
Bọn họ có thể lừa Trụ Ngố tìm không ra phương hướng, nhưng dối trá thì vẫn là dối trá, muốn Trụ Ngố vĩnh viễn nghe lời, nhất định phải dùng các loại thủ đoạn để trói buộc Trụ Ngố, như mỹ nhân kế, đạo đức bắt cóc vân vân.
Những thủ đoạn này dù lợi hại đến đâu, cũng không thể sánh bằng nguyện vọng nội tâm của Trụ Ngố.
Bây giờ Trụ Ngố rời đi rồi, không biết tứ hợp viện sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Tâm tình của những người khác ra sao, Vương Khôn không quan tâm, ngược lại hắn lại rất vui vẻ.
Bất quá, tâm trạng tươi đẹp đến đâu cũng không thể chống đỡ được sự oán hận tràn ngập trong tứ hợp viện.
Sau khi xác nhận Trụ Ngố mất tích, Dịch Trung Hải, bà cụ điếc, Tần Hoài Như trên mặt đều không còn có nụ cười. Ba người họ khiến cho tứ hợp viện trở nên vô cùng nặng nề.
Lúc này ba người họ, chẳng khác gì sắp có núi lửa phun trào. Ai mà dám chọc vào bọn họ, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Vương Khôn không sợ, nhưng cũng sẽ không tự chuốc phiền phức vào mình. Hắn cũng như mọi người, vừa vào tới cổng viện, liền biến thành không chút biểu cảm gì.
Trong nhà, Nhiễm Thu Diệp đang mang theo ba đứa trẻ Tuyết Nhi làm bài tập, không dám để chúng ra ngoài chơi.
Thấy Vương Khôn về nhà, nàng liền bỏ lại ba đứa trẻ, đi tới bên cạnh Vương Khôn: "Ba đứa này định ồn ào đến khi nào nữa?"
Vương Khôn nhỏ giọng nói: "Đừng lo, sắp kết thúc rồi. Trụ Ngố đã được mượn đi rồi. Chắc hai ngày nữa, tin tức sẽ được truyền tới."
"Đi thật rồi sao?"
Vương Khôn gật đầu.
Nhiễm Thu Diệp mới nói: "Đi rồi cũng tốt. Bằng không, cả đời hắn cũng không tìm được vợ. Tần Hoài Như không muốn gả cho hắn, lại còn cứ mãi dây dưa."
Những người khác không biết Trụ Ngố muốn rời đi, đều hướng đến khả năng Trụ Ngố gặp chuyện ngoài ý muốn.
Bất quá, bà cụ điếc lại không có ý nghĩ như vậy. Trụ Ngố đã ba mươi tuổi đầu rồi, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
"Trung Hải, liệu Trụ Ngố có đi tìm Hà Đại Thanh rồi không?"
Dịch Trung Hải đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ nuôi, sao người lại nói vậy?"
Bà cụ điếc nhìn ra ngoài, thấy Tần Hoài Như vẫn đang đứng ở bên cạnh cái ao, nhỏ giọng nói: "Trụ Ngố một mực muốn lấy vợ, sắp thành với Tần Hoài Như đến nơi, kết quả Tần Hoài Như lại không đồng ý. Ngươi nói hắn có chịu nổi không?
Hà Vũ Thủy lúc phân nhà chẳng phải nói, Hà Đại Thanh ở Bảo Định đang tìm đối tượng cho Trụ Ngố đó sao."
Dịch Trung Hải có chút oán trách nói với bà cụ điếc: "Con đã sớm nói rồi, để Trụ Ngố cưới Hoài Như thì có Hoài Như trông coi, Trụ Ngố cũng sẽ không chạy."
Bà cụ điếc mặt tối sầm lại, biết Dịch Trung Hải đang oán bà cố ý gây sự. Cái tội danh này, bà không thể gánh nổi. Trụ Ngố không biết ở đâu, chỉ có Dịch Trung Hải mới có thể để bà nương tựa lúc tuổi già. Nếu để Dịch Trung Hải ghi hận, cuộc sống của bà sẽ không còn dễ dàng nữa.
"Ta biết là ngươi đang oán ta."
"Mẹ nuôi, con không có."
Bà cụ điếc hừ một tiếng: "Ta là già rồi, nhưng không có hồ đồ. Ngươi oán trách ta, ta cũng không phản bác. Đến bây giờ, ta vẫn giữ quan điểm đó, Tần Hoài Như không phải là một lựa chọn tốt."
"Mẹ nuôi, chuyện đến nước này rồi, người cũng đừng có bắt lỗi Hoài Như nữa được không. Người nhìn kỹ lại trong viện chúng ta xem, có ai hiếu thảo hơn Hoài Như không? Con của lão Lưu, lão Diêm thì đừng nói đến. Vương Khôn, Hứa Đại Mậu hai tên tiểu nhân cũng không thể trông mong gì được. Mấy người còn lại, không bỏ đá xuống giếng đã là may rồi. Lúc này, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, cùng nhau tìm Trụ Ngố trở về."
Bà cụ điếc không nghĩ tới, bản thân vừa mới nói còn chưa dứt lời, đã phải hứng chịu bao nhiêu là oán trách từ Dịch Trung Hải. Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Việc cản trở hôn sự giữa Trụ Ngố và Tần Hoài Như, quả thực là do bà nhúng tay vào. Nhưng việc này cũng không thể trách bà, Tần Hoài Như nếu mà hiếu kính với bà hơn chút, bà đã không kiên quyết ngăn cản như vậy rồi.
Nếu Trụ Ngố không trở lại, chắc chắn bà sẽ trở thành đối tượng bị Dịch Trung Hải oán hận.
Để tránh việc bị Dịch Trung Hải oán trách, bà cụ điếc quyết định chuyển họa, khiến cho Dịch Trung Hải oán hận Tần Hoài Như.
"Được rồi, ta không cãi lý với ngươi làm gì. Trong những người què rút ra một người làm tướng, Tần Hoài Như quả thật có chút hiếu thuận.
Trụ Ngố cả công việc lẫn nhà đều ở đây, không có thư giới thiệu, hắn không trốn được đâu, sớm muộn cũng về.
Điều ta muốn nói với ngươi bây giờ là, nếu Trụ Ngố trở về thì sao?"
Thấy bà cụ điếc chịu nhường, Dịch Trung Hải mới nở một nụ cười: "Đương nhiên là sẽ nói chuyện tử tế với hắn."
Bà cụ điếc lắc đầu: "Chỉ toàn dùng lời ngon tiếng ngọt, không thể để Trụ Ngố trở lại như trước kia được. Tốt nhất ngươi nên đi hỏi Tần Hoài Như xem, rốt cuộc cô ta nghĩ như thế nào, có phải muốn gả cho Trụ Ngố không. Mọi người đâu phải là kẻ ngốc, có một mình thằng Bổng Ngạnh mà cản cô ta không gả cho Trụ Ngố được sao?
Ngươi thấy có đáng tin không?
Còn nữa, làm thế nào mà Tần Hoài Như có thể khiến Trụ Ngố nghe lời như vậy, ngươi tốt nhất nên hỏi cho kỹ. Xem vấn đề lần này rốt cuộc là ở đâu? Nếu không giải quyết được vấn đề này, Trụ Ngố vĩnh viễn sẽ không khiến cho người ta yên tâm được."
Bị bà cụ điếc lừa gạt, Dịch Trung Hải không khỏi bắt đầu oán hận Tần Hoài Như.
Bạn cần đăng nhập để bình luận