Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 505: Chuẩn bị chiến đấu (length: 8496)

Lưu Hải Trung vô cùng bất mãn, hắn đã hạ lệnh cho mọi người về nhà rồi, Vương Khôn lại còn dám ngăn cản.
"Vương Khôn, ngươi muốn làm gì? Không biết ngày mai mọi người còn phải đi làm sao?"
Vương Khôn vẫn còn cần dùng đến tên ngốc này, nên không đối đầu với hắn: "Ta vừa mới nghe được dưới lòng đất có động tĩnh."
Trụ ngốc hôm nay thấy Hứa Đại Mậu gặp xui xẻo, trong lòng rất cao hứng. Nghe Vương Khôn nói vậy, hắn liền đứng dậy: "Nói bậy, nhiều người như vậy bọn ta không nghe thấy, sao mình ngươi nghe được?"
Vương Khôn liếc hắn một cái, dùng ánh mắt thương hại: "Trụ ngốc, ngươi đừng có quấy rối. Ta nói là sự thật. Khi ta còn ở bộ đội, chính là dựa vào thính lực mà tránh né nhiều lần nguy hiểm. Ngươi không tin thì ta cũng chịu. Nếu không phải ta đang làm trưởng ban bảo vệ, ta mới không thèm quản các ngươi."
Nghe Vương Khôn nói vậy, những người trong viện liền không bình tĩnh, nhao nhao chỉ trích Trụ ngốc.
Trong hầm ngầm, Dịch Trung Hải tức giận nắm chặt quả đấm, hận không thể lao ra ngoài cho Vương Khôn mấy đấm. Tần Hoài Như đặt tay nhỏ lên tay Dịch Trung Hải vuốt ve mấy cái, phảng phất đang hỏi kế tiếp phải làm gì.
Dịch Trung Hải lúc này cũng không có chủ ý, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện Lưu Hải Trung cùng Diêm Phụ Quý có thể làm được gì đó, đuổi Vương Khôn đi.
Đáng tiếc, hắn nhất định phải thất vọng.
Diêm Phụ Quý nhát gan nhất, vội vàng hỏi: "Vương Khôn, rốt cuộc là âm thanh gì?"
Vương Khôn lắc đầu: "Vừa rồi quá ồn, ta không nghe rõ. Ta chỉ có thể khẳng định trong hầm ngầm có người."
Trụ ngốc tùy tiện nói: "Ta không tin tai ngươi thính vậy. Đây là hầm nhà ta, mình mở ra xem có phải xong rồi không."
Trụ ngốc định đi mở hầm, Vương Khôn ngăn cản: "Ngươi không muốn sống nữa à. Giờ này còn ở trong hầm ngầm, có thể là người đứng đắn sao? Ta đoán chắc không phải trộm cướp thì là gián điệp. Trong tay bọn họ có thể có vũ khí."
Nghe vậy, Trụ ngốc cũng không dám tùy tiện tiến lên. Hắn được xưng là chiến thần tứ hợp viện, chủ yếu là đánh Hứa Đại Mậu mà ra. Hứa Đại Mậu là một kẻ vô dụng, căn bản không giữ lời.
Gặp Vương Khôn, hắn mới biết cái gì là kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn.
"Ngươi là trưởng ban bảo vệ, ngươi đi."
Người trong viện ai cũng chỉ lo thân mình, nhao nhao kêu Vương Khôn đi.
Điền Hữu Phúc mấy người đứng cạnh Vương Khôn, muốn cùng hắn đi chung.
Vương Khôn liền hô lớn: "Náo cái gì, ai còn gây sự, ngày mai ta liền bắt người đó lại."
Nghe Vương Khôn nói vậy, mọi người ở tứ hợp viện mới nhớ ra, Vương Khôn là trưởng ban bảo vệ, không phải người mà bọn họ muốn bắt nạt là được.
Vương Khôn không muốn tốn thời gian với đám người trong tứ hợp viện nữa, trực tiếp nhận quyền chỉ huy hiện trường: "Toàn bộ nữ đồng chí lui về phía sau, nam đồng chí tìm vũ khí trong tay."
Không ai phản kháng, tất cả đều nghe theo phân phó của Vương Khôn. Chỉ có mấy người đàn ông, lặng lẽ tìm cách trà trộn vào đám đông.
Vương Khôn không quản nhiều như vậy, tiếp tục chỉ huy: "Trụ ngốc, tới lúc cần ngươi rồi. Ngươi cầm cây gậy, một lát nữa người trong hầm đi ra, nếu là người không đứng đắn thì ngươi đập thẳng vào đầu hắn."
Trụ ngốc dù không sợ, trong lòng vẫn không muốn nghe theo chỉ huy của Vương Khôn.
Vương Khôn liền nói: "Trong đó nếu là trộm cướp hoặc gián điệp, ta ngày mai sẽ báo công tích anh hùng của ngươi lên trên xưởng. Đến lúc đó, lãnh đạo xưởng nhất định sẽ khen thưởng ngươi."
Trụ ngốc còn chưa kịp phản ứng gì, Lưu Hải Trung đã ngồi không yên, vốn đang đứng trong đám đông hắn đi lên trước: "Ta là trưởng thôn trong viện, chuyện như vậy nhất định phải đi đầu, làm gương."
Lưu Hải Trung cảm thấy, trong viện có nhiều người như vậy ở đây, người trong hầm ngầm căn bản không thể làm gì hắn. Đây là công lao nhặt được. Lãnh đạo trong xưởng mà biết hắn lập công, có khi lại đề bạt hắn làm lãnh đạo.
Hắn vừa nói vậy liền nhận được sự hoan hô của những người trong viện, rối rít khen Lưu Hải Trung tốt. Thậm chí có người còn bóng gió nói Dịch Trung Hải là đại gia mà gặp chuyện là trốn, còn thua xa Lưu Hải Trung.
Vương Khôn cũng không biết ý đồ của Lưu Hải Trung, ngược lại coi hắn là diễn viên quần chúng miễn phí, không dùng thì phí.
"Đồng chí Lưu Hải Trung giác ngộ rất cao, lãnh đạo xưởng biết nhất định sẽ rất vui."
Lưu Hải Trung liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Vương Khôn tiếp tục nói: "Lưu Hải Trung, ngươi là thợ rèn cấp bảy, trình độ vung búa của ngươi là nhất ở đây. Ai đưa cho Lưu Hải Trung cái cây gậy nặng một chút, một lát nữa còn dùng đến."
Lưu Hải Trung liền nói: "Không cần gậy. Nhà ta còn có một cây búa lớn, Quang Phúc, ngươi ra nhà lấy cho ta. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là thợ rèn cấp bảy."
Trong hầm ngầm, Dịch Trung Hải cho rằng Vương Khôn muốn làm bẽ mặt thanh danh của hắn. Thế nào cũng không ngờ Vương Khôn muốn lấy mạng hắn. Với thể trạng của Lưu Hải Trung, cầm trong tay cây búa lớn, hắn dù da mặt dày thế nào cũng không đỡ được.
Dịch Trung Hải có chút tuyệt vọng, thầm than chẳng lẽ cuộc sống an nhàn dưỡng già của hắn còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi sao?
Trụ ngốc có chút khó hiểu hỏi: "Vương Khôn, ngươi cho hai tụi ta đứng hai bên, còn ngươi thì làm gì. Ngươi không phải sợ, rồi trốn xa đi đấy chứ!"
Mọi người trong viện, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Khôn. Chỉ cần Vương Khôn dám trốn, bọn họ ngày mai sẽ đi tới xưởng cán thép bêu rếu danh tiếng của Vương Khôn.
Vương Khôn đương nhiên sẽ không trốn, lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên sẽ không trốn. Đã lâu như vậy mà người bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Ta nghi ngờ bên trong không phải là trộm mà là gián điệp. Các ngươi phải biết, những tên gián điệp đó trong tay còn có súng đấy. Ta đứng chính diện."
Chu Minh Cường nói: "Anh Khôn, em đi đầu."
Vương Khôn lắc đầu: "Minh Cường, không cần. Các anh lớn nên tránh phía trước ra, tránh bị thương oan. Trụ ngốc, Lưu Hải Trung, các ngươi cũng vậy, chỉ cần đứng ở hai bên đợi bọn chúng ra là được. Tuyệt đối đừng có anh hùng không thành lại thành liệt sĩ."
Trong đám người, Lâu Hiểu Nga cùng Hà Vũ Thủy che miệng cười trộm. Hai người các nàng đều biết, người trong hầm ngầm là Dịch Trung Hải cùng Tần Hoài Như, căn bản không có nguy hiểm gì.
Hà Vũ Thủy ghé vào tai Lâu Hiểu Nga nói nhỏ: "Chị Hiểu Nga, kỹ năng diễn của Vương Khôn còn cao hơn cả chị đấy. Em mà không biết, em đã bị hắn lừa rồi."
Lâu Hiểu Nga có chút không phục nói: "Lúc đó là do ta không chuẩn bị, nếu không thì nhất định ta còn lợi hại hơn hắn."
Hà Vũ Thủy làm mặt quỷ với Lâu Hiểu Nga, nghĩ là trời tối Lâu Hiểu Nga không nhìn thấy, liền hừ một tiếng: "Anh ngốc, anh nhất định phải nghe theo Vương Khôn, đừng manh động. Anh mà bị thương thì em lo lắng lắm."
Trụ ngốc không hề để ý mà nói: "Yên tâm đi, ai mà làm bị thương được ta. Chẳng qua là không có cái đao vừa tay thôi, không thì ta cho các ngươi xem trình độ dùng đao của ta."
"Trụ ngốc, ngươi coi người bên trong là heo à!"
Trụ ngốc đắc ý nói: "Ta chính là coi hắn là heo đó, sao nào. Các ngươi xem kỹ sự lợi hại của ta đi!"
Nói xong, Trụ ngốc còn đưa cho Vương Khôn một ánh mắt khiêu khích.
Vương Khôn không để ý đến, Trụ ngốc thấy hơi mất hứng, nghĩ đến lão đối thủ của mình, Trụ ngốc liền nói: "Cháu trai Hứa Đại Mậu số thật sướng, bọn ta ở đây liều mạng, hắn thì ở nhà ngủ ngon."
Lưu Hải Trung cảm thấy đây là thời điểm tốt để chê bai Dịch Trung Hải, liền nói: "Trụ ngốc, Hứa Đại Mậu uống say, đó là ngoài ý muốn. Lão Dịch đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, không giống như ở nhà trốn sao?"
Lưu Hải Trung vừa nói vậy, mọi người cũng phát hiện, một đại gia thích chủ trì công đạo trong viện vậy mà lại không có mặt, trong lòng đối với Dịch Trung Hải càng thêm bất mãn.
Trụ ngốc lại không muốn người khác nói xấu Dịch Trung Hải như vậy: "Nhị đại gia, ông đừng nói bừa, một đại gia chắc là ngủ say thôi, không nghe thấy gì đâu."
508.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận