Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 912: Bổng Ngạnh xảy ra chuyện (length: 9003)

Bên trong xưởng cán thép, đại hội giáo dục lại một lần nữa được tổ chức.
Lưu Hải Trung là người chủ trì, năng lực không được tốt lắm, có phần nhạt nhẽo. Đám công nhân đứng phía dưới không mấy hào hứng, lộ rõ vẻ không nhiệt tình.
Là người chủ trì, Lưu Hải Trung vẫn chìm đắm trong giấc mộng làm quan, chơi oai phong. Hắn rất hưởng thụ cái cảm giác này, trong lòng thầm cảm ơn Dịch Trung Hải. Chính Dịch Trung Hải không biết kiềm chế, mới tạo cơ hội để hắn có dịp thể hiện.
So với sự cao hứng của Lưu Hải Trung, thì Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như lại có tâm trạng vô cùng tồi tệ, họ mới là vai chính của đại hội giáo dục này.
Trước buổi họp, ánh mắt của hai người mang theo chút mong đợi. Họ cảm thấy, Trụ ngố có thể nỗ lực để nhờ đại lãnh đạo giúp một tay, tránh cho khỏi cuộc đại hội này. Trong thâm tâm họ chưa từng nghĩ tới, Trụ ngố không làm được thì sẽ như thế nào.
Kết quả lại không được như ý muốn, họ không chờ được Trụ ngố ra tay giúp đỡ.
Hai người thể hiện sự đồng lòng, đem oán hận hướng về Trụ ngố. Họ cảm thấy Trụ ngố quá vô dụng, một chút chuyện nhỏ này cũng không làm được. Thật uổng công họ đối đãi tốt với Trụ ngố và mong chờ ở hắn.
Những điều mà hai người đang nghĩ trong lòng, Trụ ngố một chút cũng không nghe thấy. Lúc này hắn đang ở nhà đại lãnh đạo, cùng đại lãnh đạo đánh cờ.
Đại lãnh đạo sắp đi phương nam, đây là lần cuối cùng hai người đánh cờ trước khi lãnh đạo đi, một cơ hội khó có được.
Trụ ngố đắm chìm vào ván cờ, quên hết tất cả mọi thứ. Ở nhà đại lãnh đạo, hắn cảm thấy vô cùng tự tại, cái cảm giác tự tại mà cả đời này hắn chưa từng cảm nhận được. Không cần phải gánh trên vai kỳ vọng của toàn bộ tứ hợp viện.
Nếu như có thể, Trụ ngố hy vọng sẽ mãi như vậy.
Chỉ là, điều này không thể nào.
Trụ ngố tự mình cũng không quên được tất cả mọi thứ ở tứ hợp viện, không thể buông bỏ được. Hắn cũng đang hưởng thụ cái mộng cảnh mà Dịch Trung Hải đã tạo dựng cho hắn, mộng cảnh trở thành vị cứu tinh của tứ hợp viện.
Trong xưởng cán thép, Dịch Trung Hải người đào hố chôn Trụ ngố đang phải chịu phạt.
Những chuyện Dịch Trung Hải đã làm thật đáng bị người ta xem thường. Bình thường, mọi người có chăng chỉ dám trốn sau lưng chỉ trỏ, chưa bao giờ có cơ hội nào tốt như vậy để dạy dỗ hắn.
Trong đại hội giáo dục, mọi người không cần phải lo sợ bị Dịch Trung Hải trả thù, lần lượt lên tiếng tố cáo. Trụ ngố, người duy nhất có thể đứng ra bênh vực Dịch Trung Hải thì lại không tới, càng khiến cho mọi người không hề kiêng nể gì.
Còn về Tần Hoài Như, người đi bên cạnh Dịch Trung Hải, thái độ của mọi người lại không giống nhau. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, lại còn là một phụ nữ xinh đẹp, thái độ của mọi người cũng tùy thuộc vào nhan sắc của nàng mà phân biệt đối xử.
Không ít người thương cảm cho Tần Hoài Như, có điều phần nhiều là những người từng có giao dịch với nàng, vẫn lo sợ Tần Hoài Như sẽ đem nội dung giao dịch nói ra, nên không dám ra tay.
Những người trong lòng không thấy hổ thẹn, lại không hề giống vậy.
Thời điểm Tần Hoài Như vừa mới vào xưởng cán thép, ai cũng tỏ ra thương xót cho nàng. Mọi người biết người quả phụ không dễ dàng, nên luôn nhường nhịn nàng.
Nhưng nàng không những không biết cảm kích, ngược lại còn lợi dụng sự đồng tình của mọi người, lừa gạt mọi người.
Nếu không phải có Vương Khôn đến vạch trần cái mặt nạ của những kẻ đạo đức giả trong tứ hợp viện, có lẽ mọi người sẽ còn bị lừa gạt hết đời.
Rất nhiều người từ thương hại chuyển sang căm hận Tần Hoài Như. Lần giáo dục này, những người ra tay nặng nhất, đa phần là những người này.
Sau khi đại hội kết thúc, hiện trường trở nên hỗn loạn. Vệ sinh những chỗ này không cần công nhân quét dọn, mà do người chuyên trách đảm nhận. Người chuyên trách này, chính là xưởng trưởng của xưởng cán thép trước đây, Dương Vạn Thanh.
Lưu Hải Trung có hận với Dương Vạn Thanh, hận hắn có mắt mà không thấy vàng, không nhìn ra tài hoa của hắn. Hận hắn đã từng trừng phạt mình.
Hắn không có cách nào đối phó với Dương Vạn Thanh, chỉ có thể dùng những chiêu trò này để giày vò Dương Vạn Thanh.
Dương Vạn Thanh hết cách rồi, chỉ có thể làm việc nghiêm túc dưới sự giám sát của Lưu Hải Trung.
Điều này làm cho Lý Hoài Đức khi biết rõ tình hình thì cười rất lớn. Gậy ông đập lưng ông, câu nói này đúng là dành cho Dương Vạn Thanh.
Thư tố cáo, cuối cùng lại làm bản thân phải chịu khổ.
Những chuyện liên quan tới Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như, trải qua vài ngày bị đẩy lên, đã lan truyền ra khắp khu vực lân cận.
Bổng Ngạnh cũng từ miệng bạn học biết được những tin tức bị che giấu này.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Chuyện của Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như náo động không nhỏ, trước kia mọi người bàn tán sau lưng, sẽ không cho con trẻ biết. Nhưng bây giờ vào thời điểm này, mọi người không còn để ý nhiều như vậy. Luôn có tin tức lọt đến tai con trẻ.
Đám trẻ con vốn không có suy nghĩ phức tạp, khi biết được tin tức mới mẻ thì chỉ biết kể lại với bạn bè.
Có người nhận ra Bổng Ngạnh, liền nói ra thân phận của Bổng Ngạnh. Không biết ai là người bắt đầu, mọi người thi nhau gọi Bổng Ngạnh là đồ rách rưới.
Bổng Ngạnh đầu tiên là sửng sốt một chút, không hiểu mọi người đang nói ai. Hắn đi theo sư phụ học tập, ít khi để ý đến chuyện bên ngoài.
Sau đó hắn biết những người kia đang nói đến mình, liền lao vào đánh nhau với đám người kia.
Đừng xem Bổng Ngạnh chỉ có một mình, nhưng sức chiến đấu của hắn cũng không hề nhỏ. Trụ ngố vì muốn lấy lòng Tần Hoài Như, thường xuyên dẫn Bổng Ngạnh đi chơi, còn dạy cho hắn không ít các kỹ năng đánh nhau. Trong đó có cả những bản lĩnh đạp hạ thể mà Trụ Ngố đã học được từ bà cụ điếc và Dịch Trung Hải.
Người lớn bị đạp một cái cũng khó chịu, huống chi là đám trẻ con này.
Chuyện lớn rồi, bị các thầy giáo trong trường học biết. Thầy giáo mang theo người tách đám trẻ con này ra. Nhìn thấy mấy đứa trẻ bị thương nặng, liền vội vàng đưa đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho phụ huynh.
Tần Hoài Như bên này còn chưa hoàn hồn, liền nhận được thông báo từ trường học. Người ở đó nói rất ấp úng, cũng không nói rõ là chuyện gì, chỉ bảo Tần Hoài Như đến bệnh viện. Tần Hoài Như cho rằng Bổng Ngạnh đã xảy ra chuyện gì đó.
Với cái ý nghĩ đó, việc đầu tiên mà Tần Hoài Như nghĩ tới không phải là nhanh chóng xin nghỉ mà là tìm một kẻ ngốc cùng đi, nếu chẳng may phải dùng đến tiền thuốc thang. Tiền trong tay nàng là mồ hôi công sức vất vả lắm mới kiếm được, còn phải để dành cho Bổng Ngạnh cưới vợ, không thể tiêu xài bừa bãi.
~ ~~ Đối tượng thích hợp nhất cho việc này chính là Trụ Ngố. Tên ngốc kia, căn bản sẽ không hỏi tốn bao nhiêu tiền, cũng sẽ không có bất kỳ sự chần chờ nào, cho dù trong túi không có tiền, hắn cũng sẽ nghĩ cách đi vay mượn.
Nhưng mà tên ngốc này không phải là không ở đây sao?
Người có thể thay thế Trụ Ngố, chỉ có Dịch Trung Hải.
"Một đại gia, ông có thể cùng tôi đến bệnh viện xem Bổng Ngạnh một chút được không."
Nói thật, khi biết Bổng Ngạnh bị thương, Dịch Trung Hải cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc đau lòng, chứ kêu hắn đến bệnh viện, điều đó là không thể.
Giả vờ đến bệnh viện, tiền thì người khác sẽ chi trả. Luôn chỉ có một vài người, đặc biệt là Trụ Ngố. Nhưng mà Trụ Ngố thì lại không có ở đây.
Sớm biết sẽ có nhiều chuyện như vậy, thì đã không để cho Trụ Ngố đi tìm đại lãnh đạo. Lần đi tìm đại lãnh đạo này, không những không được giúp đỡ, còn có thể khiến cho Trụ Ngố bị đại lãnh đạo tẩy não. Vạn nhất Trụ Ngố tỉnh ngộ, thì công sức mấy chục năm của hắn coi như uổng phí.
"Hoài Như, tôi biết cô đang rất gấp, nhưng mà cô đừng vội. Chúng ta đến căn tin xem thử Trụ Ngố đã về chưa. Trụ Ngố còn trẻ, chạy nhanh, có chuyện gì làm cũng dễ hơn."
Tần Hoài Như biết, Dịch Trung Hải đang lo sợ việc mất tiền, muốn lôi kéo Trụ Ngố. Về việc này, nàng cũng không thấy sai. Dịch Trung Hải quá gian xảo, luôn núp phía sau bày mưu tính kế. Nếu lát nữa có chuyện tìm đến trường học, Dịch Trung Hải chắc chắn sẽ không đứng ra mặt.
Nàng có hình tượng là người phụ nữ quả phụ yếu đuối mềm mỏng, không thể cùng thầy cô giáo gây sự được. Nên mới cần một người không có đầu óc đứng ra làm lá chắn.
Hai người đến căn tin, liền xông vào trong.
Người ở căn tin thấy họ thì giật mình: "Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như, hai người tới đây làm gì?"
Tần Hoài Như lo lắng hỏi: "Trụ Ngố đâu? Tôi tìm Trụ Ngố có chuyện rất quan trọng."
Người ở căn tin đã quá hiểu rõ Tần Hoài Như, việc quan trọng nhất khi cô ta tìm Trụ Ngố, chỉ có thể là mượn tiền hoặc để Trụ Ngố mang cơm hộp.
"Trụ Ngố bị cô lừa cho ra cái bộ dạng gì rồi, trong lòng cô không biết sao? Hắn tiền không có, cơm hộp cũng chẳng mang nổi, cô tìm hắn thì còn có việc quan trọng gì chứ?"
Dịch Trung Hải đối với đám người ở căn tin này, ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không có. Những người này đều là tay sai của Trụ Ngố, thời của Trụ Ngố thì họ đều là công cụ cho hắn mà thôi.
"Đủ rồi, các người có cái phẩm chất gì vậy, đáng để cho Trụ Ngố dạy dỗ cho một trận đấy. Một chút tình người cũng không có, không chịu giúp đỡ thì thôi đi, đừng có đứng đó mà thêm dầu vào lửa."
Trụ Ngố không có ở đây, người trong căn tin cũng không còn mặc kệ cho người ta ức hiếp nữa, mỗi người một câu chèn ép hai người Dịch Trung Hải đến á khẩu.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận