Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1708: Nằm viện (length: 8243)

"Nhanh đi tìm thằng Trụ ngố."
Trong bệnh viện, Dịch Trung Hải sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên là như vậy.
Đứng một bên Hà Đại Thanh, nhất thời đen mặt, không nhịn được mắng: "Dịch Trung Hải, ngươi cái đồ già sắp chết, vương vấn con ta làm gì."
"Hô cái gì mà kêu. Nơi này là bệnh viện, không phải cái chợ." Một y tá đi ngang qua nghe thấy âm thanh, liền lập tức tiến vào phòng bệnh dạy dỗ.
"Hắn là một ông lão, bệnh nằm viện, tìm con của mình thì có vấn đề gì. Các người đám hàng xóm này lại không cho ông ấy đóng tiền viện phí. Nhanh lên một chút thông báo cho con trai ông ấy, đem tiền viện phí nộp vào."
Hứa Đại Mậu xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nói thẳng: "Y tá đồng chí, chị đây cũng quá làm khó người ta rồi. Vị đại gia này cả đời cũng không có con cái, ngay cả con nuôi cũng không có, chúng tôi làm sao đi thông báo cho con trai ông ấy được."
Hà Đại Thanh nói còn trắng trợn hơn: "Cái lão bất tử này, chuyện thất đức làm quá nhiều, ông trời không cho hắn có con."
Y tá ý thức được mình lỡ lời, đang định giải thích, liền thấy trên giường bệnh Dịch Trung Hải lại hôn mê bất tỉnh, không còn để ý gì nữa, bắt đầu cứu người.
Có lẽ là Dịch Trung Hải mệnh cứng rắn, có lẽ là sống dai để gây họa, có lẽ là bệnh viện kỹ thuật tốt, ngược lại sau khi trải qua cứu chữa, Dịch Trung Hải lại sống lại.
Tỉnh lại sau, hắn cũng không có kêu tìm thằng Trụ ngố nữa. Cha ruột của thằng Trụ ngố là Hà Đại Thanh đã trở lại rồi, hắn cái ông bố giả này, nói không có giá trị.
Dịch Trung Hải trong lòng biết, bây giờ hắn có thể trông cậy vào chỉ có Tần Hoài Như cùng Bổng Ngạnh.
"Quang Phúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoài Như đâu?"
Lưu Quang Phúc cúi đầu, nói: "Một đại gia, lúc đó tình huống có hơi loạn, ta không có rảnh tay. Bất quá chắc cũng không có chuyện gì, công an với quản lý thị trường đều ở đó."
Hứa Đại Mậu khóe miệng nhếch lên, rất muốn khua chiêng gõ trống đốt pháo. Hắn lo lắng người khác nghi ngờ, giả bộ tò mò hỏi: "Chờ một chút, các người đi làm gì vậy? Tại sao lại có công an, lại có cả quản lý thị trường. Chẳng lẽ không phải là cướp ngân hàng đấy chứ. Các người lá gan cũng lớn thật."
Lưu Quang Phúc lúng túng không dám ngẩng đầu, lo lắng Hứa Đại Mậu tìm gây sự.
Hà Đại Thanh thì nghi hoặc nhìn Hứa Đại Mậu. Càng nhìn hắn lại càng cảm thấy trong chuyện này có thủ đoạn của Hứa Đại Mậu. Đoán được, hắn cũng không có vạch trần ra ngoài. Nói cho cùng, hắn cũng rất mong Dịch Trung Hải mấy cái lão hỗn đản gặp xui xẻo.
Hà gia và Dịch Trung Hải có thù, bởi vì vấn đề tuổi tác, không tiện xử lý. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn không để ở trong lòng.
Trong lúc nói chuyện, Giả Trương thị bên kia cũng tỉnh, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên là: "Tần Hoài Như, mau đem tiền của ta trả cho ta.
Lão Giả ơi, Đông Húc ơi, các con mau tới xem này, cái con nhỏ Tần Hoài Như đó, nó lấy hết cả tiền dưỡng già của ta rồi."
Mấy người khác biết Giả Trương thị không dễ chọc, từng người một cũng lùi lại phía sau, còn đưa mắt nhìn về phía Hà Đại Thanh. Ở trong đám người này, Hà Đại Thanh là lớn tuổi nhất, cũng là có tiền nhất. Dịch Trung Hải lúc còn khỏe thì mọi người thích tìm Dịch Trung Hải, bây giờ đổi thành Hà Đại Thanh.
Lý quả phụ nhìn một cái, cũng lôi kéo Hà Đại Thanh lui về phía sau.
Hà Đại Thanh không ngốc, đương nhiên sẽ không chuyến vào vũng nước đục này, nói thẳng: "Ta còn phải đi làm, ta đi trước."
Mấy người này ở trong viện toàn là hàng xóm láng giềng, bây giờ đến đây, căn bản đều là mấy ông bà lão về hưu, bọn họ cũng không cần đi làm, không thể giống như Hà Đại Thanh mà kiếm cớ chuồn được.
Có vài người đầu óc nhanh nhạy, đứng sau lưng, không nói tiếng nào lặng lẽ đi theo rời đi. Chẳng mấy chốc, người đi gần hết.
Một lát sau, vợ chồng Lưu Hải Trung cũng được đưa đến cái phòng bệnh này. Bọn họ là bị đưa vào cùng lúc, cũng đều là không có đóng tiền cấp cứu, không có đóng tiền viện phí, tự nhiên bị sắp xếp ở chung một phòng.
Cũng coi như là bọn họ đến đúng thời điểm, không trả tiền mà bệnh viện vẫn cho khám. Nếu là vài chục năm sau nữa, bọn họ đến cổng bệnh viện cũng không vào được.
"Ai là người nhà của bọn họ, mau chóng nộp tiền viện phí, tiền chữa bệnh đi."
Hứa Đại Mậu không có đi, cứ ở lại xem trò vui. Nghe vậy, liền gọi: "Quang Phúc."
Nhìn một vòng, cũng không thấy người, lập tức liền hiểu là Lưu Quang Phúc cũng chạy rồi: "Y tá đồng chí, con của bọn họ vừa rồi chạy rồi."
"Ngươi là người nào?"
"Ta là hàng xóm của bọn họ, thuần túy là lòng tốt đưa bọn họ đến bệnh viện." Hứa Đại Mậu vội vàng giải thích.
Y tá lúc này cũng hết cách, vội vàng đi báo cáo với lãnh đạo. Lát sau, lãnh đạo bệnh viện, dẫn theo người của phòng bảo vệ đi tới.
Hứa Đại Mậu lúc này muốn chạy cũng đã muộn, chỉ có thể phủi sạch quan hệ của mình.
Lãnh đạo bệnh viện cũng không tiện ép Hứa Đại Mậu bỏ tiền, liền hỏi: "Bọn họ ở đơn vị nào?"
Hứa Đại Mậu liền vội vàng nói: "Xưởng cán thép, Lưu Hải Trung cùng Dịch Trung Hải đều là công nhân về hưu của xưởng cán thép."
Có đơn vị thì dễ làm, bệnh viện lập tức liên hệ với xưởng cán thép, đồng thời cũng liên hệ với tổ dân phố. Xưởng cán thép có thể quản Lưu Hải Trung với Dịch Trung Hải, chứ không nhất định quản được Giả Trương thị.
Người của hai đơn vị rất nhanh đã tới bệnh viện, hỏi thăm tình hình.
Ngay trước mặt tổ trưởng tổ dân phố, Hứa Đại Mậu không dám nói dối, liền đem chuyện buôn lậu kể ra. Nghe được chuyện có liên quan đến buôn lậu, lãnh đạo khu phố hung hăng trừng mấy ông già một cái, lại phái người gọi điện cho công an hỏi thăm tình hình.
~~ "Hứa Đại Mậu, bọn họ cũng tham gia buôn lậu, vậy còn ngươi?"
Hứa Đại Mậu nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta là một người tốt tuân thủ pháp luật, đương nhiên sẽ không làm chuyện loại này. Các người cứ việc tra, ta căn bản không biết chuyện này."
Dịch Trung Hải nghe xong liền tức điên, gào lên: "Ngươi nói láo. Vụ làm ăn này ban đầu là tìm ngươi."
Hứa Đại Mậu lạnh mặt nói: "Một đại gia, ông đừng hòng đổ nước bẩn lên người tôi. Bất quá, đúng là trước đó tôi có tiếp xúc với Lý Hoài Đức. Nhưng là tôi thấy chuyện làm ăn của bọn họ không đúng, liền cự tuyệt, tôi cũng không biết bọn họ bán lại là hàng lậu."
Dịch Trung Hải lúc này đã mất hết lý trí, giận dữ quát: "Là ngươi tố giác, có phải không? Ngươi từ nhỏ đã không phải người tốt, nhất định là ngươi biết tin, cố ý hại chúng ta."
Tổ trưởng tổ dân phố và người của xưởng cán thép lập tức bất thiện nhìn về phía Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu khạc nhổ một cái, tức giận nói: "Dịch Trung Hải, đừng tưởng tôi không biết, ông muốn lừa tôi để tôi móc tiền chữa bệnh cho ông. Tôi cho ông biết, nằm mơ đi. Nơi này không phải cái tứ hợp viện, ông đừng hòng một tay che trời. Ngược lại tổ trưởng tổ dân phố và cả công an đều biết đấy, cứ để họ điều tra. Ta người ngay thẳng không sợ chết đứng, không sợ điều tra."
Người của tổ dân phố thấy Hứa Đại Mậu nói chắc như vậy, trong lòng cũng giảm bớt chút hoài nghi.
"Hứa Đại Mậu, ta hỏi ngươi, trong viện nhà ngươi có ai tham gia?"
Hứa Đại Mậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Nếu không phải con trai của nhị đại gia chạy về nói máy truyền hình bị kiểm tra, tôi cũng không biết bọn họ làm vụ này."
"Đừng nói nhiều, mau nói là có những ai tham gia?"
Hứa Đại Mậu cúi người gật đầu nói: "Vâng, tôi nói ngay đây. Theo tôi biết, trong viện tham gia có Dịch Trung Hải, Lưu Hải Trung và hai con trai của hắn, Tần Hoài Như, Bổng Ngạnh, vợ chồng Diêm Phụ Quý, trước mắt có từng đó, còn ai nữa thì tôi không rõ."
Người của tổ dân phố thì không sao, không hiểu rõ những người này lắm. Còn lãnh đạo phụ trách công nhân về hưu của xưởng cán thép thì tức chết. Những người này phần lớn đều là công nhân lão làng của xưởng cán thép, còn lại cũng là người thân của xưởng cán thép.
"Dịch sư phó, Lưu sư phó, các ông bảo tôi ăn nói với ai đây. Mấy ông đã lớn tuổi cả rồi, sao còn làm chuyện loại này chứ. Vụ này, trong xưởng nhất định phải xử lý nghiêm khắc."
Lãnh đạo bệnh viện lại không muốn quản mấy cái này, hỏi: "Công nhân của xưởng các anh, các anh muốn xử lý như thế nào cũng được. Vấn đề bây giờ là, tiền viện phí của bọn họ cần các anh nộp trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận