Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 38: Đinh xưởng phó (length: 8592)

Vương Khôn coi như nghe được những người kia bàn tán, cũng sẽ không để ý. Về phần ánh mắt của Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung, vậy thì càng là trò trẻ con. Dám đến kiếm chuyện, vậy hãy để cho bọn họ biết thế nào là xã hội 'đánh cho tơi bời'.
Tiếp theo đi làm chính là Tần Hoài Như và Trụ ngốc, hai người vừa nói vừa cười đi chung với nhau. Bất quá mặc dù thân mật, nhưng lại một chút không giống vợ chồng. Tần Hoài Như chỉ khi người khác nhìn về phía bọn họ, mới biểu hiện ra trạng thái thân mật.
Trụ ngốc đến sân trước, thấy Vương Khôn ra sức khóa cửa, cau mày, sau đó liền muốn đi về phía bên này.
Tần Hoài Như thì mặt không chút biểu cảm, kéo Trụ ngốc đi.
"Tần tỷ, cô kéo tôi làm gì?"
"Trụ ngốc, hắn đã muốn khóa cửa thì cứ để hắn khóa, cậu đừng đi tìm hắn gây sự, Bổng Ngạnh còn đang đợi cậu mang đồ ngon về đấy. Vương Khôn ra tay quá ác, cậu mà bị đánh bị thương, tôi sẽ đau lòng."
Trụ ngốc rất hưởng thụ việc Tần Hoài Như kéo mình, một chút giãy giụa cũng không có, liền theo Tần Hoài Như rời đi.
Khoảng hơn chín giờ, Vương Khôn thu dọn xong trong nhà, hài lòng nhìn các biện pháp chống trộm của mình, liền gọi Tuyết Nhi trở về.
"Đi thôi, anh muốn đi tìm việc."
Tuyết Nhi nghe được Vương Khôn gọi, cùng Tiểu Vĩ và Đậu Đậu nói tạm biệt, liền theo Vương Khôn rời đi.
Xưởng cán thép thật ra rất dễ tìm, cứ theo hướng ống khói là được.
Từ tứ hợp viện đến xưởng cán thép, đi bộ khoảng một canh giờ, trên đường Tuyết Nhi đi mệt, Vương Khôn liền ôm nàng.
Thời điểm này, cổng rất ít công nhân, chỉ lác đác có chút người ra vào giao hàng hoặc làm việc.
Cổng mặc dù không có người gác, nhưng người trực phòng cũng không ít, thỉnh thoảng ra kiểm tra xe ra vào.
Vương Khôn tiến đến gần phòng trực, lập tức đưa thư giới thiệu của mình cho bảo vệ đi ra kiểm tra.
Người đó nhìn thư giới thiệu của Vương Khôn, lại quan sát tỉ mỉ hắn một cái.
"Thời gian này, không phải thời gian xưởng tuyển người, đường phố sao lại phân công anh đến đây?"
Vương Khôn cười, "Tôi là quân nhân mới xuất ngũ, nên mới được phân công việc làm lúc này."
Bảo vệ gật gật đầu, "Thảo nào, quân nhân xuất ngũ thường được phân về khoa bảo vệ, có lẽ chúng ta còn là đồng nghiệp, tôi tên Tiêu Chấn Vượng. Nếu anh đến khoa bảo vệ, rảnh rỗi chúng ta có thể tỉ thí một chút."
"Được. Từ khi rời quân ngũ, tôi thường không quen, luôn muốn tìm người luyện tay một chút." Không cảm giác Tiêu Chấn Vượng có ý xấu, Vương Khôn liền cười đáp lại hắn.
Tiêu Chấn Vượng thấy Vương Khôn khá sảng khoái, tính tình cũng tốt, "Đây là con gái của anh?"
"Không phải, đây là em gái tôi. Tôi không yên tâm để nàng ở nhà một mình, nên mang theo đến đây."
Người cần phải có tâm đề phòng, Vương Khôn cũng không nói quá nhiều chuyện với Tiêu Chấn Vượng.
Tiêu Chấn Vượng cũng không để ý, "Anh đến không đúng lúc, xưởng trưởng Dương và phó xưởng trưởng Lý đều ra ngoài, chỉ có phó xưởng trưởng Đinh ở trong xưởng. Nhưng sức khỏe ông ấy không tốt, bình thường cũng không quản việc. Anh muốn đi làm, chắc phải đợi xưởng trưởng Dương bọn họ trở lại mới được."
Chỉ mấy câu nói đơn giản, tiết lộ không ít thông tin.
Trong xưởng người có quyền quyết định là xưởng trưởng Dương và phó xưởng trưởng Lý, quyền nhân sự có lẽ nằm trong tay xưởng trưởng Dương và phó xưởng trưởng Lý.
Phó xưởng trưởng Đinh sức khỏe không tốt, nếu là thật sự không tốt, mọi người thường sẽ không nhắm vào ông ta; nếu là giả không tốt, vậy chứng tỏ người này bất mãn, không nên tiếp xúc nhiều.
Về phần các phó xưởng trưởng khác, Tiêu Chấn Vượng không nói, Vương Khôn cũng không tiện hỏi thêm.
Bất quá, Vương Khôn đã đến báo danh hôm nay, cũng không thể đi thẳng về. Nếu bị phó xưởng trưởng Đinh biết, còn không cho là hắn khinh thường người ta.
Hắn mới đến ngày đầu tiên, không thể mới gặp đã bị gán cho phe nào. Có lẽ lãnh đạo trong xưởng cũng không để ý đến một tên lâu la như hắn.
Vậy thì hôm nay cần đến xưởng gặp mặt phó xưởng trưởng Đinh Quảng Nam.
Vương Khôn đoán không ra Tiêu Chấn Vượng là cố ý hay vô tình, cũng không muốn cùng hắn nói nhiều.
"Như vậy vừa hay, tôi còn muốn cho em gái làm thủ tục nhập học, như vậy cũng không cần mới tới đã xin nghỉ."
Tiêu Chấn Vượng cười, "Cũng đúng, giải quyết xong chuyện của mình, mới có thể an tâm làm việc. Anh cứ đi theo con đường này, khoảng một trăm mét thì rẽ phải, bên đó là phòng làm việc của lãnh đạo."
Cám ơn Tiêu Chấn Vượng xong, Vương Khôn liền dẫn Tuyết Nhi đi vào bên trong.
Vào xưởng cán thép, rất nhanh đã đến bên ngoài phòng làm việc của phó xưởng trưởng Đinh.
Vương Khôn nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
Trong cửa liền truyền ra một giọng nói nhỏ "Mời vào".
Nói được hai chữ "mời vào" này, có lẽ phó xưởng trưởng Đinh không phải là một người lãnh đạo hay gây khó dễ đi.
Có phải không thì phải gặp rồi mới biết.
Vương Khôn liền đẩy cửa bước vào.
"Các anh chị là?" Nhìn ra được, phó xưởng trưởng Đinh thấy người đi vào là anh em Vương Khôn, khá là giật mình.
"Chào phó xưởng trưởng Đinh, tôi tên Vương Khôn, đến xưởng cán thép báo danh, đây là thư giới thiệu của tôi."
Vương Khôn sau đó đưa giấy chứng nhận và thư giới thiệu của mình cho ông ta.
Tuyết Nhi nhỏ giọng gọi, "Bác ơi."
Phó xưởng trưởng Đinh cũng không trả lời Vương Khôn trước, mà cười nói với Tuyết Nhi: "Con ngoan quá. Mời hai người ngồi, để bác xem tài liệu đã."
Sau đó mới xem tài liệu của Vương Khôn.
Vương Khôn mở miệng nói: "Tôi nhập ngũ ba năm trước, luôn ở X quân, trước đó có tham gia chiến đấu, sau khi bị thương, bệnh viện tuyến trên chẩn đoán không thể tiếp tục chiến đấu nên xin phép xuất ngũ."
Vương Khôn nói xong, phó xưởng trưởng Đinh cầm quân công chương của Vương Khôn lên, "Anh là đảng viên, còn là chiến đấu anh hùng cấp hai, không tồi. Tôi thấy trong hồ sơ xuất ngũ nói chân bị thương, bây giờ thế nào rồi."
"Cám ơn phó xưởng trưởng Đinh quan tâm. Trên đường xuất ngũ, tôi gặp được một lão trung y, ông ấy kê cho tôi một toa thuốc, bảo tôi theo đó uống thuốc. Tôi uống được một thời gian, thấy tốt hơn nhiều, không ảnh hưởng đến đi lại."
Chân Vương Khôn gần như khỏi hẳn rồi, nhưng một người đã bị bác sĩ tiền tuyến đánh giá là không thể tiếp tục chiến đấu, mà chân lại khỏi nhanh như vậy, nói ra không được, chỉ có thể giấu giếm phó xưởng trưởng Đinh.
"Đáng tiếc, nếu anh không xuất ngũ, nói không chừng còn có thể ở lại trong quân đội." Phó xưởng trưởng Đinh ngược lại thay Vương Khôn tiếc nuối.
Vương Khôn cười, "Tôi tin rằng ở vị trí công tác của mình, cũng có thể góp phần xây dựng đất nước."
"Nói hay đấy, anh có nhận thức như vậy, thật không tệ." Phó xưởng trưởng Đinh nhìn Vương Khôn một cái, có lẽ không ngờ Vương Khôn có thể thản nhiên đối mặt như vậy."Điều kiện của anh phù hợp tiêu chuẩn, tôi là phó xưởng trưởng xưởng cán thép, hoan nghênh anh gia nhập xưởng cán thép. Bất quá, vì xưởng trưởng Dương đang đi công tác, tạm thời vẫn chưa thể sắp xếp công việc cho anh. Cần đợi xưởng trưởng Dương trở lại, mới có thể sắp xếp công việc cụ thể cho anh."
Xem ra Tiêu Chấn Vượng nói không sai, phó xưởng trưởng Đinh ở trong xưởng quyền lực cũng không lớn.
"Cám ơn phó xưởng trưởng Đinh, không biết khi nào xưởng trưởng Dương có thể trở về?"
"Anh cứ đến vào sáng mai đi. Sau khi xưởng trưởng Dương về, trong xưởng sẽ họp, khi đó tôi sẽ báo cáo chuyện của anh với xưởng trưởng Dương. Thường thì những quân nhân chuyển ngành như anh sẽ được bố trí đến khoa bảo vệ, dù sao cũng là đúng chuyên môn. Dĩ nhiên, nếu anh muốn đến ngành khác, xưởng cũng sẽ cân nhắc nguyện vọng của anh. Anh đã nghĩ muốn làm ở ngành nào chưa?"
Còn có thể chọn ngành mình muốn?
Vương Khôn thật sự không ngờ còn có chuyện tốt này.
Thật ra, Vương Khôn không có nhiều lựa chọn khác. Hắn đến xưởng cán thép, thế nào cũng là thân phận cán bộ.
Hắn lại không biết về sản xuất, nên rất khó có thể vào các ngành kỹ thuật, sản xuất, có thể chọn chắc là bảo vệ, hậu cần, tuyên truyền.
Trong các ngành này, khoa bảo vệ là một lựa chọn tốt, bản thân Vương Khôn cũng hướng đến khoa bảo vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận