Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 311: Lên lớp kết thúc (length: 9232)

Bà cụ điếc tự nhiên cũng nhận được tin tức, khiến nàng ở nhà ngồi không yên. Chuyện như vậy, là vô cùng nghiêm trọng. Nếu thật sự bị xác định, Dịch Tr·u·ng Hải có tám cái miệng cũng không nói được.
Dịch Tr·u·ng Hải thế nhưng là người nàng chọn để dưỡng lão, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Bà cụ điếc đi vòng quanh trong sân một hồi, phát hiện không tìm được một ai đáng tin cậy. Bà chỉ đành gọi Trụ ngố, đi đến nhà Dịch Tr·u·ng Hải.
Một bác gái đang ở trong nhà lau nước mắt.
"Thúy Lan, con đừng khóc nữa. Trụ ngố à, con mau nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Sao lại nói Tr·u·ng Hải có chuyện với Tần Hoài Như?"
Đến bây giờ, Trụ ngố vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tại sao chuyện tốt lại biến thành chuyện quan hệ nam nữ có vấn đề. Người hắn tin tưởng nhất là bà cụ điếc, liền kể hết những gì mình biết cho bà nghe.
"Lão thái thái, bà nói xem tại sao buổi sáng mọi người còn đang nói một đại gia mỗi tháng cho Tần tỷ hai mươi đồng, buổi chiều lại biến thành một đại gia với Tần tỷ không minh bạch?"
Người khác không biết, nhưng bà cụ điếc thì đã đoán ra được. Cho dù là ai nghe thấy chuyện Dịch Tr·u·ng Hải mỗi tháng cho Tần Hoài Như hai mươi đồng tiền, cũng sẽ nghĩ theo hướng đó. Trên đời này có rất nhiều người không muốn sống cho phải, trong đó chắc chắn không bao gồm Tần Hoài Như.
Dịch Tr·u·ng Hải quan tâm Tần Hoài Như, quả thật đã vượt quá phạm trù bình thường. Chỉ có Trụ ngố đầu óc thiếu dây thần kinh, mới không nghĩ theo hướng này.
Bà cụ điếc không quan tâm việc Dịch Tr·u·ng Hải với Tần Hoài Như rốt cuộc có quan hệ gì, bà chỉ quan tâm việc này rốt cuộc phải xử lý như thế nào.
"Trụ ngố, con có biết trong xưởng rốt cuộc xử lý Tr·u·ng Hải thế nào không?"
Trụ ngố gãi đầu nói: "Không xử lý thế nào cả, chỉ là để cho một đại gia ở trên đài phát thanh kiểm điểm, trừ mấy tháng tiền lương."
"Vậy một đại gia nhà con rốt cuộc sao rồi?"
Trụ ngố ngẩn người, lắp bắp nói: "Con mải đi ngăn người khác ở căn tin nói chuyện nhảm nhí về Tần tỷ, nên chưa tới xem một đại gia. Con nghĩ là xưởng phạt một đại gia, thì nhất định sẽ nói ở trên đài phát thanh."
Bác gái đang khóc trách Trụ ngố: "Một đại gia tốt với con như vậy, mà khi hắn có chuyện thì con lại chẳng quan tâm. Tần Hoài Như có cái gì đáng để con lo lắng? Lão Dịch trong lòng con còn không bằng một bà quả phụ sao?"
Trụ ngố không biết làm sao, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Từ trước đến giờ mọi việc đều do Dịch Tr·u·ng Hải quyết định, trong lòng hắn không có chuyện gì mà Dịch Tr·u·ng Hải không làm được. Ngày nào Dịch Tr·u·ng Hải cũng nói với hắn Tần Hoài Như thế này thế kia không dễ dàng, cần phải giúp đỡ.
Cho nên hắn liền nghĩ phải giúp Tần Hoài Như giải quyết chuyện trước tiên, không ngờ tới việc Dịch Tr·u·ng Hải cũng cần người giúp đỡ.
Đối diện với sự trách móc của bác gái, Trụ ngố ngơ ngác nói: "Một đại gia bảo con giúp Tần tỷ, con nên ngăn người ta ở căn tin nói lung tung."
Thôi xong rồi.
Nghe những lời này bà cụ điếc giận đến thiếu chút nữa là phun cả ra.
Ngày ngày gạt gẫm đứa cháu trai to xác của mình giúp đỡ Tần Hoài Như, giờ thì hay rồi, vì giúp Tần Hoài Như, đến bản thân cũng không để ý tới.
Nếu không phải vì phải dựa vào Dịch Tr·u·ng Hải dưỡng lão, bà cụ điếc đảm bảo sẽ nói một câu "đáng đời" với Dịch Tr·u·ng Hải.
Lúc này không phải lúc hả hê, vì chuyện dưỡng lão, không thể để con nuôi và cháu trai ruột nảy sinh mâu thuẫn được.
"Thúy Lan, con đừng hiểu lầm Trụ ngố, đứa cháu trai lớn của ta là một người hiền lành, sẽ không bỏ mặc Tr·u·ng Hải đâu. Nó làm như vậy cũng không tệ, căn tin là nơi người đông nhất, nó chặn được miệng lưỡi ở căn tin, thì những lời đồn trong xưởng thép cũng sẽ ít đi."
Bác gái nọ vẫn còn hơi sợ bà cụ điếc. Nghe bà nói vậy, cũng không dám tiếp tục làm mặt lạnh với Trụ ngố nữa.
Trụ ngố nghe xong cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn chỉ đơn giản không muốn nghe người khác bàn tán về Tần Hoài Như mà thôi, không nghĩ được nhiều như vậy.
"Lão thái thái, hóa ra bà mới là người nhìn xa trông rộng. Ngày mai con sẽ tiếp tục cảnh cáo người ở căn tin mấy lần nữa. Lúc ăn cơm trưa con cũng sẽ nhắc nhở những người nói nhảm."
Bà cụ điếc lại thở dài một tiếng, tự an ủi bản thân, Trụ ngố không ngốc, bọn họ cũng không thể gạt được nó. Đây là cháu trai ruột mình tự chọn, dù nuốt nước mắt cũng phải tiếp tục thương yêu thôi.
"Thôi được rồi, mấy chuyện này không nói nữa. Trụ ngố, ta hỏi con, trong xưởng đã điều tra ra ai tung tin đồn chưa?"
Trụ ngố lắc đầu, "Con không biết. Lão thái thái, con cảm thấy chắc chắn là Hứa Đại Mậu. Trong sân mình, chỉ có hắn là thích nhất cái trò đơm đặt này. Ngày mai con sẽ dạy dỗ hắn một trận, cho hắn biết chuyện gì nên nói và không nên nói."
Bà cụ điếc nhíu mày suy nghĩ một hồi, trong lòng khẳng định là Hứa Đại Mậu làm, nhưng bà vẫn cảm thấy không chỉ có một mình Hứa Đại Mậu. Hứa Đại Mậu là một kẻ vô dụng, không đáng để bà để vào mắt. Bà không tin Hứa Đại Mậu có đủ bản lĩnh làm được chuyện này.
Theo bà cụ điếc nghĩ, người có khả năng và đầu óc làm ra chuyện này chỉ có Vương Khôn. Vương Khôn cũng là kẻ thích hợp nhất với những điều kiện làm chuyện xấu.
Người như vậy chính là nhân tố gây bất ổn của khu tứ hợp viện. Nhất định phải sớm đuổi cổ hắn ra ngoài. Chỉ cần đuổi được Vương Khôn đi thì mới có thể giữ gìn được sự an toàn của khu tứ hợp viện.
Với khả năng hiện tại của mình, bà không thể xử lý Vương Khôn được, vẫn cần phải mượn lực lượng của cả viện.
"Trụ ngố, ta hỏi con, Tr·u·ng Hải đâu, sao người khác tan làm rồi mà nó vẫn chưa về?"
Tâm tư của Trụ ngố đều để vào chuyện của Tần Hoài Như, làm sao còn nhớ Dịch Tr·u·ng Hải đang làm gì: "Chắc là còn đang gia công linh kiện trong xưởng thôi! Không phải hôm qua nghe nói một đại gia nhận được một lô linh kiện do lãnh đạo cấp trên giao xuống sao?"
Bà cụ điếc vừa cười vừa nói: "Phải như vậy. Lúc này nên bình tĩnh lại. Chúng ta càng bình tĩnh, người tin vào lời đồn càng ít."
Bác gái kia ngập ngừng hỏi: "Trụ ngố, con có chắc lão Dịch ở trong xưởng không? Không phải hắn phải đến ban khu phố để học tập sao?"
Trong ánh mắt bà cụ điếc thoáng qua một chút tức giận, trách mắng bác gái kia biết nơi Dịch Tr·u·ng Hải đi, mà không chịu nói sớm một chút.
Trụ ngố không có nhiều tâm tư như vậy, ngại ngùng nói: "Con quên mất. Cái ông Vương chủ nhiệm kia cũng thật là, người tốt như một đại gia còn bắt người ta phải đi học tập giáo dục tư tưởng phẩm đức làm gì? Chẳng phải vẽ vời thêm chuyện sao?"
~~Trong ánh mắt bà cụ điếc lại lộ ra vẻ lúng túng. Chuyện nhà thì người trong nhà đều biết.
"Dịch Tr·u·ng Hải, Lưu Hải Tr·u·ng, hai người đang làm cái gì đó, học hành không chuyên tâm." Vương chủ nhiệm tức giận nhìn hai người, hai người cứng họng không nói được gì.
Dịch Tr·u·ng Hải một mực đang suy nghĩ rốt cuộc là ai đã tung tin đồn cho hắn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra. Hứa Đại Mậu là người khả nghi nhất, nhưng hắn vẫn còn hơi chút không chắc chắn. Lúc ở khoa tuyên truyền, hắn cũng đã thấy Hứa Đại Mậu, tên đó còn đang hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không giống như đang làm bộ.
Ngoài Hứa Đại Mậu và Vương Khôn ra, hắn không thể tìm được một ai khác để nghi ngờ.
Ngồi không xa Dịch Tr·u·ng Hải là Lưu Hải Tr·u·ng, từ nãy đến giờ trong lòng hắn cứ cảm thấy bất an. Hắn muốn trả thù Dịch Tr·u·ng Hải, nhưng không ngờ sẽ đẩy Dịch Tr·u·ng Hải vào chỗ chết. Buổi sáng lời đồn còn rất tốt đẹp, mọi người đều đang ca ngợi Dịch Tr·u·ng Hải, khen ngợi chuyện hắn mỗi tháng cho Tần Hoài Như hai mươi đồng tiền.
Ai ngờ được đến bữa trưa, chiều hướng trong xưởng đã thay đổi. Tin đồn cũng biến thành việc Dịch Tr·u·ng Hải thích Tần Hoài Như, nên mới nguyện ý cho nhà họ Giả hai mươi đồng.
Nếu xưởng thép xác định sự tình, thì hắn cũng không sợ. Nhưng chuyện xưởng thép lại tha cho Dịch Tr·u·ng Hải, chỉ cho qua loa một chút hình phạt, làm trong lòng Lưu Hải Tr·u·ng có chút bất an. Đặc biệt là việc phải ngồi học cùng một chỗ với Dịch Tr·u·ng Hải, càng khiến hắn như ngồi trên đống lửa.
Đối mặt với sự chất vấn của Vương chủ nhiệm, Dịch Tr·u·ng Hải giải thích: "Vương chủ nhiệm, gần đây tôi đang làm một lô nhiệm vụ do cấp trên giao, thật sự không còn sức để đến lớp mỗi ngày. Tôi có thể xin nghỉ mấy ngày không, đợi hoàn thành xong công việc thì tôi sẽ quay lại học."
Lưu Hải Tr·u·ng nói theo: "Phân xưởng của chúng tôi cũng rất nhiều việc, Vương chủ nhiệm, anh cứ cho chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngày đi!"
Diêm Phụ Quý suy nghĩ một chút rồi cũng nói theo: "Vương chủ nhiệm, trường học có sắp xếp việc đi thăm hỏi các gia đình, tôi cũng cần phải xin nghỉ."
Vương chủ nhiệm cũng không muốn tiếp tục đối diện với ba người này nữa, đã học mấy ngày rồi mà chẳng có một chút tiến bộ nào. Dạy bọn họ không khác gì đàn gảy tai trâu. Mỗi ngày phí thời gian với ba người bọn họ quả thực không đáng.
"Ba người các người tự thấy bản thân không học hành được phải không? Các người cứ xem bản thân đã làm ra những chuyện gì. Chỉ có mình các người bận thôi sao? Tôi còn bận hơn cả các người."
Ba người cúi đầu không dám nói gì lung tung, vẫn cho là còn phải tiếp tục học.
Vương chủ nhiệm lại nói: "Dạo gần đây ban khu phố quả thật có rất nhiều việc. Ba người về viết một bản kiểm điểm nộp lên, ai viết sâu sắc thì người đó không cần phải đến lớp nữa."
Ba người đều lộ ra vẻ mừng rỡ trên mặt.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận