Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 479: Trụ ngố xử lý (length: 8721)

Căn tin do Lý Hoài Đức quản lý, chuyện xảy ra ở cửa phòng ăn đã sớm bị hắn biết. Khi biết Vương Khôn xử lý xong, hắn liền không xuất đầu lộ diện. Tính bán cho Vương Khôn một cái nhân tình, mặc kệ chuyện này. Cho nên Trương chủ nhiệm căn tin mới một mực không ra mặt.
Khi biết Dương Vạn Thanh không đứng ra bênh Dịch Trung Hải, trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối. Nếu Dương Vạn Thanh có thể không suy nghĩ giúp Dịch Trung Hải, vậy thì tốt. Dương Vạn Thanh nếu đắc tội Vương Khôn, hắn liền có thể lôi kéo Vương Khôn, để giành được sự ủng hộ của Đổng Vĩnh Húc.
Có Đổng Vĩnh Húc ủng hộ, hắn có thể ép Dương Vạn Thanh đi, nắm quyền ở xưởng cán thép.
"Đáng tiếc!"
Khang Hồng Đạt, chủ nhiệm bộ hậu cần cũng không biết Lý Hoài Đức đang tiếc nuối điều gì, bất quá, rất khôn ngoan không hỏi han gì.
Trong phòng bảo vệ, Tần Hoài Như thành thật khai báo lại toàn bộ sự việc, rồi ký tên của mình vào. Nàng giải thích rất hoàn hảo, hóa trang mình thành một đóa sen trắng vô tội, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu Trụ ngố.
Tần Hoài Như thoải mái như vậy, đó là vì đến phòng ăn tìm người đổi màn thầu. Đáng tiếc, thấy cảnh tượng này, không ai dám tùy tiện đổi màn thầu cho nàng.
Hứa Đại Mậu kéo Vương Khôn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đệ, lần này có thể dạy dỗ Trụ ngố một trận thật tốt không, tốt nhất là tống hắn vào tù."
Vương Khôn lắc đầu: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu. Trụ ngố cùng lắm cũng chỉ bị nhốt vài ngày ở phòng tối thôi. Nếu ngày mai có lãnh đạo xưởng chiêu đãi khách, thì ngày mai sẽ phải thả hắn ra thôi."
Hứa Đại Mậu trố mắt: "Hắn đánh ta, chẳng lẽ không bị trừng phạt sao?"
Vương Khôn gật đầu: "Lãnh đạo xưởng cần tài nấu nướng của hắn, ngươi nói phải làm sao. Lãnh đạo cũng chỉ vì xưởng cán thép sản xuất mới mời khách. So với đại cục của xưởng cán thép, ân oán của ngươi với Trụ ngố có đáng là gì."
Có thể thấy được, Hứa Đại Mậu không phục lắm. Nhưng không phục thì cũng làm được gì?
Cũng chính vì Dương Vạn Thanh dạo gần đây không ưa Dịch Trung Hải và Trụ ngố, nếu không muốn bắt Trụ ngố cũng khó khăn. Nói cho cùng, Trụ ngố chỉ đạp Hứa Đại Mậu một cái, chứ đâu có làm hắn bị thương.
"Không thể cứ như vậy thả Trụ ngố được, huynh đệ, ngươi nghĩ ra biện pháp gì không?"
"Không có cách khác. Muốn trị tội nghiêm Trụ ngố là không thể. Nhưng mà, ngươi có thể trừng phạt Trụ ngố từ hướng khác."
"Hướng nào?"
"Trụ ngố đạp ngươi, ngươi có thể bắt hắn bồi thường mà. Muốn không bị phạt, thì bắt hắn bỏ tiền ra để khám bệnh cho ngươi. Nếu ngươi không nhả, ta cũng có thể bắt Tần Hoài Như bồi thường cho ngươi chút tiền."
Hứa Đại Mậu có chút chột dạ, không dám nhìn vào mắt Vương Khôn. Trong lòng hắn cũng hận Tần Hoài Như, nhưng không có cách nào. Hắn lo Tần Hoài Như nói ra chuyện buôn bán nhỏ ở kho.
"Chẳng qua là ta thấy Tần tỷ đáng thương thôi mà? Hơn nữa, Tần tỷ trong tay cũng có tiền đâu, ngươi tìm nàng cũng vô dụng."
"Chẳng phải trong tay Giả Trương thị có tiền sao? Sáu trăm đồng tiền kia, có lẽ cũng không tiêu hết nhiều chứ?"
"Muốn lấy được tiền từ Giả Trương thị còn khó hơn từ Tần Hoài Như. Huynh đệ, ngươi đến muộn nên không biết đấy thôi. Khi Giả Đông Húc còn sống cũng không lấy được tiền từ Giả Trương thị. Cũng chỉ có Bổng Ngạnh lấy được chút ít từ bà ta. Dạo gần đây, Bổng Ngạnh ăn uống no đủ, ta đoán Giả Trương thị không còn nhiều tiền."
Vương Khôn không để ý mấy thứ này liền nói: "Vậy đành để Trụ ngố chịu toàn bộ. Ta tính để Trụ ngố viết bản kiểm điểm, còn ngươi thì cứ nghĩ cho kỹ, đòi hắn bồi thường bao nhiêu đi."
Hứa Đại Mậu hết cách, đành phải suy nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền. Nghĩ kỹ một lúc, hắn mới giơ ba ngón tay lên: "Ngươi thấy ba mươi đồng thế nào? Trụ ngố một tháng lương có ba mươi bảy đồng rưỡi, ba mươi đồng gần như là tiền lương cả tháng của hắn. Nhưng hắn chắc chắn không có nhiều như vậy, ta đoán chừng có thể đòi được mười đồng đã là giỏi lắm rồi."
Vương Khôn nghĩ thầm, đúng là quá hèn nhát, có mười đồng mà đã thỏa mãn rồi. Vương Khôn cũng biết không thể dồn Trụ ngố đến đường cùng. Nếu Hứa Đại Mậu hài lòng với điều kiện này, thì hắn cũng không có ý kiến.
"Ngươi cứ mở miệng đòi năm mươi đồng đi."
"Cao thế, chắc chắn sẽ không ai đồng ý đâu."
"Nói giá trên trời, trả giá dưới đất thôi. Năm mươi đồng, bớt một nửa, còn có thể đòi được hai mươi đồng. Đầu óc ngươi nghĩ cái gì vậy."
Trong tay Hứa Đại Mậu rất thiếu tiền. Đây cũng là nguyên nhân dạo gần đây hắn ngoan ngoãn trở về tứ hợp viện. Hôm đó, tiền ăn của bữa tiệc mà Dịch Trung Hải đãi khách, đều là lấy từ Lâu Hiểu Nga.
Có Vương Khôn ủng hộ, Hứa Đại Mậu liền gan dạ hơn, tính làm theo lời Vương Khôn nói.
Rất nhanh, Tào Phúc Đào mang theo Dịch Trung Hải đến phòng bảo vệ.
Vương Khôn căn bản không để ý tới Dịch Trung Hải, chỉ chào Tào Phúc Đào: "Chủ nhiệm Tào, sao ngài cũng đến đây."
Tào Phúc Đào vừa cười vừa nói: "Dịch Trung Hải chạy đến phòng làm việc của xưởng trưởng, nói bên phòng bảo vệ các anh thông đồng với Hứa Đại Mậu cố ý vu oan cho Trụ ngố, bắt giam Trụ ngố. Xưởng trưởng cho tôi đến hỏi một chút."
Mặt Dịch Trung Hải liền đen lại, Tào Phúc Đào không hề giúp ông ta che giấu gì, ông ta nói lại y nguyên những lời đó. Đáng tiếc, ông ta chẳng có biện pháp nào.
Vương Khôn liếc Dịch Trung Hải một cái, vừa cười vừa nói: "Chuyện này bình thường thôi mà. Trong mắt Dịch Trung Hải, hễ ai không giúp Tần Hoài Như thì không phải người tốt. Hắn có thể nói vậy, ta còn muốn cảm ơn cái mồm lưu manh của hắn. Ít nhất hắn không nói ta là tay sai của Hán gian."
Tào Phúc Đào nghĩ thầm, biết là hai người có thù oán rồi, không ngờ thù hận lại lớn đến thế này. Đến mức những lời này cũng có thể thốt ra được.
Dịch Trung Hải không vui, lớn tiếng nói với Vương Khôn: "Ngươi nói bậy. Ta chưa từng nói ngươi là tay sai Hán gian."
"Mẹ nuôi của ngươi nói, chẳng khác gì ngươi nói sao?"
Dịch Trung Hải nhất thời không nói được lời nào, trong lòng cũng có chút oán trách bà cụ điếc.
Tào Phúc Đào bỗng nhớ tới bà lão khó dây dưa kia, không ngờ có thể quỳ gối để ép Dương Vạn Thanh thỏa hiệp. Ông lại nghĩ tới tin đồn về chiêu đối phó với bà cụ điếc của Vương Khôn. Chỉ là, biện pháp như vậy không phù hợp để Dương Vạn Thanh sử dụng.
Vương Khôn nhìn ánh mắt của Tào Phúc Đào là hiểu ngay: "Chủ nhiệm Tào, xưởng trưởng dặn dò gì sao? Có phải là muốn thả Trụ ngố không?"
"Không có. Trụ ngố phạm sai lầm, cứ xử phạt theo đúng quy định. Xưởng trưởng không bảo tôi tới xin xỏ cho hắn."
Vương Khôn cười một tiếng: "Trụ ngố cùng lắm cũng chỉ là bắt nạt công nhân đồng nghiệp. Chúng ta đã có chứng cứ, chuẩn bị bắt Trụ ngố viết kiểm điểm, giam hắn bảy ngày. Ta còn chuẩn bị tìm người cùng Trụ ngố nói đạo lý, để chỉnh đốn lại những ý tưởng sai trái của hắn. Ở xưởng ngày nào cũng có người đồn thổi chuyện tình gió trăng của hắn với bà quả phụ."
Tào Phúc Đào gật đầu, quay sang nói với Dịch Trung Hải: "Ông bàn điều kiện với Hứa Đại Mậu đi. Khi nào Hứa Đại Mậu tha thứ, Trụ ngố mới được thả nhanh hơn."
Nghe Vương Khôn nói sẽ nói chuyện đạo lý với Trụ ngố, trong lòng Dịch Trung Hải đã luống cuống. Ông và bà cụ điếc lừa gạt Trụ ngố mấy chục năm nay, tuyệt đối không cho phép người khác phá hỏng kế hoạch của họ. Lần trước, Trụ ngố bị giam chưa đầy nửa ngày, không ngờ đã học được cách giấu diếm ông rồi. Lần này nếu bị giam bảy ngày nữa, không biết sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhỡ Trụ ngố giác ngộ, thì mấy chục năm tâm huyết của ông chẳng phải đổ sông đổ biển sao.
Dịch Trung Hải lập tức không dám trì hoãn, kéo Hứa Đại Mậu sang một bên, chuẩn bị thuyết phục Hứa Đại Mậu, bỏ qua cho Trụ ngố.
Hứa Đại Mậu ở phòng bảo vệ, hết sức phấn khởi, không còn sợ hãi Dịch Trung Hải như trước. Hắn vốn dĩ không cần Dịch Trung Hải nói chuyện.
Dịch Trung Hải cuống đến mức trán toát mồ hôi, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông không ngờ Hứa Đại Mậu lại ra cái giá cao như vậy, chuyện mà vốn dĩ chỉ cần năm đồng là xong, giờ hắn mở miệng đòi đến tận năm mươi đồng. Chắc chắn là hắn học theo Vương Khôn rồi, cái ngày đầu tiên Vương Khôn đến tứ hợp viện đã lừa của ông một trăm đồng.
482.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận