Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 696: Bị lộ (length: 8517)

Vương Khôn vừa mới vào nhà, Hứa Đại Mậu liền theo sau vào theo.
Lâu Hiểu Nga liền hỏi: "Hứa Đại Mậu, ngươi sao nhanh vậy đã về rồi. Cho gà ăn xong rồi à?"
Hứa Đại Mậu sắc mặt có chút không vui, hỏi: "Giữa trưa ngươi cho gà ăn, thấy có mấy con gà?"
"Hai con đều ở đây còn sao nữa?"
"Thì có chuyện đó, nhà chúng ta thiếu mất một con gà rồi. Ngươi về nhà sao không để ý chút gì?"
Lâu Hiểu Nga thấy Hứa Đại Mậu nói không giống nói dối, liền nói: "Ta để ý cái gì chứ, ngươi cũng không phải không biết, ta vừa vào sân sau, bà cụ điếc liền quấn lấy ta."
Hứa Đại Mậu biết tình huống này, liền không trách Lâu Hiểu Nga, hỏi Vương Khôn: "Ngươi là trưởng phòng bảo vệ, giúp ta tìm xem. Con gà mái già kia ngày nào chẳng đẻ một quả trứng. Thiếu một con, Tuyết Nhi cũng không đủ ăn.
Ta đi phòng của thằng ngố Trụ xem, tên kia chỉ lo ăn bánh ngô dưa cải muối."
Vương Khôn không cần nghĩ, liền đoán được là Bổng Ngạnh làm. Trong cái tứ hợp viện này, thích trộm đồ chỉ có nhà họ Giả.
Chắc không phải Giả Trương thị, nếu là Giả Trương thị, nhất định sẽ làm ầm lên. Dù sao miệng của mụ luôn rêu rao là nhà mình nghèo, làm sao có chuyện đi trộm đồ nhà người khác được.
Trong sân nhiều người không đi làm như vậy, không thể nào không ai thấy.
Có thể khiến bọn họ ngậm miệng làm thinh, cũng chỉ có Bổng Ngạnh. Ai cũng biết, Bổng Ngạnh xảy ra chuyện, Dịch Tr·u·ng Hải nhất định sẽ ra mặt.
Vương Khôn liền nói ra suy đoán: "Ngươi định làm thế nào. Chịu thiệt hay là làm cho ra nhẽ?"
Hứa Đại Mậu trợn mắt: "Ta đương nhiên không chịu thiệt. Đời ta chưa từng phải chịu thiệt bao giờ. Nhất định phải bắt bọn nó bồi thường."
Nói xong, vừa muốn đi tìm Tần Hoài Như tính sổ.
Lâu Hiểu Nga ngăn Hứa Đại Mậu lại: "Ngươi cứ thế đi thì có được gì đâu. Chắc chắn sẽ giống như trước đây, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ cho qua. Ngươi đừng quên Dịch Tr·u·ng Hải đặc biệt quan tâm nhà họ Giả đấy."
Không thể không nói, Lâu Hiểu Nga đi học ở khu phố cũng có chút tiến bộ, biết trước chuyện này có thể xảy ra.
Hứa Đại Mậu một chút cũng không phát hiện ra sự thay đổi của Lâu Hiểu Nga, hỏi: "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ. Vương Khôn, hay là ngươi đi bắt Bổng Ngạnh về cho rồi."
Bắt được thì nhẹ nhàng, nhưng chuyện về sau không dễ giải quyết. Mới yên ổn được chút, Vương Khôn thật sự không muốn vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà lại đấu đá với Dịch Tr·u·ng Hải.
Hắn mà bắt Bổng Ngạnh, Tần Hoài Như có khi sẽ đứng khóc trước cửa nhà hắn cả đêm ấy chứ.
Một điều nữa là, Bổng Ngạnh không phải là công nhân nhà máy thép, chỉ là một đứa trẻ con. Hắn mà bắt Bổng Ngạnh lại, sẽ gây thêm rắc rối cho nhà máy thôi.
Chuyện này báo lên công an là thích hợp nhất. Tội trộm gà không nhỏ, đủ để đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên nửa tháng.
"Phòng bảo vệ bắt người thì không thích hợp, ngươi nếu muốn bắt Bổng Ngạnh, thì trực tiếp đi tìm công an mà báo. Với tội danh của Bổng Ngạnh, có thể đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên."
Hứa Đại Mậu nhất thời có chút sợ, hắn với Bổng Ngạnh không có thù oán lớn đến thế, huống chi hắn với Tần Hoài Như vẫn còn là đối tác làm ăn: "Chẳng lẽ gà của ta sẽ không lấy lại được sao?"
"Chắc chắn không lấy lại được, lúc này có lẽ chỉ còn lại xương thôi."
"Vậy bồi tiền cho ta cũng được mà."
Vương Khôn liền nói: "Ngươi muốn tiền, thì dễ làm hơn nhiều. Trực tiếp tìm Lưu Hải Tr·u·ng với Diêm Phụ Quý, để hai người đó giúp một tay. Ngươi cứ nói với họ là nếu không trả tiền thì sẽ báo công an."
Hứa Đại Mậu biết biện pháp này có tác dụng, nhưng phải tự mình đứng ra, hắn lại không dám. Bởi vì hắn biết, thằng ngố Trụ sẽ ra mặt.
"Hay là ngươi đi với ta cho có đồng minh."
Vương Khôn trực tiếp từ chối: "Ta không đi được. Cứ như chuyện đòi tiền của Hà Vũ Thủy ấy, ta mà ra mặt thì chắc chắn phải làm đúng theo quy tắc. Ngươi chi bằng cứ trực tiếp báo công an đi."
Vương Khôn không muốn dính vào những chuyện thị phi ở cái tứ hợp viện này, miễn là không đến quấy rầy hắn là được. Nếu gây rắc rối tới chỗ hắn thì phải giải quyết đúng theo nguyên tắc.
Hứa Đại Mậu hiểu được đạo lý này, hắn suy nghĩ một chút, Hà Vũ Thủy còn một mình đối phó được Dịch Tr·u·ng Hải cùng đám người kia, hắn chẳng lẽ lại không được sao.
Rất nhanh, Hứa Đại Mậu đã tìm được Lưu Hải Tr·u·ng và Diêm Phụ Quý. Diêm Phụ Quý ở sân trước, không biết chuyện sân sau.
Lưu Hải Tr·u·ng vừa mới vào sân, còn chưa về nhà.
Nghe Hứa Đại Mậu nói, hắn liền không về nhà nữa, trực tiếp bảo Diêm Giải Thành mấy người thông báo cho cả viện tập trung.
Ban đầu, hắn định lôi kéo Vương Khôn vào cuộc, nhưng bị Hứa Đại Mậu ngăn lại. Lý do là Vương Khôn là trưởng phòng bảo vệ, để hắn ra mặt thì đâu còn chuyện gì đến Lưu Hải Tr·u·ng nữa.
Lưu Hải Tr·u·ng nghĩ ngợi, biết đó là đạo lý, liền không nhắc đến chuyện tìm Vương Khôn nữa.
Không có tìm Vương Khôn, nhưng vẫn gọi cả nhà Điền Hữu Phúc đến.
Trong viện có kẻ trộm, đây chính là chuyện lớn, bất kể là biết hay không biết, đều đến xem náo nhiệt.
Mọi người đều có chung một ý nghĩ, nhất định phải xử lý chuyện này. Nếu không, sau này ở nhà sẽ phải lo lắng nơm nớp bị mất trộm mất đồ.
Rất nhiều người cảm thấy may mắn, từ sau khi Vương Khôn đến, mọi người đã có thể an tâm khóa cửa đi ngủ. Nếu không thì đâu chỉ là gà mái già nuôi ở ngoài của Hứa Đại Mậu bị mất.
Dịch Tr·u·ng Hải biết chuyện trong lúc mọi người đang tập trung, cả người đều ngơ ngác, hắn là nhất đại gia mà không có triệu tập họp, Lưu Hải Tr·u·ng lại dám tự ý làm chủ.
"Lão Lưu, lão Diêm, hai người làm gì vậy. Không biết là mọi người đã mệt mỏi cả ngày mới về nhà sao? Hai người họp hành sao lại không thông báo cho ta biết."
Lưu Hải Tr·u·ng hừ một tiếng: "Lão Dịch, ta với lão Diêm đã bàn bạc xong rồi, thiểu số phục tùng đa số. Lần này trong viện có kẻ trộm, gà mái già nhà Hứa Đại Mậu bị trộm rồi. Chuyện nghiêm trọng như vậy, ngươi nói xem có cần họp hay không."
Dịch Tr·u·ng Hải vừa nghe, hai mắt sáng lên, vừa biết người trộm gà mái già của Hứa Đại Mậu là ai, lại vừa có cơ hội để bản thân được rạng rỡ hơn. Duy chỉ có một điều hắn bất mãn là sao Hứa Đại Mậu có chuyện gì mà không báo cho hắn biết. Đúng là càng ngày càng học đòi thói hư tật xấu.
Để không bị Lưu Hải Tr·u·ng và Diêm Phụ Quý giành hết sự chú ý, Dịch Tr·u·ng Hải không ngừng bám theo hai người.
Chuyện này làm cho thằng ngố Trụ cuống hết cả lên, hắn không ngừng nháy mắt với Dịch Tr·u·ng Hải. Nhưng Dịch Tr·u·ng Hải lại hoàn toàn không để ý đến.
Hứa Đại Mậu thấy thằng ngố Trụ lén la lén lút, trong lòng càng thêm khẳng định là Bổng Ngạnh làm. Ngoài Bổng Ngạnh ra, không còn ai khác khiến cho hắn quan tâm như vậy.
"Trụ ngố, mắt của ngươi làm sao vậy?"
Dịch Tr·u·ng Hải quay đầu lại nhìn thằng ngố Trụ, nghĩ bụng chắc thằng ngố Trụ không sao, tối nay họp còn phải dùng đến hắn, liền vội vàng nói: "Nếu mắt ngươi không thoải mái thì mau về nhà xem đi, đừng chậm trễ việc họp hành là được."
Hứa Đại Mậu cười ha hả: "Trụ ngố, hay là ngươi cũng học ông ba, đeo một cái kính lão xem."
Thằng ngố Trụ trong lòng gấp, đâu có rảnh hơi đi đôi co với Hứa Đại Mậu, bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Tần Hoài Như.
Dịch Tr·u·ng Hải thấy thế, nhất thời cảm thấy an lòng, nghĩ bụng quả nhiên là Trụ ngố thân với Tần Hoài Như hơn cả. Có cơ hội vẫn nên mai mối cho hai người.
Trụ ngố không hề biết những điều này, không gõ cửa mà đã xông vào nhà họ Giả, bị Giả Trương thị chửi cho một trận.
Nếu không phải có chuyện gấp, chắc hắn đã quay đầu đi rồi: "Trương đại nương, xin mợ thông cảm, giữ sức mà đi chửi Hứa Đại Mậu đi! Các người biết mọi người họp hành là vì cái gì không? Gà mái già nhà Hứa Đại Mậu bị mất, nên ba ông đại gia mới mở cuộc họp, nói chính là chuyện gà mái già đấy."
Giả Trương thị không biết chuyện Bổng Ngạnh ăn trộm gà, nên không để ý đến: "Chuyện này có liên quan gì đến nhà chúng ta. Cho dù có là gì đi nữa, ngươi cũng không thể cứ xông vào nhà người ta."
Thằng ngố Trụ tức muốn chết, trong lòng nghĩ bụng Tần Hoài Như thường xuyên đến nhà ta cũng đều như thế cả. Nghĩ bụng nếu nói ra những điều này thì Tần Hoài Như sẽ bị ăn đòn mất, chỉ đành không nói gì thêm nữa.
Sắc mặt của Tần Hoài Như trở nên vô cùng khó coi, Trụ ngố đã nói cho nàng biết chuyện Bổng Ngạnh ăn gà. Nàng một chút cũng không tin. Trong lòng nàng, Bổng Ngạnh là một đứa bé ngoan, sao có thể làm chuyện trộm gà trộm chó được chứ.
Hơn nữa Bổng Ngạnh vẫn chưa về nhà, nàng cũng chưa có cơ hội hỏi chuyện Bổng Ngạnh.
Nhưng thấy thằng ngố Trụ cuống quýt như vậy, nàng không thể lừa mình dối người thêm nữa. Bổng Ngạnh ăn gà có đến tám phần là của nhà Hứa Đại Mậu rồi.
"Trụ ngố, ngươi nhất định phải giúp nhà ta một tay đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận