Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 6: Dịch Trung Hải thường tiền (length: 8564)

Tần Hoài Như không trả lời Vương chủ nhiệm, chỉ cúi đầu nức nở ở đó.
Điển hình thủ đoạn của hoa sen trắng.
Đúng lúc Vương chủ nhiệm định mở miệng lần nữa thì từ phía sau đám đông bước ra một bà lão mập mạp, bà này còn mập hơn cả Lưu Hải Trung.
"Không ai được chiếm nhà của nhà ta."
Vương Khôn không quen bà lão này, quay sang nói với Vương chủ nhiệm: "Xem ra họ không chỉ chiếm nhà người khác một lần, thưa Vương chủ nhiệm, ngài có muốn làm chủ cho dân không?"
Vương chủ nhiệm cười gượng, đáp: "Anh hiểu lầm rồi, đây là bà của Tần Hoài Như."
Tứ hợp viện tiên tiến, đúng là đủ tiên tiến, mọi người đang sống trong xã hội chủ nghĩa mà họ đã bước chân vào chủ nghĩa tư bản rồi.
Chuyện này chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ Vương Khôn không dám nói ra.
"Tôi tin lời chị nói Dịch Trung Hải là người tốt, hắn có thể nuôi hàng xóm một nhà mập như vậy, thật là một người quá tốt."
"Ha ha." Xung quanh cười còn lớn hơn.
Không phải sao?
Mấy người mập nhất toàn bộ tứ hợp viện đều ở nhà Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như này nghe nói làm việc ở nhà máy thép, còn ở phân xưởng thợ nguội nữa chứ, đây là công việc tốn sức. Một tháng hai mươi bảy đồng rưỡi tiền lương, sao có thể khiến nàng trở nên đầy đặn như vậy, trên mặt lại không có một chút thô ráp.
Giả Trương thị nghe thấy người ta nói xấu nhà mình liền lập tức mắng: "Bọn ranh con từ đâu đến, dám đến cướp nhà của chúng ta."
Vương Khôn và Tuyết Nhi là gia đình quân nhân, Tuyết Nhi còn là con liệt sĩ mồ côi, Vương chủ nhiệm sao có thể để bọn họ bị mắng.
"Trương Tiểu Hoa, bà còn làm loạn nữa, tôi sẽ phái người bắt bà lại."
Giả Trương thị vẫn hơi sợ hãi nhưng ngay sau đó lại nói: "Đó là đại hội toàn viện phân cho nhà chúng ta, dựa vào cái gì mà nhường cho hắn."
"Ai làm chủ phân nhà cho nhà bà?"
Giả Trương thị nói: "Là ba vị đại gia trong viện làm chủ phân cho nhà ta."
Trong lòng Dịch Trung Hải ba người lập tức chửi thầm, đúng là đồng đội hại nhau, lúc này sao lại khai ba người bọn họ ra chứ.
Diêm Phụ Quý liền vội vàng giải thích: "Vương chủ nhiệm, chuyện này không liên quan đến tôi."
Lưu Hải Trung cũng nói theo: "Cũng không liên quan đến tôi, là lão Dịch họp, để mọi người bỏ phiếu."
Dịch Trung Hải trong lòng càng tức, Lưu Hải Trung lại dám đổ oan cho hắn.
Trên thực tế, Lưu Hải Trung nói cũng không sai, Dịch Trung Hải không cách nào chối cãi.
"Tôi thấy nhà Hoài Như khó khăn nên muốn giúp đỡ nhà họ. Đây cũng là vì sự đoàn kết của khu chúng ta mà cân nhắc."
Với mấy trò này của bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của Vương chủ nhiệm.
Vương chủ nhiệm căn bản không thèm nói nhảm với bọn họ, nói: "Tôi không quan tâm các người có lý do gì, bây giờ mau chóng dọn nhà đi. Gian phòng này là tài sản tập thể, ai cho phép các người tự ý phân chia. Nếu không dọn đi, tôi sẽ xử lý theo tội chiếm đoạt tài sản tập thể."
Chuyện đến nước này, Tần Hoài Như chỉ có thể bắt đầu dọn nhà.
Dịch Trung Hải ở tứ hợp viện cũng có chút quyền lực, hắn vừa lên tiếng, rất nhanh đã có mấy người ra giúp Tần Hoài Như dọn đồ, còn có người quét dọn vệ sinh.
Vương chủ nhiệm quay sang nói với mọi người trong tứ hợp viện: "Tôi tuyên bố, hai gian phòng này từ bây giờ trở đi thuộc về Vương Khôn và em gái của anh ấy, không ai được nhòm ngó tới nhà họ. Tiểu Khôn, anh qua đây ký tên, nhà thuộc về anh."
Đây là danh sách nhà và vật dụng bên trong, gồm có hai cái giường, một cái tủ, một cái bàn, còn có ba cái ghế.
Vật không nhiều nhưng trên thực tế đồ vật trong phòng lại thiếu hơn so với danh sách, ngoài một cái giường hỏng ra thì không có gì cả.
"Tôi muốn hỏi một chút, đồ đạc trong danh sách là của tập thể hay tư nhân. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một cái giường hỏng, nếu là của tập thể thì tôi không ký cái tên này được."
Vương chủ nhiệm cũng nhận thấy tình huống này, nói: "Mấy món đồ này vốn có trong phòng, cũng coi như là thuộc về tài sản tập thể. Dịch Trung Hải, tôi hỏi anh, đồ trong phòng đâu?"
Dịch Trung Hải ấm ức nói: "Tôi không có lấy."
"Tôi biết anh không lấy, nhưng khóa nhà là do anh cho người mở, đương nhiên tôi phải tìm anh chịu trách nhiệm. Tôi thấy cái giường còn lại trong nhà, cũng không phải là cái giường ban đầu. Anh nói cho tôi nghe xem, đồ đạc trong nhà đâu?"
Thực ra mọi người đều hiểu rõ, đồ trong viện chắc chắn đều do nhà Tần Hoài Như lấy đi.
Chỉ là một nhà Tần Hoài Như, người đông thế mạnh, họ không dám đụng vào nên cũng chẳng ai dám đứng ra nói gì.
Vương chủ nhiệm đương nhiên cũng hiểu rõ tình huống này, nhưng nàng cố tình muốn bắt Dịch Trung Hải chịu trách nhiệm.
Nếu không có Vương Khôn nhắc nhở, nàng thật sự đã không để ý đến vấn đề của viện số 45.
Bây giờ mới phát hiện, cái nhà này có rất nhiều vấn đề, đều liên quan đến Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như. Tần Hoài Như là một quả phụ, lại hay giả bộ đáng thương, nên trước khi chưa điều tra rõ ràng nàng cũng không tiện nói gì.
Dịch Trung Hải kẻ đầu têu thì không thể trốn thoát được.
Dưới ánh mắt của Vương chủ nhiệm, Dịch Trung Hải cũng không gánh nổi, chỉ đành giải thích: "Nhà Hoài Như điều kiện khó khăn quá, giường nhà cũng hỏng, nên tôi cho họ mượn cái giường ở đây dùng. Đằng sau nhà còn một cái giường, Vương Khôn một người đàn ông thì không thể nào không phù hợp."
Ai da, Vương Khôn cũng chẳng biết nói gì nữa.
Dịch Trung Hải trông không ngốc mà sao cứ toàn nói lời ngu ngốc vậy?
Đó là đồ của tập thể, ngươi là ai mà không nói gì đã tự ý mang đi, thế coi là mượn sao?
Trên đời này không có ai dung túng cho ngươi đâu, dù ngươi có là thợ nguội bậc tám đi chăng nữa.
Vương chủ nhiệm nói: "Nể mặt nhà máy thép của các anh, tôi không truy cứu nhiều, anh cầm một trăm đồng giao cho ban khu phố, coi như là bồi thường tài sản tập thể."
Một trăm đồng thì coi như nhiều nhưng thực ra Vương chủ nhiệm đã nể mặt Dịch Trung Hải lắm rồi.
Thêm nữa, một tháng lương của hắn chín mươi chín đồng thì cũng không phải không trả nổi số tiền này.
Đáng tiếc là có người không biết cảm kích.
Dịch Trung Hải nói: "Vương chủ nhiệm, những thứ đồ này đều là nhà nào cũng có. Cho dù là tôi lấy đi thì cũng không thể coi là tài sản tập thể được chứ. Vương Khôn đúng không, anh thấy tôi nói có đạo lý không?"
Quả hồng thì ai cũng muốn nắn, Dịch Trung Hải rõ ràng là nghĩ Vương Khôn dễ bắt nạt.
Nhưng sao ngươi lại chắc Vương Khôn dễ bắt nạt như vậy?
"Tôi không biết à. Theo tình hình bây giờ, hoặc là trộm đồ của tập thể, hoặc là trộm đồ của tư nhân. Còn tính như thế nào thì phải để đồn công an quyết định thôi."
Vương Khôn cảm nhận được mấy ánh mắt bất thiện đang nhìn về phía mình.
"Sao, tôi nói không đúng à?"
Dịch Trung Hải phản bác: "Chuyện trong tứ hợp viện thì phải giải quyết trong tứ hợp viện chứ, sao lại để cho người ngoài biết được, người trong viện chúng ta còn mặt mũi nào ra đường gặp người."
Lý lẽ này vô căn cứ mà không ngờ lại nhận được sự đồng tình của phần lớn mọi người.
Vương Khôn cuối cùng cũng hiểu, vì sao cái tứ hợp viện này có thể liên tục nhiều năm đạt danh hiệu tứ hợp viện tiên tiến.
Mặt Vương chủ nhiệm tối sầm lại, nói: "Theo ý anh thì ban khu phố chúng tôi cũng là người ngoài, không quản được chuyện của tứ hợp viện các anh đúng không."
Chuyện này chẳng phải là trò cười sao?
Dịch Trung Hải ba người dù có lớn gan hơn nữa cũng không dám nói như vậy.
"Dịch Trung Hải, tôi hỏi anh một lần nữa, hình phạt của tôi anh có chấp nhận hay không. Nếu không chấp nhận, tôi sẽ mời Trưởng phòng Trương đến, làm thế nào thì xử thế ấy."
Lời đã nói đến nước này, Dịch Trung Hải chỉ có thể tiếp nhận, quay sang nói với vợ: "Thúy Lan, cô đi vào nhà lấy một trăm đồng, đưa cho Vương chủ nhiệm."
Vương chủ nhiệm cũng không nể mặt hắn, nhận lấy tiền rồi cẩn thận đếm, nói: "Tôi sẽ cho người mang biên lai thu tiền đến trả cho anh. Tôi nhấn mạnh thêm một lần, các vị đại gia quản sự không phải do đường phố bổ nhiệm, không thể đại diện cho ban khu phố."
Cái giường hỏng kia trong phòng thì cũng cứ tạm dùng. Vương Khôn cũng không để ý, đợi ngày mai đi ra ngoài mua hết đồ mới là được.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận