Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 569: Trụ ngố uy hiếp Dương Vạn Thanh (length: 8590)

Dương Vạn Thanh trong lòng vẫn muốn bảo đảm Trụ ngố, nên mới nói với hắn nhiều như vậy. Tay nghề nấu nướng của Trụ ngố, so với đầu bếp của Hồng Vận Lâu, Phong Trạch Viên dĩ nhiên là không cách nào so được. Nhưng so với đầu bếp các nhà máy khác thì tốt hơn không ít. Dựa vào điểm này, có thể mang đến không ít thuận lợi cho công việc của hắn.
Nhưng hắn muốn cứu Trụ ngố, Trụ ngố lại không thức thời. Ở trong phòng làm việc, mở miệng một tiếng đại gia, còn cái gì làm người không thể quá ích kỷ, trên đời không có trưởng bối sai loại, đem toàn bộ tính nhẫn nại của Dương Vạn Thanh cũng tiêu hao sạch.
"Trụ ngố, ngươi câm miệng cho ta."
Trụ ngố mang theo bất mãn lẩm bẩm một ít lời, không dám để cho Dương Vạn Thanh nghe được.
Dương Vạn Thanh cũng mặc kệ hắn, suy nghĩ một chút, vẫn không có cách nào để khai trừ hắn. Xưởng cán thép chỉ có mỗi đầu bếp này có thể dùng được, khai trừ hắn rồi thì không ai làm đồ ăn. Hắn cũng không hiểu nổi, kinh thành trên dưới, phàm là đầu bếp có chút truyền thừa, vừa nghe đến ba chữ xưởng cán thép, liền cự tuyệt đến.
Xưởng cán thép cũng không phải là hang hùm ổ sói, là đơn vị cấp phó thính chính quy quốc gia, nếu không phải xảy ra một số chuyện thì đã sớm thăng cấp thành đơn vị cấp chính thính rồi.
Cớ sao lại bị người xem thường.
"Ngươi ăn trộm đồ ăn trong xưởng, vốn là muốn khai trừ ngươi. Nhưng mà..."
Không đợi Dương Vạn Thanh nói xong, Trụ ngố đã không vui: "Dương xưởng trưởng, ban đầu là ngươi bảo ta mang đồ ăn thừa mà. Hơn nữa ta mang đồ ăn thừa là làm chuyện tốt, Tần tỷ..."
Dương Vạn Thanh hung hăng vỗ bàn một cái: "Làm chuyện tốt, sao ngươi không dùng tiền lương của mình mà làm."
Trụ ngố không có chút vẻ thẹn nào đáp trả: "Ta có dùng, nhưng mà không đủ. Vì làm chuyện tốt, tiền lương tôi dành dụm mấy năm nay cũng đều đưa cho Tần tỷ. Dương xưởng trưởng, nếu không phải ngươi trừ tôi một tháng tiền lương, Vương Khôn lại trừ của tôi một tháng tiền lương, thì sao tôi lại không có tiền giúp Tần tỷ được. Bỏ qua sự thật mà nói, ngươi cùng Vương Khôn đều phải có trách nhiệm."
Dương Vạn Thanh tức đến mức máu bầm trong người muốn phun ra. Hắn luôn nghe những người khác nói, Trụ ngố nổi cơn dở, thật nhiều người cũng đề nghị xử phạt hắn. Hắn còn không tin. Xem ra, Trụ ngố chẳng qua là giả vờ thành thật trước mặt hắn thôi.
"Ngươi câm miệng cho ta. Nhà Tần Hoài Như khó khăn, có thể xin cấp gia đình khó khăn từ bên trên phường, cần ngươi bắt chó đi cày xen vào việc của người khác làm gì."
Trụ ngố ánh mắt sáng lên: "Dương xưởng trưởng, tôi đã nói với ngươi rồi, Vương Khôn có quan hệ mật thiết với chủ nhiệm Vương ở ban khu phố. Nếu Tần tỷ mà xin cấp gia đình khó khăn, nhất định sẽ bị gây khó dễ. Nếu không ngươi giúp viết cho cái thư giới thiệu đi."
Dương Vạn Thanh lạnh lùng nhìn Trụ ngố, mặt lạnh như sương.
Trụ ngố không phải là không biết nhìn ánh mắt người khác, chẳng qua là gặp chuyện của Tần Hoài Như thì đầu óc dễ dàng bị mê muội.
Người Dương Vạn Thanh toát ra vẻ lạnh lẽo, khiến hắn tỉnh táo một chút đầu óc, cuối cùng để Trụ ngố tỉnh táo lại.
Trụ ngố đứng ở đó, cười cười xấu hổ.
Đợi một hồi lâu, Dương Vạn Thanh mới quay ra phía cửa kêu một tiếng, Tào Phúc Đào liền đi vào theo sau.
"Tào chủ nhiệm, tình huống của Tần Hoài Như rốt cuộc là như thế nào?"
Tào Phúc Đào vẫn luôn ở ngoài cửa, đối với chuyện bên trong, nghe rất rõ ràng, thương hại nhìn Trụ ngố một cái.
Đối với Tần Hoài Như, Tào Phúc Đào đặc biệt tìm hiểu qua. Không hiểu rõ cũng không được, một công nhân bậc tám trong xưởng, vì một quả phụ xinh đẹp, làm ầm ĩ cả lên. Hắn đều sợ lại xảy ra chuyện gì, không còn cách nào khác phải báo cáo với lãnh đạo trong xưởng.
"Xưởng trưởng, nhà Tần Hoài Như có tiền. Bà già của nàng đang cầm hơn sáu trăm đồng. Lần trước ban khu phố xử lý sự việc, đã bảo Dịch Trung Hải trả lại cho nhà họ Giả một phần."
Dương Vạn Thanh càng tức giận hơn, vỗ bàn chất vấn Trụ ngố: "Đây chính là cái khó khăn mà ngươi nói sao? Xưởng chúng ta có biết bao nhiêu công nhân trong nhà còn không bỏ ra nổi một trăm đồng."
Trụ ngố phi thường bất đắc dĩ giải thích: "Dương xưởng trưởng, ngươi không biết đó thôi. Tiền đã vào tay bà già của Tần tỷ rồi, thì đừng có mơ mà lấy ra. Bà ta chính là con Tỳ Hưu chỉ có vào chứ không có ra."
Dương Vạn Thanh theo tiềm thức nói một câu: "Nói hươu nói vượn."
Trụ ngố lại rất nghiêm túc giải thích: "Đây không phải là nói hươu nói vượn. Một đại gia nói, số tiền kia, là để cho bà già của Tần tỷ dưỡng lão..."
Dương Vạn Thanh vừa nghe, càng thêm tức giận, cầm lên một quyển sách trên bàn, trực tiếp đánh về phía Trụ ngố: "Ngươi câm miệng cho ta."
Há miệng muốn mắng Dịch Trung Hải, lại cảm thấy rất mất thể diện. Từ khi hắn đến xưởng cán thép, đã nghe nói về chuyện Dịch Trung Hải chăm sóc người già neo đơn, một mực coi ông ta là một tấm gương đạo đức.
Lúc đầu Dịch Trung Hải được bình chọn công nhân bậc tám, hắn còn giúp nói giúp một tiếng. Ai ngờ người mà hắn coi trọng lại khốn kiếp đến vậy. Một đầu bếp giỏi như vậy, lại bị lừa thành kẻ ngốc.
Thấy Trụ ngố thực sự không thể cứu vãn, Dương Vạn Thanh không có ý định phí lời nữa: "Nếu như ngươi đã trộm tiền lương của xưởng, vậy thì phải chịu phạt. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi bị giáng xuống làm phụ bếp."
Vốn muốn để Trụ ngố đi dọn dẹp nhà vệ sinh, nhưng nghĩ lại nếu có đãi khách thì vẫn phải nhờ đến tay nghề của Trụ ngố. Vạn nhất cái tên khốn kiếp này cho thêm thứ gì đó vào thức ăn thì lại phiền toái, cho nên hắn mới mở một con đường sống cho Trụ ngố.
Trụ ngố lập tức cảm thấy rất bất mãn, hắn còn đang chờ tiền lương để đi cứu giúp Tần Hoài Như đây. Xuống làm phụ bếp, mỗi tháng chỉ có hai mươi đồng, thì sao mà giúp được Tần Hoài Như.
"Dương xưởng trưởng, ngươi đừng có hạ tôi xuống làm phụ bếp. Ngươi cứ trực tiếp khai trừ tôi đi là được. Các quan lão gia ở trong xưởng muốn tìm ai làm việc đãi khách thì cứ tìm người đó, tôi không hầu."
Dương Vạn Thanh tự cho là đã nể mặt Trụ ngố, cân nhắc đến việc tên ngốc này bị người ta lừa hết tiền lương, nên không bắt hắn bồi thường những đồ ăn đã ăn trộm trong xưởng suốt mấy năm qua. Ai ngờ kẻ ngốc này lại không biết ơn.
"Không làm thì không làm. Ba chân con cóc khó tìm, hai chân người thì đầy đường. Ta không tin, thiếu ngươi mà chúng ta lại không có cơm ăn."
~~ Trụ ngố lúc này đã mất hết lý trí, căn bản không thèm để ý đến thể diện của Dương Vạn Thanh. Hắn cười nhạo nhìn Dương Vạn Thanh: "Hai chân người dễ tìm, nhưng đầu bếp hai chân thì ngươi tìm thử xem. Ngươi đi hỏi khắp Tứ Cửu thành mà xem, xem có ai chịu đến xưởng cán thép."
Nói xong những lời này, Trụ ngố ngạo nghễ quay người bỏ đi, hắn cũng không về căn tin mà đi thẳng ra cửa chính.
Trụ ngố thật ra không biết vì sao các đầu bếp ở Tứ Cửu thành lại không muốn đến xưởng cán thép. Dịch Trung Hải nói với hắn là, xưởng cán thép trả lương thấp nên những người đó coi thường.
Dương Vạn Thanh hoàn toàn tức chết, hướng về phía Tào Phúc Đào hô: "Tào chủ nhiệm, ngươi nhớ kỹ, đến buổi họp sau, đưa chuyện khai trừ Trụ ngố ra thảo luận."
Bây giờ công nhân đều là bát sắt, phạm lỗi có thể phạt nhưng muốn khai trừ thì không dễ dàng, phải được sự đồng ý của lãnh đạo xưởng thì mới được.
Tào Phúc Đào suy nghĩ một chút, quyết định khuyên can Dương Vạn Thanh. Xưởng cán thép thực sự rất cần tay nghề của Trụ ngố, không thể vì nhất thời tức giận mà khai trừ Trụ ngố được.
"Xưởng trưởng, hay là chuyện khai trừ Trụ ngố chúng ta suy nghĩ lại đã. Tìm được đầu bếp khá hơn chút ở Tứ Cửu thành thực sự rất khó."
Dương Vạn Thanh nhíu mày: "Sao lại khó tìm? Cùng lắm là tăng tiền lương lên, ta không tin có ai mà không qua được ải tiền bạc."
Tào Phúc Đào nghĩ ngợi một lát, cảm thấy thực sự rất khó làm. Xưởng cán thép không phải là không chiêu được đầu bếp, mà là không ai đến cả. Đầu bếp các căn tin khác đều kém hơn Trụ ngố một đoạn, công nhân hay có ý kiến. Mấy năm trước, xưởng cán thép đã luôn tuyển đầu bếp.
Hỏi thăm được mấy đầu bếp có tay nghề chính quy, người của xưởng đi mời, ban đầu thì nói chuyện rất tốt. Nhưng cứ nghe đến ba chữ xưởng cán thép, thì liền bưng trà đuổi khách. Tính tình nóng nảy còn cầm cả dao phay ra đuổi người.
Bị ủy khuất lớn như vậy, người xưởng cán thép không đi trả thù mấy tên đầu bếp kia đã là may lắm rồi, chẳng ai còn đủ kiên nhẫn mà nhiệt tình đi mời nữa.
Sau đó đến năm 1959, ai ai cũng đều không đủ ăn no. Xưởng cán thép có gan hùm mật gấu cũng không dám tìm đầu bếp vì cái món ăn ngon. Nên việc tìm đầu bếp cho xưởng, cứ như vậy mà trì hoãn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận