Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1107: Thiếu chút nữa trúng kế Trụ ngố (length: 8246)

Trụ ngốc xách theo hộp cơm trở lại, thấy Hứa Đại Mậu cùng Vu Hải Đường ở trong ngõ nhỏ nói chuyện thì thầm.
"Hai người các ngươi đang làm cái gì đó!"
Hứa Đại Mậu nhìn Trụ ngốc một cái, trong lòng lại bắt đầu đề phòng. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đem phiền phức ném cho Trụ ngốc: "Trụ ngốc, đây là biết Tần Kinh Như đến, đặc biệt mang cho Tần Kinh Như đấy!"
Trụ ngốc nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Tần Kinh Như trở lại rồi sao? Hứa Đại Mậu, có phải cảm thấy bó tay toàn tập không?"
Hứa Đại Mậu ngẩn người một chút, lập tức phản bác: "Ngươi nói lung tung gì vậy, người bó tay toàn tập phải là ngươi mới đúng."
Trụ ngốc ha ha cười một tiếng: "Vu Hải Đường, ngươi xem thường ta thì không cần gấp, nhưng mà này, ngươi cũng phải mở to hai mắt ra nhìn, đừng để tên cháu trai này lừa đấy."
Nhìn bóng lưng Trụ ngốc rời đi, Hứa Đại Mậu tức giận nói: "Cô thấy chưa, Trụ ngốc cũng bắt đầu lợi dụng Vu Hải Đường để phá hỏng mối quan hệ giữa hai ta."
Vu Hải Đường trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không quá để ý: "Thôi đi, Trụ ngốc cũng có nói gì đâu. Tôi sẽ không bị lừa, anh còn không tin tôi sao?"
Hứa Đại Mậu lúng túng cười một tiếng: "Tin chứ, đương nhiên là tin cô."
Trụ ngốc không biết Hứa Đại Mậu sau lưng còn nói xấu hắn, cho dù biết cũng không thèm để ý. Tâm trạng bây giờ của hắn đang vô cùng tốt.
Ánh mắt Tần Hoài Như gần đây chắc chắn nhắm vào Hứa Đại Mậu, bất kể có thành công hay không, hắn cũng có thể dễ chịu một thời gian.
Nhưng mà, hắn đã vui mừng quá sớm.
Làm công cụ người, còn sống thì nhất định sẽ bị nhớ tới đầu tiên.
Tần Hoài Như thấy Trụ ngốc trở lại, lập tức nghênh đón: "Trụ ngốc, chị tìm em có chuyện."
Trụ ngốc vui vẻ nhất thời bị cắt đứt, nhíu mày: "Tần Hoài Như, chị có phiền không vậy. Cả ngày cứ kêu tìm em có việc, không thiếu ăn thì cũng thiếu tiền, tôi thiếu chị sao?
Nếu chị thực sự thiếu tiền, thấy chưa, Dịch Trúng Hải, đó là sư phụ của Giả Đông Húc, cũng là sư phụ của chị. Hắn trông cậy vào chị để dưỡng lão cho hắn, chị muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ hái xuống cho chị.
Có chuyện gì, chị đi tìm hắn đi."
Mấy người trẻ tuổi xung quanh che miệng cười trộm.
Một bà bác lúc này lại tức giận một lần nữa. Tiền của nhà bà ấy còn phải giữ lại để dưỡng lão, dựa vào cái gì phải giúp Tần Hoài Như chứ. Muốn phản bác Trụ ngốc, bà lại không dám. Sợ một câu nói không đúng lại đắc tội với Tần Hoài Như.
Nhỡ Tần Hoài Như không cho nhà bọn họ dưỡng lão thì thật là phiền phức.
Lúc này Tần Hoài Như nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên tay Trụ ngốc, khóe miệng cũng chảy cả nước miếng. Lần trước ăn cơm hộp Trụ ngốc mang về, hình như cũng đã rất lâu rồi, nàng cũng không nhớ mùi vị hộp cơm của Trụ ngốc ra sao nữa.
Càng nghĩ, nước miếng trong miệng thì càng nhiều, Tần Hoài Như vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Trụ ngốc nhìn thấy vậy, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Tần Hoài Như nhìn thái độ của Trụ ngốc liền nhíu mày: "Trụ ngốc, em lấy đồ ăn thừa ở đâu vậy. Mấy đứa con nhà chị, ngày nào cũng hỏi chị, chú ngốc sao không mang đồ ăn thừa về. Vừa đúng Kinh Như cũng đã về rồi, em đem đồ ăn thừa cho chị đi, để cho mấy đứa nhỏ ăn thử một chút."
Trụ ngốc cười lạnh một tiếng: "Mấy đứa nhỏ nhà chị, có liên quan gì đến tôi, tôi dựa vào cái gì phải đem đồ ăn cho nhà các người chứ.
Tần Hoài Như, chị đừng quên, tôi và nhà các người đã sớm đoạn tuyệt quan hệ. Đừng nói là hộp cơm, cho dù là cọ nồi nước, tôi cũng sẽ không cho chị."
Trụ ngốc rất rõ ràng, Tần Hoài Như da mặt rất dày, hắn có nói thêm đoạn tuyệt quan hệ cũng vô dụng. Ở lại trong sân, chỉ càng ngày càng phiền toái thêm thôi. Hắn căn bản không ở lại trong viện, đi về phòng của mình.
Tần Hoài Như sao có thể để cho Trụ ngốc nhanh như vậy rời đi, coi như không được hộp cơm thì còn chuyện của Tần Kinh Như nữa.
"Trụ ngốc, em không muốn cho thì thôi, chị không thèm, ghê gớm thì để cho ba đứa con của Bổng Ngạnh nhịn đói. Chị tìm em còn có chuyện khác."
Trụ ngốc căn bản cũng không thèm nghe, tiếp tục đi về phía trong nhà.
Tần Hoài Như đã quyết định chắc chắn, không thèm để ý phóng về phía Trụ ngốc, cướp trước một bước chặn trước mặt Trụ ngốc.
Trụ ngốc không ngờ Tần Hoài Như lại làm như vậy, va phải người của nàng. Bộ ngực Tần Hoài Như rung động, khiến tim Trụ ngốc cũng rối loạn, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.
Tần Hoài Như thấy được sự khác thường trong mắt Trụ ngốc, cái loại ánh sáng như hồi trước Trụ ngốc còn mê luyến nàng vậy. Nàng đã cảm thấy, Trụ ngốc lần này nhất định sẽ mắc bẫy.
Nhân lúc Trụ ngốc còn chưa tỉnh, lại liếc mắt đưa tình với Trụ ngốc: "Trụ ngốc, chị tìm em không phải vì chuyện khác. Chị là cầu xin em giúp Kinh Như một tay. Hứa Đại Mậu nói muốn cưới Kinh Như, vì phá hoại chuyện giữa em và Vu Hải Đường, đem Kinh Như đạp đổ, em nhất định phải giúp Kinh Như một tay. Giúp Kinh Như, cũng sẽ có lợi cho em thôi."
Nói xong những lời này, Tần Hoài Như liền tự tin nhìn Trụ ngốc. Dưới cái nhìn của nàng, dựa vào mối quan hệ của Trụ ngốc và Hứa Đại Mậu, Trụ ngốc chắc chắn sẽ ra tay. Nàng vì để Trụ ngốc động tâm, còn úp mở nói sẽ có lợi cho Trụ ngốc.
Với cái đầu óc đơn giản của Trụ ngốc, nhất định sẽ cho rằng, Hứa Đại Mậu cưới Tần Kinh Như thì sẽ không có biện pháp cưới Vu Hải Đường, hắn và Vu Hải Đường sẽ có cơ hội.
Thực ra, Tần Hoài Như căn bản không hề có ý này. Ý tứ thực sự của nàng là, cho Trụ ngốc thêm một cơ hội làm liếm cẩu, sau này cho thêm chút lợi lộc cho Trụ ngốc.
Trong đầu Trụ ngốc lúc này lại nghĩ, to thật, co dãn cũng tốt, so với trong mơ còn được hơn. Tiếp nhận ánh mắt quyến rũ của Tần Hoài Như, Trụ ngốc lại càng choáng váng đầu óc. Hoàn toàn quên chuyện muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như cho là Trụ ngốc đã trúng kế, dưới lòng tham lam, tay nhỏ liền với về phía hộp cơm.
Trụ ngốc cảm thấy hộp cơm khác thường, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Không hiểu sao những lời thề lúc lên thiền đàn lại xuất hiện trong đầu, một cái liền đánh tan Tần Hoài Như trong đầu.
Trụ ngốc tỉnh táo lại, giơ tay, liền tránh ra khỏi Tần Hoài Như: "Sao chị lại không biết xấu hổ thế hả. Đã nói không cho chị hộp cơm, bây giờ đã bắt đầu ra tay cướp rồi có phải không. Tôi nói cho chị biết, Vương Khôn sắp về đến rồi đấy, hay là chị muốn để cho hắn bắt chị lên bảo vệ khoa.
Còn nữa, chuyện của Tần Kinh Như thì liên quan gì tới tôi. Hứa Đại Mậu cưới ai, đó là chuyện của hắn, không hề có liên quan gì tới tôi.
Chị không muốn Hứa Đại Mậu cưới Vu Hải Đường thì tự mình đi tìm Hứa Đại Mậu đi. Hắn với Vu Hải Đường đang nói thì thầm ở ngoài cửa kia kìa."
Tần Hoài Như mắt trợn tròn, rõ ràng Trụ ngốc đã trúng mỹ nhân kế rồi, sao có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy chứ. Cảm giác này có chút quen thuộc, hình như lúc nào đã từng gặp rồi thì phải.
Nhân lúc Tần Hoài Như đang ngẩn ra, Trụ ngốc nhanh chóng vòng qua Tần Hoài Như, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, trực tiếp đi về nhà. Sau đó mọi người nghe được tiếng, Trụ ngốc đóng cửa phòng rất nghiêm ngặt.
Tần Hoài Như bị tiếng đóng cửa của Trụ ngốc làm cho tỉnh lại, trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ không thể che giấu. Trụ ngốc, một tên liếm cẩu, lại dám đối xử với mình như vậy, đây là một liếm cẩu đạt chuẩn sao?
Tần Kinh Như không biết suy nghĩ của Tần Hoài Như, nhìn thấy Trụ ngốc về nhà cũng có chút bối rối. Vài bước chạy tới bên cạnh Tần Hoài Như, kéo tay nàng rồi khóc: "Chị ơi, Hứa Đại Mậu không thừa nhận, Trụ ngốc cũng không giúp một tay, em nên làm cái gì bây giờ."
Lúc này Tần Hoài Như đã tỉnh táo lại, nhìn xung quanh những ánh mắt đang xem náo nhiệt, chỉ có thể từ bỏ việc gây sự với Trụ ngốc.
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng không thể làm lớn chuyện lên được. Coi như mọi người đều biết chuyện này, thì cũng phải để lại chút thể diện.
"Khóc cái gì mà khóc, đến lúc này rồi còn biết khóc à."
Tần Hoài Như hất tay Tần Kinh Như ra, đi về phía trong nhà. Tần Kinh Như ngẩn người một chút, rồi chạy chậm theo Tần Hoài Như trở về nhà.
Người trong sân thấy, chuyện náo nhiệt cũng chỉ đến đây thôi, muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào thì phải đợi Dịch Trúng Hải trở về.
Nhân lúc Dịch Trúng Hải chưa trở về, bọn họ vội vàng xử lý chuyện nhà của mình. Nếu không đợi đến khi Dịch Trúng Hải trở về, triệu tập mọi người họp, thì cơm tối cũng không được ăn.
Một bà bác nhìn xung quanh, vội vàng về phía sau viện mời bà cụ bị điếc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận