Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 97: Ba tên Tổ Thần

Mặt trời chiều ngả về tây.
Ánh tà dương màu vàng óng, bao trùm toàn bộ đảo Ô Mông, làm nổi bật lên một mảng lá cây màu vàng óng ánh nổi trên mặt biển đen. Trên đảo, thấp thoáng giữa rừng núi là những thôn xóm phàm nhân, những làn khói bếp lượn lờ bốc lên, bến cảng cũng có càng nhiều thuyền neo đậu hơn. Mấy tên tu sĩ đảo Ô Mông tuần tra bốn phía trên đảo, nhìn một mảnh tường hòa trên đảo, trên mặt đều lộ vẻ hài lòng. Hơn nửa năm trước trận đại chiến kia, Lạc gia suýt chút nữa bị diệt tộc, có thể bình yên vượt qua, đều nhờ vị lão tổ tông trong nhà phù hộ. Bây giờ bọn họ cũng không có hy vọng gì lớn lao, chỉ mong có thể im lặng tu luyện ở đây, giữ vững mảnh đất tổ tiên truyền lại này.
"A"
Đang tuần tra, một tên tu sĩ dẫn đầu thần sắc khẽ động, dừng lại, hướng phía vùng biển xa xăm nhìn lại.
"Thế nào?" Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao dừng lại.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mặt biển phía xa ù ù quay cuồng, dâng lên từng đợt sóng lớn cao mấy chục trượng, cuồn cuộn hướng đảo Ô Mông lao tới. Không chỉ vùng biển phía trước, tầm mắt của mấy người tới đâu thì mặt biển đều nổi lên những đợt sóng lớn dữ dội mà ập đến. Mặt đất bốn phía rung động theo, truyền đến những tiếng ù ù trầm đục. Mấy người thấy vậy, sắc mặt kịch biến. Người cầm đầu vội vàng lấy ra từ trên thân một vật hình ống tròn, kéo một phát xuống dưới, một đạo hào quang xán lạn bốc lên tận trời.
Nhưng bọn họ không hề hay biết, lúc này toàn bộ vùng biển xung quanh đảo Ô Mông trong vòng trăm dặm, đều như sôi trào lên, dâng lên hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, từ bốn phương tám hướng đổ ập vào đảo.
Trong chủ điện Lạc gia, một bóng người bắn ra, lộ ra thân ảnh Lạc Phong. Thần trí của hắn đã sớm bao trùm vùng biển xung quanh hòn đảo, sắc mặt trở nên khó coi.
"Sưu", "sưu" vài tiếng, lại có mấy bóng người từ bốn phía bay tới, xuất hiện quanh Lạc Phong, đó là mấy trưởng lão Hợp Thể kỳ khác trên đảo. Mấy người hiển nhiên cũng phát hiện ra dị thường xuất hiện quanh hòn đảo, sắc mặt đều trắng bệch. Vào thời khắc này, kịch biến lại lần nữa phát sinh!
Những đợt sóng dữ dội ập đến bỗng nhiên tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành một bức màn nước khổng lồ, đồng loạt từ quanh đảo từ từ bay lên, cùng lúc hướng về trung tâm đảo tụ đến. Trong nháy mắt, một bức màn nước trong suốt khổng lồ xuất hiện, bao phủ toàn bộ đảo Ô Mông vào bên trong.
Lạc Phong và mọi người thấy tình hình này, bỗng nhiên kinh hoàng.
"Tộc trưởng, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ..." Một vị trưởng lão lắp bắp hỏi.
"Là địch nhân tới, hơn nữa lần này địch nhân cường đại chưa từng có! Nhanh đi mời Liễu tiền bối!" Sắc mặt Lạc Phong tái xanh, lớn tiếng phân phó với một vị trưởng lão bên cạnh. Người kia không nói hai lời, lập tức độn quang cùng nhau bay về phía chỗ ở của Hàn Lập.
"Phân phó, lập tức mở hết tất cả cấm chế trên đảo!" Lạc Phong lại nhanh chóng liên tiếp ra lệnh.
Mấy hơi thở sau, quang mang lấp lóe ở khắp nơi phụ cận chủ điện, những đại trận cấm chế này nối tiếp nhau được mở ra, bao phủ những nơi trọng yếu dưới lớp bảo hộ.
Vào thời khắc này, ba đạo độn quang sáng ngời từ phía xa chân trời lóe lên rồi hiện, với tốc độ khó tin bay về phía chủ điện Lạc gia. Gần như chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã đến phía trên cung điện, hiện ra ba thân ảnh. Người dẫn đầu là một đại hán khôi ngô mặc giáp trắng chạm khắc hoa văn, trên mặt che một chiếc mặt nạ điêu khắc, che khuất nửa khuôn mặt, miệng nhô ra hai chiếc răng nanh cong vút, trông khá hung ác.
Bên cạnh đại hán mặc giáp trắng là một lão giả mặc hắc bào, da dẻ hơi đen sạm, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Người thứ ba là một nữ tử mặc áo lam, trông ngoài bốn mươi tuổi, dung mạo vẫn còn nét phong lưu, chỉ là chiếc mũi của nàng hơi nhọn, lại cong như móc câu. Có chút quỷ dị chính là, ngũ quan trên mặt ba người đều hơi đờ đẫn, thiếu đi vài phần linh hoạt, phảng phất như ba con rối hình người được chế tác cực kỳ đẹp đẽ vậy.
"Ngươi... các ngươi!"
Lạc Phong xuyên thấu qua màn nước phía trên nhìn ba người, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vô cùng, thân thể cũng không khỏi tự chủ run rẩy một chút, phảng phất như gặp quỷ. Các trưởng lão khác, còn có một số tu sĩ lớn tuổi khác cũng có thần sắc như vậy, như gặp phải quỷ quái, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng. Những tu sĩ trẻ tuổi của Lạc gia phần lớn không nhận ra ba người giữa không trung, nhưng thấy vẻ mặt của tộc trưởng và các trưởng lão, biết ba người này lai lịch nhất định rất lớn, sắc mặt cũng trở nên lo lắng bất an.
"Hàn Khâu Tổ Thần... Lục Khôn Tổ Thần... Hộc Cốt Tổ Thần!" Lạc Phong thở ra một hơi dài, chậm rãi nói ra, phảng phất như muốn phun hết sợ hãi trong lòng ra.
Nghe đến lời này, các tu sĩ trẻ tuổi của Lạc gia lập tức trở nên trắng bệch. Lục Khôn và Hộc Cốt thì còn đỡ, hai người là Tổ Thần của hai hòn đảo cách Ô Mông đảo khá xa, đôi bên cũng không gặp nhau quá nhiều, nhưng Hàn Khâu Tổ Thần lại là Tổ Thần của tộc Hàn Tinh trước đây không lâu đã xâm chiếm đảo Ô Mông, có thể nói là kẻ thù sinh tử của Lạc gia Ô Mông đảo mấy vạn năm nay.
Hàn Khâu Tổ Thần và ba người đều tách nhau ra hơn trăm trượng, từ trên cao nhìn xuống những người Ô Mông đảo nơm nớp lo sợ bên dưới, ánh mắt vốn dĩ có chút đờ đẫn giờ lại hơi lạnh lùng.
"Hàn Khâu đạo hữu, ngươi xác định Lạc Mông kia đã vẫn lạc? Ta nghe nói, mấy ngày trước tộc Lam Tinh các ngươi hao binh tổn tướng mà về đấy." Lão giả mặc hắc bào trong mắt hơi lạnh nói, trong lời mang theo vài phần chất vấn.
"Hừ, nếu Lạc Mông còn sống, sao lại trong gần vạn năm chưa từng lộ diện trước mặt người khác? Về việc tộc ta gặp nạn mấy ngày trước, là do gần đây đảo Ô Mông có một vị Tiên Nhân tọa trấn." Đại hán mặc giáp trắng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói.
"Cái gì? Hàn Khâu đạo hữu, chuyện này trước đó ngươi không hề đề cập với chúng ta! Chẳng lẽ cố ý khinh dể?" Nữ tử áo lam có chút kinh ngạc chất vấn.
Lão giả mặc hắc bào nhíu mày, cũng có chút bất mãn nhìn đại hán mặc giáp trắng.
"Hai vị an tâm, người kia ta đã dò xét, chỉ là một tu sĩ vừa mới phi thăng xuống hạ giới, không biết vì sao lại đến nơi này, căn bản không đáng lo ngại. Hơn nữa nếu Ô Mông đảo không có ai tọa trấn, Hàn mỗ cần gì mời hai vị?" Hàn Khâu thần sắc bình thản nói.
"Vừa mới phi thăng hạ giới tu sĩ..." Nghe vậy, sắc mặt nữ tử áo lam dịu đi đôi chút, nhưng trong lời nói vẫn còn chút do dự. Lão giả mặc hắc bào cũng trầm ngâm không lập tức tỏ thái độ.
"Như vậy đi, sau khi xong chuyện, ngoài thù lao đã bàn, Hàn mỗ nguyện ý cho hai vị mỗi người thêm một viên Tử Ngọ Minh Thần Đan, xem như bồi thường vì trước đó Hàn mỗ không nói rõ, hai vị như vậy hài lòng chứ?" Hàn Khâu thấy vậy, lại cười nói.
"Ha ha, nếu Hàn đạo hữu có thành ý như vậy, ta và Hộc Cốt đạo hữu đương nhiên sẽ không nghi ngờ vô cớ." Lão giả mặc hắc bào cười ha ha nói. Nữ tử áo lam cũng chậm rãi gật đầu.
"Hai vị nghĩ vậy là đúng, một tiểu tu sĩ vừa mới phi thăng thôi, làm sao chống lại được ba người chúng ta liên thủ." Hàn Khâu cười lớn nói.
"Nếu vậy thì ra tay thôi, tránh đêm dài lắm mộng." Lão giả mặc hắc bào nói một câu, ra tay trước. Hắn vung tay lên, vùng biển phía dưới lập tức ầm ầm, dâng lên mấy chục cột nước khổng lồ, mỗi cột cao đến mấy chục trượng, nối liền trời đất. Những cột nước này lập tức xen lẫn ngưng tụ lại, hợp thành một thể, hóa thành một bàn tay khổng lồ cao mấy trăm trượng, từ trên trời giáng xuống, che phủ đầu Lạc Phong và những người khác. Bàn tay khổng lồ chưa đến, gió lớn đã ầm ầm kéo tới, các vòng bảo hộ cấm chế rung chuyển kịch liệt, gần như bị gió lớn thổi nứt, vài nơi cấm chế thậm chí trực tiếp "phanh" một tiếng, hóa thành những điểm tinh quang vỡ vụn ra.
Lạc Phong và mọi người sắc mặt đại biến, muốn né tránh căn bản không kịp, thấy vậy liền biết sẽ bị bàn tay khổng lồ nghiền nát.
Vào thời khắc này, một tiếng hét dài từ phương xa truyền đến, chớp mắt đã tới gần, một đạo độn quang màu xanh như điện bay vút tới, xuất hiện trước mặt Lạc Phong và mọi người. Bóng người màu xanh vung quyền vào hư không. Một luồng cự lực vô hình xé rách hư không, phát ra tiếng quyền kêu kinh thiên, nơi đi qua hư không nổi lên từng vòng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy, đụng vào bàn tay nước biển khổng lồ.
"Oanh" một tiếng, tiếng vang kinh thiên động địa. Bàn tay nước biển khổng lồ bị kình lực đánh nát, vỡ ra, hóa thành vô số giọt nước bắn tung tóe về bốn phương tám hướng. Một luồng khí lãng như sóng cả lan ra xung quanh, cuốn lên gió lốc, bất kể núi đá hay cây cối đều hoặc là bị cuốn đi, hoặc là vỡ vụn thành bột phấn. May mắn xung quanh không có phàm nhân, không gây ra nhiều thương vong.
Giữa không trung, bóng người màu xanh quanh người thanh quang tiêu tán, lộ ra thân ảnh Hàn Lập.
Hàn Khâu và hai người kia thần sắc biến đổi.
"Tổ Thần đại nhân!" Đám người Ô Mông đảo đại hỉ, phát ra tiếng reo hò như sống sót sau tai nạn. Lạc Phong cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt trên mặt lại lộ ra vài phần lo lắng. Hàn Lập tuy thực lực cường đại, nhưng đối phương có tới ba vị Tổ Thần!
"Ba vị đạo hữu là cao nhân phương nào, đến đảo Ô Mông ta có gì muốn làm?" Hàn Lập thu tay lại, ánh mắt đảo qua ba người giữa không trung, trầm giọng hỏi.
"Liễu tiền bối, ba người này là Tổ Thần của các hòn đảo lân cận. Đại hán mặc giáp trắng kia là Hàn Khâu Tổ Thần của tộc Hàn Tinh, lão giả mặc hắc bào kia là Lục Khôn lão tổ, nữ trung niên kia là Hộc Cốt phu nhân." Lạc Phong bay đến cạnh Hàn Lập, truyền âm nói. Hàn Lập nghe vậy khẽ động, thần sắc trên mặt không thay đổi.
"Hàn Khâu đạo hữu, tình hình ngươi nói hình như không giống, người này đúng là Huyền Tiên, đâu phải người nhỏ yếu gì trong miệng ngươi?" Lục Khôn ánh mắt lộ một tia khí lạnh nhìn Hàn Khâu, truyền âm nói. Sắc mặt Hộc Cốt phu nhân cũng không mấy dễ nhìn.
"Theo ta biết, người này phi thăng chưa đầy một năm, dù là Huyền Tiên, pháp lực trong cơ thể chắc chắn chưa chuyển hóa hoàn toàn thành Tiên Linh lực, căn bản không đủ đáng sợ!" Hàn Khâu trấn định lại, mỉm cười truyền âm nói.
Nghe vậy Lục Khôn lão tổ và Hộc Cốt phu nhân nhìn nhau, đều không nói gì.
"Các hạ là Liễu đạo hữu nhỉ, ba người chúng ta ý đồ đến, hẳn các hạ cũng đoán ra được. Ô Mông đảo và ba nhà chúng ta là thù truyền kiếp, hôm nay ba người ta đến đây, thề diệt Lạc gia, chuyện này không liên quan đến các hạ, đạo hữu tốt nhất đừng nhúng vào vũng nước đục này, mau rời đi. Vài ngày trước chuyện các hạ giết vài tộc nhân bản tộc, bản nhân có thể bỏ qua." Hàn Khâu mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.
Lạc Phong nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, thấp thỏm liếc nhìn Hàn Lập. Những người khác của Lạc gia cũng thần sắc đại biến, tộc nhân lớn tuổi thì kinh hãi trước tình hình hiện tại, còn tộc nhân trẻ tuổi thì kinh ngạc vì lời Hàn Khâu vừa nói. Hàn Khâu xưng hô Tổ Thần là Liễu đạo hữu, những tộc nhân trẻ tuổi của Lạc gia không khỏi nhớ lại một tin đồn vẫn âm thầm lưu truyền trong tộc, Tổ Thần hiện tại không phải Lạc Mông, mà là người khác. Các trưởng lão trong tộc luôn phủ nhận lời đồn đại này, cấm tộc nhân nói về, nhưng bây giờ xem ra, việc này có thể là sự thật.
"Ha ha, vậy chỉ sợ các hạ phải thất vọng, ta đã hứa bảo vệ đảo Ô Mông, thì sẽ không nuốt lời. Ba vị đạo hữu hãy lui đi, miễn tổn thương hòa khí." Hàn Lập thần sắc bình thản nói, không hề để ý đến lời uy hiếp của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận