Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 677: Thi hài

Chương 677: Thi hài
Ước chừng hơn nửa tháng sau.
Thân ảnh của hai người Hàn Lập bay tới trên một mặt hồ nước ánh sáng lấp lánh.
Hai người lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước, nhíu chặt mày.
Chỉ thấy hư không nơi đó lại bị đứt gãy, vô số vết nứt không gian dày đặc chém đến vỡ tan thành mảnh nhỏ, ngay cả mặt hồ bên dưới cũng bị cắt thành hai nửa, ranh giới giữa chúng bị một lớp bích chướng vô hình ngăn cách, dựng lên một bức tường nước cao ngất.
Mà tại một khu vực khác của những vết nứt không gian này, lơ lửng từng mảng lục địa lớn nhỏ khác nhau, cùng những ngọn núi khổng lồ cô độc treo bên ngoài, trên đó dày đặc những tòa cung điện bằng bạch ngọc. Tuy nhiên, phần lớn chúng đều có dấu hiệu hư hại, một số thậm chí sụp đổ nửa vách, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được khung cảnh phồn hoa năm xưa.
Hàn Lập nhìn những ngọn núi lơ lửng cùng quảng trường màu trắng này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ như đã từng quen biết. Trong lúc đang xuất thần, hắn nghe Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đột nhiên lên tiếng:
"Lệ đạo hữu, xem ra phía trước không qua được, chúng ta có lẽ phải đi đường khác thôi."
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, vùng lục địa kia vốn là nơi nào, ngươi còn nhớ không?" Hàn Lập không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Nơi đó dường như là Lưỡng Sinh Cung của sư bá Mộc Diên, cũng là một trong những nơi quan trọng nhất của tông môn, chỉ sau Chân Ngôn Cung của lão tổ. Giờ thì cả không gian đều bị đánh nát thành mảnh vụn, rối tung lên, rốt cuộc có phải hay không... ta cũng không dám chắc." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hơi sững sờ, ngưng thần đánh giá một lát rồi do dự nói.
Nghe vậy, Hàn Lập đã xác nhận trong lòng, đây chính là nơi năm xưa hắn từng thấy Chân Ngôn Môn bị hủy diệt trong lúc vượt thời không, cũng là chỗ hắn chôn thi hài của Mộc Diên.
"Nếu là một nơi quan trọng, chúng ta càng phải đến xem, nhỡ đâu «Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết» lại giấu ở đó thì sao?" Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi nói.
"Lời thì nói vậy, nhưng nơi này không thể qua được. Chúng ta cứ đi nơi khác xem, có lẽ sẽ tìm thấy con đường vượt qua được." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút do dự nói.
"Không cần phiền phức thế đâu, tuy nơi này vết nứt không gian dày đặc, nhưng chưa đến mức không có lối đi. Ngươi xem bên kia kìa, chẳng phải vẫn còn một đường thông đạo nối liền với lục địa bên kia đó sao?" Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt quét một lượt, nhìn kỹ một hồi rồi lắc đầu, chỉ về một hướng nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy ở gần ranh giới hồ nước, có một cột nước hình tròn đường kính hơn một trượng kéo dài ra ngoài, như một chiếc cầu nước, nối đến một mảnh lục địa cách đó hơn mười dặm.
"Lệ đạo hữu, ngươi đừng có đùa chứ? Dòng nước kia tứ phía đều bị những vết nứt không gian vây quanh, chỉ cần sơ sẩy là bị hút vào ngay. Hơn nữa điểm cuối của nó cũng bị bích chướng không gian ngăn lại, có phải thông với nơi này đâu, dù chúng ta có đi qua được thì cũng là ngõ cụt thôi, sao phải mạo hiểm vô ích vậy?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy, khó hiểu hỏi.
"Mạo hiểm là điều đương nhiên, lúc này mà đi tìm đường khác, một là không chắc có thể tìm được, hai là quá mất thời gian, chi bằng cứ đi lối này là ổn nhất." Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, từ từ nói.
Trước đó hắn đã dùng cách này, vượt qua được những lục địa khác nhau, nên trong lòng cũng có chút tự tin.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vẻ mặt đó của hắn, biết khuyên cũng vô ích, nghĩ một lát rồi cũng không nói lời phản đối, nhưng trong mắt nhìn Hàn Lập vẫn có vài phần do dự.
"Lát nữa chúng ta lặn dưới nước, đợi đến gần biên giới, ta sẽ tìm cách mở bích chướng không gian, chúng ta liền một hơi xuyên qua." Hàn Lập dặn dò.
"Lệ đạo hữu, ngươi thật sự nắm chắc có thể phá vỡ bích chướng mà không ảnh hưởng đến vết nứt không gian, để chúng ta vượt qua được sao?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi.
"Bích chướng không gian ở đây so với Tiên Vực bên ngoài yếu hơn rất nhiều, phá không khó, chỉ cần chúng ta đủ nhanh, thì cũng có ít nhất bảy phần nắm chắc." Khóe miệng Hàn Lập hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười, nói.
"Cái này..." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe xong, lập tức im lặng.
Nhưng sự đã rồi, hắn cũng chỉ còn cách theo Hàn Lập đánh cược một phen.
Sau khi hai người chuẩn bị xong, liền bay xuống, thẳng xuống mặt hồ, như hai con cá, bơi theo dòng nước về phía trước, hướng đến đại lục đối diện.
Sau khi vào dòng nước, hai người cũng bắt đầu hồi hộp, tốc độ di chuyển chậm lại hết cỡ, linh lực quanh thân cũng kiềm chế đến mức tối đa, sợ sơ sẩy khiến vết nứt không gian xuất hiện, dẫn đến tai họa, nên cả hai hầu như trở thành người phàm, chậm rãi tiến lên.
Khoảng cách ngắn hơn mười dặm mà hai người mất tới hơn một canh giờ mới tới được.
Đến gần lớp bích chướng kia, hai mắt Hàn Lập lóe lên ánh tím, hắn lật tay lấy ra hồ lô xanh biếc, nghiêng miệng hồ lô nhắm vào phía trước, sau đó quay lại nhìn Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nhắc nhở hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó, hắn tay bấm pháp quyết, hướng đáy hồ lô vỗ mạnh, miệng hồ lô đột nhiên bùng ra ánh lục trùng thiên, bên trong truyền ra âm thanh như sấm rền.
Ngay sau đó, một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm từ trong vòng xoáy xanh lục ở miệng hồ lô bắn ra, hóa thành một kiếm ảnh màu xanh gần như mơ hồ, trong nháy mắt đâm vào bích chướng không gian phía trước.
"Ầm ầm"
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, lớp bích chướng không gian không tan vỡ, nhưng nước trong hồ bị khí thế này xung kích, cuộn trào dữ dội, tạo thành hai con sóng lớn vỗ sang hai bên.
Mà không gian xung quanh dường như cũng chịu sức ép xé rách, vốn cân bằng mong manh bị đánh vỡ trong nháy mắt, vài vết nứt không gian bốn phía lập tức khuếch trương ra, dần nuốt chửng nước hồ xung quanh, ép về phía hai người Hàn Lập.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng gọi ra cổ kính màu vàng, toàn lực vận hành.
Chỉ thấy một vùng ánh sáng vàng rực rỡ bùng ra, che chắn bốn phía Hàn Lập và mình, làm chậm quá trình khuếch trương của vết nứt không gian xung quanh, nhưng vẫn không thể dừng hẳn được.
Đúng lúc này, trên bích chướng không gian phía trước tiếng "Ầm ầm" biến mất, tiếp theo đó tiếng "Két" vỡ vụn vang lên, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xuyên qua, một lối đi không gian cao khoảng nửa người lập tức hiện ra.
Mắt Hàn Lập sáng lên, tay kéo cổ áo Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, thân hình nhảy lên, trong nháy mắt xuyên qua lối đi.
Sau khi xuyên qua, Hàn Lập không dừng lại, mà một tay thu hồi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, tiếp tục lao về phía trước hơn nghìn trượng, mới dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lối đi không gian bị họ tạo ra vẫn còn mở rộng, không khép lại ngay, nước trong đó đã hoàn toàn bị vết nứt không gian nuốt chửng, có những sợi kẽ nứt đen đang lan ra phía cửa thông đạo.
May mà vết nứt lan ra chỉ là những vết nứt rất nhỏ, hoàn toàn không đủ để mở rộng thông đạo.
Một lát sau, Hàn Lập thấy cửa thông đạo chậm rãi khép lại, cuối cùng hoàn toàn đóng lại, mới thở phào một hơi.
"Nhờ có Nhiệt Hỏa đạo hữu ngăn cản kịp thời..." Hắn thu Huyền Thiên Hồ Lô vào, cười nhìn Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nói.
"Ta coi như đã nhìn ra, Lệ đạo hữu ngươi có một thân bản sự và vô số bảo vật này, tuyệt không phải chuyện ngẫu nhiên." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lúc này vẫn còn sợ hãi, sắc mặt hơi trắng bệch, cười khổ một tiếng nói.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu quá lời rồi, chỉ là gặp may đúng lúc thôi." Hàn Lập cười nói.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người đi theo con đường đá vụn rải rác của quảng trường trắng, rất nhanh đã thấy một vùng phế tích cung điện rộng lớn.
Khác với những phế tích đã thấy trước đó, cung điện ở đây phần lớn có dấu hiệu bị thiêu rụi nghiêm trọng, nhiều kiến trúc còn sót lại đều có dấu vết gạch đá bị nóng chảy do lửa, không thấy bất kỳ bộ thi hài nào, dường như đã bị thiêu đến không còn gì.
"Ta không nhìn lầm, nơi này chính là di tích của Lưỡng Sinh Cung. Trước kia phần lớn công việc của tông môn đều do sư bá Mộc Diên xử lý, nên Lưỡng Sinh Cung của ông cũng là nơi bận rộn nhất của tông môn, giờ lại bị tổn hại đến mức nghiêm trọng nhất." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ngơ ngác một lát rồi thở dài.
Hàn Lập mơ hồ nhớ lại, năm đó chứng kiến trận đại chiến, Thời Gian Đạo Tổ tung một kích kinh thiên cách nơi đây không xa, có lẽ năm đó trung tâm chiến trường ở không xa chỗ này, nên nơi đây bị tổn hại nghiêm trọng cũng không có gì lạ.
Đến gần cung điện, Hàn Lập vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cẩn thận tìm kiếm theo trí nhớ còn sót lại.
Nửa ngày sau, ánh mắt hắn dừng lại ở một đống gạch đá hỗn loạn chồng chất, hắn dừng bước.
Sau đó, đôi mắt màu tím của hắn lóe sáng, cẩn thận quan sát.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vậy, cũng dừng bước, chờ xem hắn phát hiện ra điều gì.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, dường như dưới đống đất này có gì đó..." Hàn Lập ra vẻ trầm ngâm rồi nói.
"Có gì vậy? Chẳng lẽ là địa cung bí mật?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhíu mày hỏi.
"Không giống... Đào xuống xem thử là biết." Hàn Lập nói.
Nói rồi, thân thể hai người phát sáng, đào sâu xuống dưới đống đất.
Một lát sau, hai người bay lên khỏi mặt đất.
Hai tay Hàn Lập trống không, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lại cõng trên lưng một bộ thi hài.
Thi hài mặc một chiếc áo bào màu vàng rách nát, thân hình cao gầy, trên đầu mọc ra mái tóc vàng khô như rơm, da mặt gồ ghề như người thụ nhân thuộc dị tộc Mộc Linh, đó chính là Mộc Diên!
So với Mộc Diên mà Hàn Lập thấy khi xuyên không năm xưa, thi hài lúc này không khác biệt nhiều, chỉ là áo bào màu vàng đã mục nát, màu da thêm khô cạn, trông như một khúc cây khô đã phơi nắng nhiều ngày.
"Linh Mục thần thông của Lệ đạo hữu thật lợi hại, thi hài của sư bá Mộc Diên bị chôn sâu như vậy mà vẫn có thể phát hiện, thật là khó tin." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn sửa sang lại quần áo cho thi hài, nói.
Hàn Lập thầm nghĩ, nếu không phải hắn đã biết trước chỗ này có thi hài, thì với sức ép của di tích lên thần thức, hắn không cách nào phát hiện ra Mộc Diên bị chôn dưới đất từ năm xưa.
"Không hiểu vì sao, đến nơi đây ta bỗng nhiên có cảm ứng, vô thức tìm đến đó." Hàn Lập ra vẻ không hiểu, mở miệng nói.
"Xem ra đó chính là duyên phận." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói.
"Sao rồi, «Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết» có ở trên người Mộc Diên tiền bối không?" Trong lòng Hàn Lập biết không thể, nhưng vẫn cứ hỏi.
"Tất nhiên không thể ở trên người sư bá Mộc Diên, nhưng có thể giấu trong Lưỡng Sinh Cung của ông thì cũng có mấy phần khả năng." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn liếc nhìn tòa cung điện đã đổ nát kia ở đằng xa, nói.
Nói xong, hắn lại cõng thi hài Mộc Diên, cùng Hàn Lập tiến về phía đại điện kia.
Đại điện bị hư hại nghiêm trọng, kết cấu gỗ không còn chút gì, những bức tường gạch còn lại đều bị nóng chảy đến không rõ hình dạng.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đến một chỗ tường gạch bị che một nửa phía sau hậu điện, nâng một tay quét bụi đất trên tường xuống, để lộ ra một đường vân kỳ dị giống như vòng tuổi của cây, kinh ngạc nói: "Quả thật có..."
Thấy Hàn Lập có vẻ nghi hoặc, hắn mới giải thích: "Đây là ấn ký mật thất, trước đây trong Lưu Hỏa Cung của sư phụ cũng có một cái, không ngờ sư bá ở đây cũng có, mà vị trí còn giống nhau y đúc."
"Quan hệ hai người bọn họ tốt lắm sao?" Hàn Lập hơi thu ánh mắt lại, như vô tình hỏi.
"Cái này... Sư bá Mộc Diên tính tình nóng nảy, thực tế lại không hợp với sư phụ của ta nhất. Nhưng đó là so với những sư thúc bá khác, nếu xét tình đồng môn thì hai người vẫn rất tốt." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói.
Hàn Lập im lặng gật đầu, không nói gì nữa.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cầm một bàn tay của thi hài Mộc Diên đặt lên vòng tuổi ấn ký, truyền tiên linh lực vào, chỉ thấy bàn tay khô xám của Mộc Diên phát ra một vòng ánh sáng xanh, như cây khô gặp mùa xuân, khôi phục chút ít màu sắc.
Rất nhanh, ánh sáng xanh trên vòng tuổi ấn ký lóe lên, từ đó tạo ra một cánh cửa ánh sáng màu xanh cao bằng người.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy vậy liền ngừng truyền tiên linh lực, bàn tay gỗ lập tức trở về khô xám.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Hàn Lập, ra hiệu cho hắn theo mình, rồi cõng thi hài Mộc Diên, bước vào trong cửa ánh sáng.
Hàn Lập hơi do dự, liền đi theo phía sau, bước vào trong cửa ánh sáng.
Sau một thoáng hoa mắt, hai người liền xuất hiện trong một tòa cung điện ngầm rộng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận