Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1202: Âm thầm theo dõi

"Chương 1202: Âm thầm theo dõi"
"Chủ nhân, ngươi cảm thấy bọn chúng nói Phệ Kim Tiên, có thể là Kim Đồng không?" Đề Hồn hỏi.
"Cái gì? Các ngươi tìm được manh mối của lão đại rồi?" Tiểu Bạch ở trong không gian Hoa Chi nghe Đề Hồn nói vậy, lập tức kêu to lên.
"Không phải không có khả năng này... Kim Đồng cơ trí hơn người, trốn ra từ Cửu Nguyên quan cũng là điều có thể." Hàn Lập không để ý đến Tiểu Bạch, trầm giọng nói.
Chỉ là, nếu Kim Đồng ở gần đây, sao hắn lại không có một chút cảm ứng tâm thần nào?
Bất quá Kim Đồng bây giờ đã đạt tới Đại La cảnh, lực lượng thần hồn thăng hoa, luyện hóa tâm thần ấn ký mà Hàn Lập đã lưu lại trong cơ thể nó lúc trước cũng khó nói.
"Chủ nhân, những người kia đi rồi." Đề Hồn mắt sáng lên, nói.
Hàn Lập nghe vậy quay đầu nhìn lại, sáu người kia lúc này đã rời khỏi bao sương, hướng phía bên ngoài bước nhanh đi.
"Đi, theo mấy người kia." Hàn Lập nói, không chút lộ vẻ gì đứng lên.
Đại hội đấu giá dù còn chưa được một nửa, phía sau chắc chắn vẫn còn nhiều bảo vật được mang ra, nhưng giờ cũng không quan tâm nữa.
Đợi sáu người kia đi xa rồi, Hàn Lập cùng Đề Hồn lúc này mới rời phòng, đi theo, rất nhanh ra khỏi sàn đấu giá.
Sáu người kia ra khỏi Nhật Nguyệt các, lập tức hướng phía nơi xa bay đi.
Trong thành giờ này đã xế chiều, người mặc các loại trang phục kỳ lạ đều có, nên sáu người kia dù mặc áo đen kín người cũng không khiến người chú ý.
Hàn Lập và Đề Hồn theo sau từ xa, Tiểu Bạch trong không gian Hoa Chi thì ồn ào la hét, Hàn Lập không còn cách nào khác, đành thả nó ra.
Sáu người kia rất nhanh đã tới khu vực giáp ranh Lưu Kim thành, tạm thời dừng lại.
Nơi này xa những chỗ phồn hoa, phần lớn người ở đây là tu sĩ cấp thấp, còn có cả phàm nhân.
Một người áo đen vượt qua đám người ra, lật tay lấy ra một quả cầu lam, bấm niệm pháp quyết thúc đẩy, trong quả cầu hiện ra một đoàn lam quang tựa vòng xoáy.
Ngay lúc này, một đạo kim quang nhỏ bé không thể thấy lóe lên rồi biến mất trong vòng xoáy.
"Không sai, người kia ở ngay đây." Người áo đen mở miệng, lại là giọng nữ, chính là giọng của Lam Nhan.
"Tốt, cuối cùng cũng tìm được người này." Bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ nói, rồi lập tức bấm pháp quyết vung lên.
Từng đạo ngân quang bắn ra từ tay áo, hóa ra là những trận kỳ màu bạc, cắm vào khoảng không gần đó.
Khoảng không phía trước hơi rung động, một màn sáng bán cầu trong suốt hiện ra, bao phủ một khu vực lớn gần đó.
Trên màn sáng có vô số đường vân màu bạc, trông vô cùng huyền diệu, cũng không giống cấm chế bình thường.
Màn sáng trong suốt vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, không gây chút chú ý nào cho các tu sĩ gần đó.
"Có Càn Khôn Nhất Khí đại trận này thì Phệ Kim Tiên kia đừng hòng trốn thoát." Một người áo đen khác cười nói.
"Bớt nói nhiều, bắt được người kia mới là việc chính!" Bóng người nhỏ nhắn lạnh giọng hừ một tiếng, dẫn đầu bay về phía trước, hòa vào khoảng không trước mặt.
Xung quanh xuất hiện từng đạo gợn sóng trong suốt, nhưng rất nhanh tan biến.
Năm người còn lại theo sát phía sau, cũng chui vào trong khoảng không trước mặt.
Khi sáu người kia hoàn toàn biến mất, giữa không trung lóe lên, ba bóng người như ẩn như hiện hiện ra, chính là Hàn Lập ba người.
Trên người ba người đều có một lớp thanh quang lấp lánh, giống như mặc một chiếc áo khoác màu xanh.
Lớp thanh quang này che giấu hoàn toàn khí tức của ba người, không để lộ ra một chút nào.
Hàn Lập bấm pháp quyết vung lên, đầu ngón tay bắn ra một tia kim quang, chui vào khoảng không trước mặt.
Khoảng không phía trước hiện ra những tia ngân quang, tụ lại thành các phù văn, ngăn cản tia kim quang kia.
Hai bên giằng co một hồi, rồi cùng tan biến.
"Không gian cấm chế lợi hại thật, dù phá không khó nhưng sợ sẽ bị bọn năm người kia phát hiện ra tung tích của chúng ta." Hàn Lập nhíu mày nói.
"Về cấm chế không gian thì cứ giao cho ta, hai vị cứ trốn vào bụng ta trước đi." Tiểu Bạch nghe vậy cười một tiếng, thân thể ánh lên bạch quang, hóa thành hình dáng Tỳ Hưu.
Tiểu Bạch há to miệng, nuốt Hàn Lập và Đề Hồn vào bụng, rồi lẩm bẩm gì đó, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng bạch quang như mặt nước.
Bạch quang lấp lánh, thân thể Tiểu Bạch chậm rãi hòa vào hư không xung quanh, biến thành một đoàn bóng trắng lơ lửng, bay về phía trước, nhanh chóng va vào cấm chế.
Khoảng không phía trước lập tức hiện ra từng đạo phù văn màu bạc, muốn ngăn cản Tiểu Bạch đang biến thành bóng trắng.
Nhưng bóng trắng kia xoay tròn rồi phân tán như mây mù, hòa vào các phù văn màu bạc, chậm rãi xuyên qua.
Phía sau cấm chế trong hư không, từng vệt bạch quang như mây mù xuất hiện, rồi tụ lại, ngưng thành thân hình Tiểu Bạch.
Hắn há miệng phun ra, hai bóng người bắn ra, là Hàn Lập và Đề Hồn.
"Tiểu Bạch, không ngờ ngươi có loại thần thông này, vậy mà có thể xuyên qua cấm chế không gian." Hàn Lập hơi kinh ngạc nói.
"Hắc hắc, Mặc Nhãn Tỳ Hưu chúng ta có không gian bên trong, trong huyết mạch vốn có chút lực lượng không gian." Tiểu Bạch ánh lên bạch quang, lại biến thành hình người, lộ vẻ đắc ý.
Hàn Lập mỉm cười, rồi nhìn về phía trước, lông mày đột nhiên nhăn lại.
Bóng dáng sáu người kia vậy mà đã biến mất, hoàn toàn không còn tung tích.
"Chủ nhân, bọn chúng không biến mất mà là thi pháp ẩn nấp, giờ đang đi phía trước, chúng ta tuy dùng Độn Thiên Phù của Tiểu Bạch để che giấu hành tung nhưng nếu quá gần cũng có khả năng bị phát hiện." Trong mắt Đề Hồn hiện lên một tầng u mang, chỉ về phía trước nói.
Hàn Lập thầm vận Cửu U Ma Đồng, cũng lập tức phát hiện tung tích sáu người ở phía xa, đang vây quanh một căn tiểu viện vắng vẻ.
"Đi." Hàn Lập mắt sáng lên, lập tức bay về phía đó.
Đề Hồn và Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo.
Ba người Hàn Lập tự che giấu khí tức, Đề Hồn lại dùng bí thuật ngăn chặn khí tức thần hồn, lúc này mới tiếp cận tiểu viện.
Nhưng chưa kịp tới gần thì trong tiểu viện đã phát ra một tiếng nổ lớn.
Một mảng huyễn quang màu vàng bùng phát, biến thành vòng xoáy kim quang quét sạch ra, kéo theo phong lôi trùng kích ra bốn phía, san phẳng cả sân nhỏ, biến thành phế tích.
Hàn Lập ba người đang lao tới lập tức dừng lại, núp sau một gốc cây cổ thụ bên ngoài vùng ảnh hưởng.
Hắn nhìn kỹ, chỉ thấy trong làn khói bụi có năm sáu bóng người bay ra, rơi xuống khoảng đất trống xung quanh, đúng là những người đã gặp ở Bách Tạo đại hội trước đó.
Khi làn sóng dư kim quang dập dờn tới, lông mày Hàn Lập bỗng nhiên nhíu lại, từ đó nhận ra một luồng khí tức quen thuộc.
"Không phải Kim Đồng, lại là hắn..." Hàn Lập có chút kinh ngạc nói.
"Ơ, vậy mà không phải lão đại, là ai vậy?" Tiểu Bạch nghe vậy cũng nghi ngờ hỏi.
Vừa dứt lời, khói bụi trên phế tích tan đi, một thanh niên mặc trường bào màu vàng xuất hiện.
Người này dung mạo tuấn tú, trên mặt vẫn mang vẻ lười nhác như lần đầu Hàn Lập gặp, chính là Đại La Phệ Kim Tiên Khúc Lân.
"Haizzz... Sao các ngươi cứ dai như đỉa vậy?" Khúc Lân liếc mắt nhìn đám người đang vây quanh mình, thở dài một tiếng rồi hỏi.
"Đạo hữu, thật ra chúng ta không cần phải động thủ, chỉ cần ngươi cùng chúng ta về Thiên Đình, ngươi sẽ hiểu lời ta nói lúc trước không sai, chúng ta thật sự chỉ muốn tiếp đón, mời ngươi tham gia Bồ Đề thịnh yến thôi." Một giọng nữ vang lên.
Hàn Lập nghe theo tiếng nhìn lại, thì ra người nói là một nữ tử mặc hắc bào có thân hình yểu điệu.
"Bọn họ là người của Thiên Đình? Không phải người của Cửu Nguyên Quan sao?" Đề Hồn nghi ngờ nói.
Hàn Lập cũng thấy khó hiểu, không hiểu vì sao Lam Nhan lại liên kết với người của Thiên Đình.
"Lúc trước ta đã bị Thiên Đình các ngươi cho ăn thiệt hại, vừa thoát khỏi Tuế Nguyệt Tháp thì các ngươi lại tìm tới, sao ta tin tưởng cho được?" Khúc Lân cười lạnh nói.
"Chắc là đã có hiểu lầm thôi." Nữ tử hắc bào nói, giọng điệu không chút cảm xúc.
"Ít lời vô ích, nếu các ngươi thật lòng tiếp đón thì lão tử đây không muốn đi, các ngươi có thể đi." Khúc Lân cười nói.
"Nếu cho mặt mà không cần thì đừng trách chúng ta." Nữ tử có vẻ không phải người hiền lành, lạnh lùng trả lời.
Nói xong, nàng ta đột nhiên khoát tay, trong tay áo tiếng rít vang lên, một làn sương mù màu đỏ rực xuất hiện, hóa thành ráng lửa che phủ không gian trên đầu Khúc Lân.
Đồng thời, trên mặt đất các đốm đỏ nhỏ dày đặc không ngừng sáng lên, một tầng kiến lửa màu đỏ bò ra từ dưới đất, đi tới đâu thì phế tích tàn dư đều nóng chảy ra, biến thành chất lỏng như nham thạch.
"Không phải oan gia không chạm mặt, lại là ả?" Hàn Lập thấy cảnh này thì nhíu mày.
"Sao vậy, chủ nhân, cô nàng đó là người yêu cũ của ngươi à?" Tiểu Bạch nghe vậy, ngạc nhiên nói.
"Nói linh tinh gì vậy, cô nàng kia tên Xích Mộng, tinh tu lực lượng pháp tắc Hỏa thuộc tính, cũng là tu sĩ Đại La, thủ đoạn không tầm thường, tuyệt đối không được chủ quan." Hàn Lập nghe vậy, cho nó một cái cốc đầu, nói.
Tiểu Bạch xoa đầu rồi tiếp tục nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy kiến lửa trên mặt đất đã vây kín khu vực, chỉ để lại một khoảng trống bán kính 10 trượng xung quanh Khúc Lân, không biết là nữ tử kia tạm thời chưa cho tấn công hay là loài trùng này vốn sợ Phệ Kim Trùng.
"Còn nói nhảm với hắn làm gì, động thủ đi." Trong sáu người áo đen, một nam tử cao lớn có giọng nói già nua, vẻ nóng nảy hơn người, gầm lên.
Những người còn lại ngoại trừ Lam Nhan, liền cũng thi pháp, công kích Khúc Lân.
Người cao lớn kia ra tay trước, hắn vung tay áo mạnh, trong ống tay áo gió âm nổi lên, cuồn cuộn hắc vụ ào ạt tuôn ra, bảy tám con La Thiên Quỷ Vương dữ tợn đột nhiên lao ra, xông về phía Khúc Lân.
"Xem ra tên tu luyện Thần Hồn pháp tắc trước đây chính là hắn, đường đi của hắn có chút tương tự ta, chỉ tiếc là không có thiên phú bằng ta, cứ theo hướng âm sát mà đi nên xuống tầm thường." Đề Hồn thấy thế thì tự đắc nói.
"Mánh khóe trẻ con, dám bêu xấu sao?" Tuy đối phương là tu sĩ Đại La, nhưng Khúc Lân vẫn không hề sợ hãi.
Hắn bước ra một bước, đạp xuống như núi lở, phát ra tiếng nổ lớn "Ầm ầm"!
Một làn sóng vàng từ dưới chân hắn chấn động ra, hóa thành từng vòng gợn sóng trùng kích ra bốn phía, đánh tan những con kiến lửa đang lao tới, rồi tung một quyền ra.
Chỉ thấy trên nắm đấm ánh sáng tăng vọt, hóa thành một mảnh kim quang chói lóa, như ngọn lửa hung hãn, nuốt sống hết tất cả La Thiên Quỷ Vương.
Đi kèm với tiếng kêu thảm thiết bi thương, tất cả La Thiên Quỷ Vương đều vỡ tan, hóa thành tro bụi xám xịt.
Cùng lúc đó, từ trên ráng hồng phía trên, tiếng oanh minh vang dội, khắp nơi là hỏa diễm nóng rực dội xuống như dầu đổ, che phủ cả người Khúc Lân.
Cũng lúc đó, một thanh cự kiếm màu vàng dài hơn trăm trượng, mặt ngoài phù văn lấp lánh, phát ra kim quang sắc bén đáng sợ, từ trên cao rơi thẳng xuống, xẻ đôi cả hỏa diễm và không gian, chém trúng Khúc Lân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận