Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 223: Ấn ký

Chương 223: Ấn ký
Hàn Lập rời khỏi Bách Tửu sơn trang, liền quay thẳng về mật thất động phủ của mình.
Sau khi mở toàn bộ cấm chế trong động phủ, hắn ngồi khoanh chân tại chỗ.
Vừa rồi một hơi hoàn thành hai nhiệm vụ chấp sự, tuy quá trình không quá khó khăn, nhưng việc đi như ngựa chạy khiến bản thân hắn cũng mệt mỏi. Bây giờ có ba ngày rảnh rỗi, vừa hay có thể luyện hóa những tiên tửu đã uống ở chỗ lão đầu Hô Ngôn, đồng thời nghỉ ngơi một chút.
Kết quả Hàn Lập vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, liền mở mắt ra, sắc mặt hơi đổi.
Chiếc vòng trữ vật trên tay hắn đột nhiên rung động kịch liệt không hề báo trước.
Không đợi hắn kịp làm gì, một đạo hắc quang hiện lên, thanh trường đao màu đen kia tự động bay ra, lập tức hóa thành một bóng đen, lao vút về phía xa như điện xẹt, tốc độ nhanh kinh người.
Vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hàn Lập không kịp ngăn cản thanh đao trước khi nó bay ra, nhưng ngay tức khắc sau khi phản ứng kịp, hai tay hắn nhanh chóng bắt quyết.
Trong mật thất lập tức hiện lên từng đạo hào quang màu xanh, chặn đường trường đao màu đen.
"Phần phật" một tiếng!
Bề mặt trường đao đen phóng ra hắc quang mạnh mẽ, phát ra tiếng gầm thét như dã thú, đao quang đen kịt không ngừng phun ra nuốt vào, tùy tiện chém tan từng đạo hào quang màu xanh, nhưng tốc độ cũng khựng lại một chút.
Kim quang trên người Hàn Lập đại phóng, Chân Ngôn Bảo Luân trong nháy mắt nổi lên, gợn sóng màu vàng lan tỏa ra, bao phủ trong nháy mắt phạm vi 10 trượng xung quanh, trùm cả trường đao đen ở bên dưới.
Tốc độ của trường đao lập tức chậm lại, hơn nữa chậm gấp ba lần trở lên, tiếp đó bị một luồng hấp lực vô hình cuốn lấy, bắn ngược trở về, rơi vào tay Hàn Lập.
Ong ong!
Trường đao màu đen phát ra âm thanh rung, không ngừng run rẩy, giãy dụa không thôi, nhưng dưới sự nắm chặt như gọng kìm thép của năm ngón tay Hàn Lập, nó cũng không thể nào thoát ra được.
"Đây là có chuyện gì?" Hàn Lập thấy vậy, chau mày.
Phương Bàn đã chết, thanh trường đao màu đen vốn thuộc về gã trong mấy năm nay, đã sớm bị hắn cẩn thận luyện hóa một lần, sao hôm nay lại xuất hiện dị trạng như vậy?
Trong khi suy nghĩ của hắn đang chuyển động, thần thức khổng lồ đã sớm hướng vào bên trong hắc đao tìm kiếm.
Một khắc sau, sắc mặt của hắn lại trầm xuống.
Trường đao màu đen đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, bên trong nổi lên từng luồng lực vô hình, ngăn cản thần thức của hắn tiếp tục xâm nhập.
"Hừ!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, nơi mi tâm tinh quang lóe lên.
Một luồng thần thức lực lượng càng thêm to lớn tuôn ra, hóa thành một kiếm ảnh mờ ảo dài hơn thước, vừa nhoáng lên đã chém vào trong hắc đao.
"Xoẹt" một tiếng, kiếm ảnh dễ dàng chém tan luồng lực vô hình kia.
Kiếm ảnh vô hình này, chính là thần thông Niệm kiếm quyết.
Thần thức của Hàn Lập chui vào bên trong trường đao đen, xuyên qua tầng tầng cấm chế trong thân đao, rất nhanh đã đến nơi sâu nhất của cấm chế, thấy hoa cả mắt, lại xuất hiện trong một không gian màu đen.
Nơi này trải rộng vô số đường vân đen, chất lượng không đồng đều, tựa như vô số mạng nhện chằng chịt, ngưng tụ thành một pháp trận khổng lồ mà phức tạp, trung tâm pháp trận là một đàn tràng màu đen.
Một đoàn hắc quang vặn vẹo lơ lửng trong đàn tràng, chớp động không ngừng, các trận văn xung quanh như hô ứng, cũng đang nhấp nháy liên tục.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng chấn động.
Sau khi có được hắc đao, hắn từng tỉ mỉ tế luyện, thần niệm cũng đã từng đến nơi này.
Nhưng lúc đó các trận văn nơi này không phức tạp như vậy, chỉ có khoảng một phần ba, căn bản không có khí tượng như bây giờ, tình hình hiện tại có lẽ mới là diện mục thật sự của cấm chế hạch tâm hắc đao.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn về phía đoàn hắc quang kia.
Đoàn hắc quang kia dường như nhận thấy, quang mang lóe lên, hiện ra một khuôn mặt có chút mông lung, hướng về Hàn Lập nhìn lại.
Khuôn mặt này ngũ quan mơ hồ, chỉ có một đôi mắt hơi rõ ràng một chút, vừa mảnh vừa dài, hình như lưỡi đao, bên trong lộ ra vẻ phẫn nộ và cuồng ngạo.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng hơi động.
Khuôn mặt này dù nhìn không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không phải Phương Bàn.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lập tức giật mình, xem ra chủ nhân hắc đao này không phải Phương Bàn, có lẽ Phương Bàn đã mượn món đồ này từ người kia mà thôi.
Hắn tuy tỉ mỉ tế luyện thanh đao này, nhưng nếu chủ nhân ban đầu của hắc đao có giấu thủ đoạn gì muốn ẩn nấp, tự nhiên hắn không cảm ứng được.
"Không ổn!" Sắc mặt Hàn Lập đột nhiên thay đổi.
Chủ nhân của trường đao màu đen lúc này đột nhiên kích phát ấn ký trong thân đao, có lẽ là để cảm ứng vị trí cụ thể của hắc đao, để tới lấy về.
Nếu thật sự để người này tìm đến, thì sẽ rất phiền phức.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập đã thét dài một tiếng.
Một khắc sau, tinh quang trên pháp đàn đen lóe lên, một đạo kiếm ảnh lớn mờ ảo nổi lên, hung hăng chém về phía đoàn hắc quang kia.
Mặt người mơ hồ cũng giận dữ gầm lên, lóe lên biến thành một đoạn xiềng xích đen kịt bóng loáng, có vài phần giống với Cách Nguyên pháp liên, quất về phía kiếm ảnh.
Cả hai hung hăng va vào nhau!
"Răng rắc" một tiếng, xiềng xích đen bị kiếm ảnh chém thành hai đoạn, lập tức "Phanh" một tiếng hóa thành vô số ánh sáng đen, phiêu tán ra.
Tất cả trận văn trong không gian đen lập tức ngừng nhấp nháy, khôi phục lại bình tĩnh.
Cùng lúc đó, trường đao đen cũng ngừng rung động, quang mang bên ngoài cũng tan đi, nhìn ôn thuần không gì sánh được, tựa như đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Nhưng lúc này trên mặt Hàn Lập lại không có bao nhiêu vui mừng, thần niệm hắn chuyển sang nhìn về phía pháp đàn màu đen.
Trong pháp đàn, khắc rõ một ấn ký như văn không phải văn, như họa không phải họa, tản ra ánh sáng yếu ớt.
"Bản mệnh ấn ký!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, thúc giục tâm niệm, pháp đàn trên không lần nữa lóe lên, hiện ra một kiếm ảnh trong suốt, hung hăng chém vào ấn ký kia.
Ầm!
Kiếm ảnh trong suốt như đánh trúng vào sắt đá, bắn ngược trở về.
Bản mệnh ấn ký chỉ khẽ run lên, liền lập tức khôi phục nguyên dạng, như tảng đá vững chắc, không thể phá vỡ.
Sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, ánh mắt lấp lóe không yên, không tiếp tục công kích, mà thu hồi trực tiếp toàn bộ thần niệm.
Hắn nhìn trường đao đen trong tay, thần sắc âm tình bất định.
Cùng lúc thần niệm Hàn Lập xâm nhập trường đao màu đen, muốn xóa bỏ ấn ký bên trong thì ở nơi cách Cổ Vân đại lục không biết bao nhiêu ức vạn dặm, một con hạc đen lớn chừng vài trăm trượng đang giương hai cánh bay về phía trước.
Hạc này toàn thân mọc đầy lông vũ đen kịt như thép, lông vũ trên đỉnh đầu lại có màu vàng, tựa như một chiếc kim quan, trên thân lông vũ ánh lửa đen như ẩn như hiện, nhất là trên hai cánh lửa đen càng nồng đậm, ẩn ẩn quanh cánh còn ngưng tụ thành hai cánh lửa màu đen lớn hơn.
Hai cánh cự hạc nhanh chóng vỗ, mỗi lần vỗ, nó liền như thuấn di bay về phía trước thoát ra mấy trăm dặm, nhanh kinh người.
Một đại hán cao gần trượng, sắc mặt khô vàng, đầu đội hộ trán bằng đồng xanh, mặc hoàng bào, đang ngồi khoanh chân trên lưng Hắc Hạc.
Quanh người đại hán trôi nổi những trận kỳ màu vàng, chừng hơn trăm cái, tỏa ra từng đạo quang mang vàng mênh mông, tạo thành những pháp trận màu vàng lớn khoảng mười trượng, chợt tối chợt sáng nhấp nháy không yên, chậm rãi vận chuyển.
Hai tay hắn bắt quyết, vô số phù văn màu vàng từ tay hắn nối tiếp nhau bay ra, sau khi xoáy quanh trên không, chúng lần lượt chui vào khắp nơi trong pháp trận, tựa hồ đang thi triển bí thuật gì đó.
"Phanh" một tiếng!
Đại trận màu vàng chấn động mạnh một cái, ầm vang giải thể, vỡ vụn ra, từng thanh trận kỳ tứ tán bay múa.
Sắc mặt đại hán cháy sém hơi tái đi một chút, mở mắt.
"Chết tiệt!" Hai mắt đại hán nheo lại, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, khẽ quát một tiếng.
Hắn phất tay, những trận kỳ bay tứ phía kia đều xoay quanh hội tụ quay về, lần lượt chui vào đỉnh đầu hắn, không thấy bóng dáng.
"Chủ nhân, không thể khóa chặt vị trí người kia sao?" Cự hạc màu đen chợt mở miệng, phát ra tiếng nói the thé.
"Hừ! Còn kém một chút, bất quá cũng đã đại khái cảm ứng được phương hướng vị trí tiểu tử kia. Tên phế vật Phương Bàn kia chết thì chết rồi, còn làm mất Hắc Đế Đồ Tiên Nhẫn của ta." Đại hán mặt cháy hừ lạnh nói.
"Phương Bàn bất quá là kẻ dựa vào sư môn hoàn khố, làm sao có thể so sánh với chủ nhân ngài." Cự hạc có vẻ khinh thường nói.
"Dù sao thì Hắc Đế Đồ Tiên Nhẫn là bản mệnh Tiên khí của ta, tuyệt đối không thể mất được, sớm biết năm đó đã không nên tin lời của một mình tên tiểu tử Phương Bàn kia, đem bảo vật này cho hắn mượn." Đại hán mặt cháy có chút ảo não nói.
"Nói đến thì, Hàn Lập này thật đúng là mạng lớn, năm đó không chỉ không chết, bây giờ còn ngược lại giết cả Phương Bàn. Bất quá bây giờ chủ nhân ra tay, chỉ cần tìm được tiểu tử kia, chẳng phải là muốn bóp chết liền bóp chết sao." Cự hạc đen nịnh nọt cười nói.
"Trên người tiểu tử này không biết rốt cuộc cất giấu bí mật gì, lại khiến Phương Bàn cố chấp như vậy, ta rất tò mò nha! Tóm lại không thể để cho lão quỷ kia biết, nếu không thì sẽ chẳng còn chuyện gì của ta nữa." Đại hán mặt cháy lạnh lùng nói, áo bào màu vàng trên người phồng lên, một cỗ khí tức cực lớn lan tỏa ra.
Không khí xung quanh rung ong ong, phát ra liên tiếp tiếng lốp bốp.
Cự hạc đen cảm ứng được khí tức đáng sợ tỏa ra trên người đại hán, đầu hơi cúi xuống, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ, tốc độ lại nhanh thêm một chút.
...
Hàn Lập nhìn thanh trường đao đen trong tay, ý niệm trong lòng vừa chuyển, hai tay đột ngột mười ngón cùng động, nhanh chóng bắt quyết.
Ánh sáng xanh chói mắt lập tức bộc phát từ tay hắn, hóa thành từng phù văn xanh lớn bằng cái đấu, rơi vào trên hắc đao.
Bề mặt hắc đao lập tức hiện lên từng đồ án phù văn màu xanh, càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt phủ kín mọi ngóc ngách của hắc đao.
Trường đao màu đen lúc này đột nhiên biến thành một trường đao màu xanh, một chút khí tức cũng không phát ra.
Đây là một môn phong bảo chi thuật mà hắn học được trước kia, có thể chuyên dùng để phong ấn pháp bảo.
Sau khi làm xong, Hàn Lập lại lấy ra một hộp dài màu đen, vật này rõ ràng cũng là một kiện bảo vật, bề mặt linh quang chớp động, ẩn ẩn tản mát ra một khí tức khó hiểu.
Hắn thu trường đao đen vào, rồi lật tay lấy ra mấy tấm phù lục phong ấn, dán hết lên hộp đen.
Hàn Lập nhìn hộp đen trong tay, nhíu mày.
Tuy hắn đã thi triển nhiều phong ấn như vậy, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn, có thể triệt để ngăn cách cảm giác của chủ nhân ban đầu của đao.
Nói cách khác, nếu món đồ này tiếp tục để bên người, vẫn có nguy cơ bị người tìm tới cửa.
Tuy không biết chủ nhân của đao này cùng Phương Bàn có quan hệ gì, nhưng chắc chắn là địch không phải bạn.
Cũng không biết người kia đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì khi luyện đao này, mà lại khiến ấn ký trong đó ngoan cố đến vậy.
Theo Hàn Lập phỏng đoán, với tu vi và thủ đoạn hiện tại của hắn, nếu muốn xóa bỏ hoàn toàn, ít nhất phải tốn trăm năm trở lên, dùng chân hỏa từng chút một luyện hóa mới được.
Đáng tiếc là cái giá thời gian hao phí quá lớn, điều này khiến hắn không khỏi tiến thoái lưỡng nan.
đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận