Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 931: Xảy ra bất ngờ

"Giết một con, lại tới tám con, rốt cuộc còn nữa không?"
"Dám cản đường của chúng ta, xem ra là chán sống rồi!"
"Hừ, có Ách Sa hai vị thành chủ ở đây, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu!"
"Chờ một chút, thứ này sao ta nhìn có chút quen mắt..."
Trên phi thuyền, đám người nhìn xung quanh tám cái đầu lâu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, lúc kinh nghi bất định, nhao nhao lên tiếng.
"Ách thành chủ, chúng ta có nên..."
Vì trước đây Ách Quái và Sa Tâm đã nhanh chóng tiêu diệt một con Lân thú này, đám người cũng không quá hoảng loạn, thậm chí có người nhìn Ách Quái chờ hiệu lệnh.
Nhưng cả Ách Quái và Sa Tâm đều im lặng, dường như không có ý định ra tay.
Còn bốn thành chủ như Thần Dương và đám người Trác Qua dưới trướng Sa Tâm thì vẻ mặt nghiêm nghị chờ đợi, mắt không ngừng đảo qua những cái đầu lâu dữ tợn kia.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Hàn Lập, khiến đồng tử hắn co lại, một dự cảm chẳng lành dâng lên.
Đúng lúc này, theo một tiếng gầm rú, một cái đầu lâu khác từ phía sau phi thuyền xông ra.
Chỉ có điều cái đầu lâu này trông nhỏ hơn mấy cái kia, phía trên phủ một lớp màu trắng nhợt nhạt, như thể vừa mới mọc ra, đồng thời dưới cổ còn có một vết màu đỏ sẫm rõ ràng.
Nó chính là con đã bị Ách Quái chém đầu trước đó!
"Không ổn... Đây là Cửu Kỳ Giao..." Ách Quái giật mình tỉnh ngộ, kinh ngạc kêu lên.
Hàn Lập nghe xong, sắc mặt cũng biến đổi.
Tiếng xấu của Cửu Kỳ Giao hắn đã nghe từ lâu, nhưng đa phần đều là truyền thuyết không thể kiểm chứng, chứ chưa từng thấy qua.
Tương truyền, vật này mình như voi lớn, cổ dài như mãng xà, sinh ra chín đầu một miệng, có thể nuốt vạn vật, bản tính hung bạo, muốn giết nó phải chém cùng lúc cả chín đầu, nếu không sẽ không ngừng mọc lại đầu, căn bản không thể bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mà nói nó có một miệng, không phải là chín cái đầu chỉ mọc một miệng, mà chỉ sau lưng nó mọc một cái miệng lớn háu đói, có thể nuốt chửng mọi thứ, ngược lại có chút giống Tiểu Bạch Tỳ Hưu.
Đúng lúc này, chín cái đầu lâu của Cửu Kỳ Giao đồng loạt nhô lên, từ tứ phương hướng về phi thuyền Tinh Chuẩn tấn công mạnh xuống.
Trong khoảnh khắc, chín cái đầu lâu che khuất bầu trời, tiếng gào thét vang dội, khiến cả ánh sao trên trời cũng bị che phủ.
Phi thuyền Tinh Chuẩn lập tức rung lắc, lớp quang mạc tinh thần bao phủ bên trên bắt đầu trở nên mỏng manh hơn.
"Xong rồi..." Phong Vô Trần ngước lên trời nhìn, lẩm bẩm.
Những người còn lại thần sắc ai nấy đều khó coi, lúc này cũng đều nghĩ như vậy.
Ách Quái và Sa Tâm đương nhiên không chịu ngồi chờ chết, hai người liếc nhìn nhau, hai chân cùng đạp mạnh xuống phi thuyền, thân hình lao vút lên, xông về phía Cự Giao chín đầu kia.
Trong hư không chấn động không ngừng, không gian dường như muốn vỡ vụn ra.
Sa Tâm trên mặt sa đen bị kình phong thổi bay phất phới, mơ hồ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là vẻ mặt ngưng trọng, đôi mắt như nước, hai tay vung lên, hai viên cầu một trái một phải đồng thời bắn ra.
Trong đó một viên có ánh sáng trắng như tuyết, dưới làn sóng tinh thần lực mãnh liệt, hiện ra một bóng người khổng lồ cao đến trăm trượng.
Thân ảnh trăm trượng kia đầu đội Bát Bảo tử Kim Quan, thân mặc Ngũ Thải Kim Lân Giáp, có khuôn mặt Nộ Mục Kim Cương, toàn thân như đúc bằng thép, phản chiếu từng lớp kim loại quang mang.
Sau khi Bảo Giáp Kim Cương xuất hiện, liền đưa tay ra bắt vào hư không, một viên châu khác có ánh sáng tuyết trắng cũng sáng lên, xoay một vòng, hóa thành một cây dù lớn màu bạc sáng chói, rơi vào tay hắn.
Hàn Lập dù ở trên phi thuyền, vẫn cảm nhận được khí thế lớn lao tỏa ra từ Bảo Giáp Kim Cương, cho người ta cảm giác không hề thua kém Ách Quái, trong lòng không khỏi rùng mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, mắt tập trung, thấy Sa Tâm giữa không trung vặn mình, hai tay mười ngón hư không múa liên tục, Kim Cương cự hán liền một tay cầm cán dù, hướng lên chống đỡ.
Chỉ thấy ánh sáng trắng của bảo tán tăng vọt, hóa thành một chiếc dù che trời khổng lồ, chắn trên bầu trời.
Trên mặt dù như vẽ hàng vạn tinh tú, ánh sao lưu chuyển, tựa như cả Thiên Hà phản chiếu.
Tất cả tinh tú trên dù, dường như kết nối với những vì sao trong màn đêm, từ đó điều khiển sức mạnh tinh thần vô tận, nghênh đón chín đầu lâu Ác Giao.
"Ầm ầm ầm..."
Những đòn công kích như bão táp liên tiếp giáng xuống mặt dù tinh thần.
Ánh sáng trắng trên bảo tán rung mạnh, hoa văn tinh tú như sương khói, liên tục tiêu tán.
Kim Cương cự hán mắt tập trung, bị sức mạnh này ép đến khuôn mặt vặn vẹo, nhưng vẫn không hề buông tay, kiên cường chống đỡ.
"Sa Tâm đạo hữu, để ta!"
Lúc này Ách Quái cũng đã đuổi sát tới, toàn thân huyền khiếu sáng lên, tựa như được bao phủ một lớp tinh quang mờ ảo, một quyền đánh vào cuối cán dù.
Ngay lúc này, ở phía dưới lại xảy ra biến cố.
Trong vòng xoáy đen, sương mù bốc lên dữ dội, thân thể Cửu Kỳ Giao cũng nhô lên.
Chỉ thấy lưng nó rộng lớn, gần như chiếm hết cả mắt bão, toàn thân mọc đầy vảy hình thoi dày đặc, trên lưng có một vết sẹo dọc nhàn nhạt.
"Quả là người tính không bằng trời tính, vẫn là tới..." Lục Hoa phu nhân sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm.
"Cha, đây là..." Cốt Thiên Tầm nhíu mày hỏi.
"Một lát nữa mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhất định đừng rời ta nửa bước." Lục Hoa phu nhân không trả lời, quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc dặn dò.
Chưa đợi Cốt Thiên Tầm đáp ứng, phía dưới bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú lớn kinh hoàng.
"Ngao..."
Tiếng gầm này tựa núi lửa phun trào, làm mọi người nhức tai, đầu óc choáng váng.
Hàn Lập luyện Thần thuật vận chuyển, thần hồn chỉ hơi rung động, liền ổn định lại, nhìn sang những người khác thì thấy mọi người xung quanh trừ Lục Hoa phu nhân ra, đều loạng choạng, đứng không vững.
Lục Hoa phu nhân một tay giữ vai Cốt Thiên Tầm, giúp nàng ổn định thần hồn, mắt nhìn sang Hàn Lập, kinh ngạc tán thưởng: "Tiểu tử ngươi thần hồn lại vững chắc như vậy..."
"Tiền bối, bây giờ không phải lúc nói chuyện này..." Hàn Lập thuận miệng đáp lời, mắt lại nhìn về phía mũi thuyền.
Thấy Thạch Xuyên Không và nữ tử váy đen lúc này đều nửa quỳ trên đất, tình hình chỉ tốt hơn những người khác một chút.
Hắn đang muốn tiến lên xem xét, thì cảm thấy chân hẫng, thân thể mất tự chủ rơi xuống dưới.
Phi thuyền Tinh Chuẩn đã mất hoàn toàn kiểm soát, đang lao nhanh xuống phía dưới.
Dưới đó, miệng máu háu đói của Cửu Kỳ Giao đã mở to, ô quang cuồn cuộn, chỉ chờ con mồi rơi vào.
Hàn Lập nóng ruột, huyền khiếu ở chân sáng lên, tinh thần lực bùng phát, tạo tiếng "Phanh" vang lên, mượn lực bay lên được vài thước, nhưng nhanh chóng bị lực xé phía dưới kéo lại, tiếp tục rơi xuống.
Xung quanh tiếng la hét không ngừng, hỗn loạn một mảnh, mọi người cố gắng thoát ra nhưng không làm gì được.
Ở phía trên, Ách Quái và Sa Tâm cũng phát hiện biến cố bên dưới, muốn quay lại cứu, nhưng đã muộn.
"Ầm ầm..."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đuôi phi thuyền Tinh Chuẩn đã rơi vào miệng lớn của Cửu Kỳ Giao, bị lực lượng kỳ quái trong đó xoắn nát trong nháy mắt, phát ra những tiếng vỡ vụn tan tành.
"Không..."
Xung quanh vang lên những tiếng kêu tuyệt vọng, Hàn Lập chau mày, trong lòng lại tỉnh táo vô cùng.
Hắn thò tay vào ngực tìm kiếm, lấy ra ngọc quyết hình chiếc lá, giữ trong lòng bàn tay, xoay mắt nhìn xung quanh, muốn tìm Thạch Xuyên Không và nữ tử váy đen.
Ngọc quyết đó không gì khác, chính là ấn ký Tam hoàng tử Thạch Phá Không đưa cho trước khi bọn họ vào Tích Lân Không Cảnh, chỉ cần có nó trong tay, hắn sẽ có cơ hội đưa hai người kia trở về Ma giới.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm, hắn không thấy Thạch Xuyên Không đâu, lại nhìn thấy Giải Đạo Nhân ở cách mình trăm trượng.
"Giải đạo hữu, mau tới chỗ ta..." Thấy miệng lớn Cửu Kỳ Giao càng lúc càng gần, Hàn Lập trong lòng lo lắng không yên, truyền âm xong cũng không còn quan tâm đến hắn có theo tới không.
Đúng lúc này, mắt hắn liếc thấy nữ tử váy đen Khôi Thành ở sau mình không xa, vội thúc dục Vũ Hóa Phi Thăng công, hai chân đạp liên tục vào hư không, chống lại lực hút lao về phía nàng.
30 trượng, 20 trượng, 10 trượng...
Khi hai người càng gần nhau, tim Hàn Lập càng đập mạnh.
Tử Linh, có phải thật là nàng không?
Khi tay Hàn Lập sắp chạm vào tay nữ tử váy đen, trong đầu lại đột ngột vang lên tiếng của Lục Hoa phu nhân:
"Lệ tiểu tử, một lát nữa hãy chui vào vết nứt không gian lớn nhất, ngàn vạn lần đừng chết đấy..."
Hàn Lập giật mình, đột nhiên nhìn lại.
Thấy phía dưới trăm trượng, Lục Hoa phu nhân đứng ngoài miệng Cửu Kỳ Giao, vung tay lên, một cái đĩa tròn màu trắng lớn cỡ bàn tay bắn ra, rơi vào trung tâm miệng máu kia, nổ tung.
"Ầm ầm ầm..."
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, miệng Cửu Kỳ Giao đột nhiên "Ken két" rung chuyển, không gian xung quanh vỡ vụn như gương, từ đó lộ ra những vết nứt không gian khổng lồ kéo dài ra tứ phương.
Từng luồng lực xé rách cực kỳ mạnh từ những kẽ nứt không gian gần đó xuất hiện, vô số người ở hai thành Huyền Khôi không kịp phản ứng, đã bị kéo vào.
Kẻ may mắn thì toàn thân rơi vào kẽ nứt, kẻ xui xẻo trong nháy mắt bị xé nát thành từng mảnh vụn.
Hàn Lập kinh hãi, thân hình nhảy lên phía trước, muốn kéo nữ tử váy đen kia.
Nhưng một kẽ nứt không gian lại xuất hiện vừa đúng trước hai người họ, trực diện Hàn Lập, nuốt chửng hắn vào trong.
Hàn Lập vừa tiến vào khoảng không đen kịt vô cùng, lập tức cảm thấy từng luồng lực xé rách mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng lao đến, khiến cả người hắn quay cuồng.
Mọi âm thanh dần xa, tất cả ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt.
Hàn Lập chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ý thức cũng dần mơ hồ, trong đầu cuối cùng hiện lên vẫn là hình bóng nữ tử váy đen.
Chỉ là khuôn mặt che mạng của nàng dường như hòa vào với Tử Linh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận