Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 13: Ma Quang

Chương 13: Ma Quang
Hàn Lập nhìn Liễu Nhạc Nhi trước ngực phập phồng nhẹ nhàng, khí tức cũng dần dần ổn định, lúc này mới một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đưa tay vào trong vạt áo trước ngực, sau một hồi tìm kiếm, lấy ra món đồ trang sức luôn đeo trên cổ, một cái bình cổ tròn dài nhỏ toàn thân xanh nhạt.
Trên bình nhỏ phân bố từng mảnh từng mảnh phiến lá màu xanh sẫm hình dáng hoa văn, sinh động như thật, vô cùng tinh xảo.
Hàn Lập lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân bình, trên lòng bàn tay truyền đến một cảm giác hơi lồi quen thuộc, tâm tư dao động không yên.
Trầm ngâm một hồi lâu, hắn bỗng nhiên sầm mặt lại, thu hồi bình nhỏ, đồng thời thấp giọng quát một tiếng "Ma Quang".
Trong sơn động yên tĩnh, không có chút dị động nào, chỉ có âm thanh của Hàn Lập vang vọng xung quanh, ông ông vọng lại.
Nhưng một lát sau, bóng dáng được chiếu ra trước người hắn bỗng vặn vẹo, lắc lư, cố giãy dụa kéo dài ra phía trước mấy phần.
"Nhào tốc" một tiếng!
Một bóng người đen sì, từ trong bóng dáng kéo dài của Hàn Lập tách ra, chậm rãi đứng thẳng lên.
Chỉ thấy bóng người kia một thân áo bào đen, da thịt đen như mực, dung mạo lại giống Hàn Lập đến mấy phần, mái tóc màu đen không buộc lên, chỉ tùy ý xõa xuống, quanh thân mơ hồ tản ra một cỗ khí tức suy bại khó tả.
"Hàn đạo hữu, đã lâu không gặp." Bóng người đưa mắt nhìn Hàn Lập, đờ đẫn nói.
"Ma Quang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi thành ra như vậy?" Hàn Lập nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi.
"Ta không biết, ta cũng không thức tỉnh sớm hơn ngươi mấy năm, từ lúc tỉnh lại, đã thấy mình gần như mất hết linh tính, chỉ còn lại một sợi tàn hồn. Vì khế ước Thiên Ma, ta chỉ có thể ẩn thân trong bóng của ngươi, nếu không có ngươi triệu hoán hoặc có người làm hại ngươi, ta cũng không thể tự mình hiện thân trước mặt người khác." Người da đen ngữ điệu không thay đổi, có chút máy móc trả lời.
"Ngươi có nhớ trước khi ngủ say, chuyện gần đây nhất đã xảy ra là gì không?" Hàn Lập trầm ngâm một lát sau, hỏi.
"Chuyện ngươi trước khi phi thăng, ta đều nhớ rất rõ, nhưng sau khi phi thăng, ta chỉ nhớ ngươi cùng Tiên Nhân tên là Cao Thăng rời khỏi Phi Tiên Đài, sau đó mọi thứ đều hoàn toàn mất hết ký ức." Người da đen chậm rãi đáp.
"Quả đúng là vậy, ký ức của ngươi và ta đều dừng lại ở thời điểm rời khỏi Phi Tiên Đài. Xem ra muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhất định phải tìm được Cao Thăng trước đã. Bất quá, tình cảnh hiện tại của chúng ta cũng không quá tốt, theo thông tin vừa nãy nh·iế·p hồn được, ngươi và ta không chỉ đang ở trong hạ giới thuộc Bắc Minh Tiên Vực gọi là Linh Hoàn Giới, mà còn đã trôi qua 300 năm, ngươi và ta đã bị mất ròng rã 300 năm ký ức." Hàn Lập ánh mắt lóe lên nói.
"Thật sự rất tệ! Không biết đạo hữu có tính toán gì không?" Người tên Ma Quang đờ đẫn nói.
"Ngươi dù chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng nguyên bản ngươi là Thiên Ngoại Ma Đầu biến thành, ít nhiều cũng phải còn thừa lại một chút thần thông chứ?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi ngược lại.
"Pháp lực hiện tại của ta gần như cạn kiệt, thần thông cũng mất đến tám chín phần, chỉ có thể thi triển một chút bí thuật cấp thấp." Ma Quang khổ sở trả lời.
Hàn Lập nghe vậy, lông mày ngược lại thoáng buông lỏng, gật đầu nói: "Ừm, như vậy còn tốt hơn nhiều so với suy đoán trước đây của ta. Ngược lại, tình hình hiện tại của ta cũng không tốt hơn ngươi bao nhiêu. Vừa rồi ta kiểm tra, phát hiện không những bị mất hết pháp bảo và đan dược, pháp lực cũng chẳng còn bao nhiêu, thần hồn và nhục thân đã từng bị thương nặng, chưa bằng một phần mười lúc đỉnh phong, cũng may ta đã tỉnh lại, chỉ cần tìm được linh dược phù hợp điều dưỡng, chắc có thể nhanh chóng khôi phục. Mặt khác, Giải Đạo Nhân và Phệ Kim Trùng Vương mặc dù theo khế ước hồn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng, nhưng vị trí cụ thể lại không biết, chỉ có thể chờ tìm cách sau này thôi."
"Nghe có vẻ đạo hữu gặp phiền phức lớn rồi. Muốn tìm được Cao Thăng kia, nhất định phải trở về Bắc Minh Tiên Vực trước đã. Ta nhớ không nhầm, mặc dù hạ giới thuộc trực tiếp của Tiên giới phi thăng dễ dàng hơn nhiều so với giới diện khác, nhưng vẫn phải có Phi Tiên Đài tiếp dẫn, thêm vào đó cần pháp lực to lớn hộ thân, mới có thể cưỡng ép phá vỡ giới diện." Ma Quang trầm ngâm một lát nói.
"Việc trở lại Tiên giới không cần vội, còn nhiều thời gian để cân nhắc. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, bất luận là ai đã làm hại Hàn mỗ rơi vào hoàn cảnh này, sau khi ta trở về sẽ trò chuyện thật kỹ với hắn." Hàn Lập nhàn nhạt đáp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khiến không ai có thể nghi ngờ.
Ma Quang thấy vậy, không nói gì nữa.
"Ma Quang đạo hữu vẫn muốn tiếp tục đi theo Hàn mỗ chứ? Như ngươi thấy đấy, tình cảnh hiện tại của ta vô cùng tệ hại, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ không ngăn cản."
"Đạo hữu thử ta làm gì? Ta dù chỉ là một sợi tàn hồn linh tính không hoàn chỉnh, nhưng khế ước Thiên Ma vẫn còn hiệu lực, hiện tại càng không thể chống lại sức mạnh khế ước bên trong. Với tình hình hiện tại, nếu rời khỏi đạo hữu, có lẽ còn nguy hiểm hơn." Ma Quang máy móc trả lời.
"Tốt, đạo hữu đã nói như vậy, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần Hàn mỗ khôi phục lại pháp lực như xưa, chắc chắn sẽ nghĩ cách bù đắp thần hồn linh tính cho ngươi. Bây giờ việc đầu tiên của chúng ta, chính là thu thập chút tin tức và tài nguyên của giới này, xem có thể phục hồi lại pháp lực trước đây không." Hàn Lập nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
"Tất cả đều do Hàn đạo hữu quyết định. Ta bây giờ không nên hiện thân quá lâu bên ngoài, xin phép về tu dưỡng trước." Ma Quang bình tĩnh nói, tiếp theo thân ảnh mờ đi, hóa thành một đám hắc vụ tràn vào bóng dáng của Hàn Lập dưới đất, rất nhanh biến mất không thấy.
Hàn Lập thở phào ra một hơi, nhìn Liễu Nhạc Nhi vẫn còn đang ngủ say, rồi chậm rãi nhắm mắt điều tức.
Gần nửa ngày sau, Liễu Nhạc Nhi đang mê man mới tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra thấy Hàn Lập đang nhắm mắt khoanh chân ngồi bên cạnh, còn lão đạo vừa có ý đồ xấu với bọn họ thì lại đang đứng cẩn thận một bên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Ngươi đã tỉnh..." Gần như cùng một lúc, Hàn Lập mở mắt, mỉm cười nói.
Liễu Nhạc Nhi lập tức cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Lập, ánh mắt phức tạp, một hồi mới lí nhí nói: "Thạch Đầu ca ca, ngươi... bệnh của ngươi đã khỏi rồi sao?"
"Nhạc Nhi, tên ta là Hàn Lập, sau này ngươi có thể gọi ta là Hàn đại ca." Hàn Lập ôn tồn đáp lời.
"Hàn... Hàn đại ca." Liễu Nhạc Nhi nghe vậy, sắc mặt thay đổi vài lần, rồi ảm đạm xuống, có chút miễn cưỡng gọi.
Trong mắt nàng, thanh niên cao lớn lúc này bỗng dưng có chút xa lạ.
Hàn Lập nhận thấy hết sự thay đổi trong ánh mắt của nàng, trên mặt không khỏi nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, dù ta đã tỉnh lại, nhưng mọi chuyện xảy ra trong mấy năm này ta vẫn nhớ rất rõ ràng, ta vẫn là Thạch Đầu ca ca của ngươi, điều này vĩnh viễn không thay đổi."
Cô bé nghe vậy mừng rỡ, trong mắt ngấn lệ, gọi một tiếng "Thạch Đầu ca ca" rồi không thể kiềm chế nhào vào lòng Hàn Lập.
"Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc giải thích, chờ sau này có cơ hội thích hợp, ta sẽ kể hết cho ngươi nghe." Hàn Lập dịu dàng xoa đầu cô bé, ôn nhu nói.
Liễu Nhạc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm, nhưng lại nhìn về phía lão đạo đang đứng một bên với vẻ mặt căng thẳng, giữa ánh mắt thoáng chút nghi hoặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận