Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1393: Không tiếc

Chương 1393: Không tiếc
Chương 1393: Không tiếc
Nơi nào đó ở đại lục Lôi Minh của Linh giới.
Trong hư không, lôi quang chớp động, thân hình Hàn Lập hiện ra.
Trong lòng hắn khẽ động, thần thức vô cùng cường đại khuếch tán ra, lập tức bao trùm toàn bộ Linh giới.
Một khắc sau, theo tiếng sấm vang lên, thân hình hắn lần nữa bị lôi quang bao phủ, khi lôi quang tan đi, thân ảnh hắn cũng biến mất theo.

Sâu trong Vô Nhai Hải có một hòn đảo, diện tích không lớn, chỉ khoảng hai ba chục dặm, chung quanh là biển cả mênh mông, gió biển gào thét quét sạch bốn phía, nhấc lên những đợt sóng lớn dữ dội như vạn mã phi nước đại liên hồi.
Phía trên hòn đảo nhỏ trong hư không, lúc này đang lơ lửng những mảng kiếp vân ngũ sắc lớn, tản mát ra dày đặc sát khí không gì sánh được, mà ở bốn phía những kiếp vân này, còn không ngừng có kiếp vân mới ngưng hiện ra dưới ánh hào quang năm màu xen lẫn.
Phía dưới trùng điệp kiếp vân, một nữ tử tư thái thướt tha mặc bạch bào đón gió đứng đó, chính là Nguyên Dao.
Bạch bào trên người nàng phần phật nhảy múa theo gió, hai tay mười ngón không ngừng kết động trước người, khuôn mặt diễm mỹ kinh người mang theo một tia ngưng trọng.
Quanh người nàng trên dưới, lơ lửng bảy mươi hai chuôi phi kiếm thanh quang lập lòe, mỗi một chuôi phi kiếm đều tách ra vạn đạo kiếm quang, tất cả kiếm quang hội tụ lại một chỗ, tạo thành một kiếm liên màu xanh lớn vài mẫu, che chắn thân hình nàng không để giọt nước nào lọt.
Ngoài kiếm liên, bên cạnh nàng còn trôi lơ lửng vài món bảo vật khác.
Nơi xa giữa không trung hòn đảo nhỏ, còn đứng mấy bóng dáng xinh đẹp, nhìn từ xa tình hình của Nguyên Dao phía trên hòn đảo.
Nếu Hàn Lập ở đây, có thể nhận ra ngay, những người này không chỉ quen biết, mà còn vô cùng thân thuộc với hắn, chính là đạo lữ của hắn là Nam Cung Uyển, cùng Nghiên Lệ, Băng Phượng, Ngân Nguyệt.
Tu vi của các nàng đều đã đạt tới cảnh Đại Thừa, dung mạo cơ hồ không có gì thay đổi.
Ngoại trừ Nam Cung Uyển bọn người, không có ai khác ở gần đó.
Không bao lâu, kiếp vân ngũ sắc giữa không trung tích tụ lại, lớn chừng mấy trăm dặm, đột nhiên bắt đầu ù ù xoay chuyển, giữa mỗi đám kiếp vân, đều hiện ra một cái lỗ lớn đen ngòm.
"Nguyên Dao, ngươi nhất định phải cố gắng lên!" Nghiên Lệ thì thào nói, hai tay buông thõng bên người đã sớm nắm chặt thành quyền.
Nam Cung Uyển ngẩng đầu nhìn mảng kiếp vân không màu nặng nề kia, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng không nói gì, chỉ một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía Nguyên Dao.
Băng Phượng, Ngân Nguyệt cũng mặt hiện vẻ lo lắng, nhưng biết lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy Nguyên Dao, đành phải âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Nguyên Dao nhìn kiếp vân giữa không trung, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, tựa hồ ý thức được điều gì, hai tay kết pháp quyết càng nhanh hơn, khiến cho thanh quang mặt ngoài kiếm liên bảo vệ bốn phía tăng vọt, đồng thời không chậm trễ chút nào thúc giục những món bảo vật khác.
Trong nháy mắt, trong kiếm liên màu xanh vốn che phủ thân hình, lại có thêm mấy đám bảo quang có màu sắc khác nhau, làm nổi bật gương mặt vốn đã diễm lệ vô song của Nguyên Dao thêm phần ngũ thải tạp sắc, càng tăng thêm mấy phần phong tình.
Nhưng vào lúc này, giữa không trung vang lên tiếng oanh minh lớn, vô số mưa lửa từ trong các lỗ lớn đen ngòm của kiếp vân bay xuống, như che trời lấp đất lao đến Nguyên Dao.
Nhiệt độ phụ cận hư không tăng nhanh, trở nên đỏ rực một mảng, thảm thực vật trên hòn đảo trong nháy mắt đều bị nướng cháy, mặt đất cũng biến thành nham thạch nóng đỏ.
Nước biển hải vực xung quanh đảo nhỏ bị hong khô một lượng lớn, biến thành những làn sương trắng cuồn cuộn bốc lên, tạo thành một cái hố lõm sâu, nước biển từ những nơi khác ào ạt đổ đến, nhưng cũng lập tức bốc hơi.
Sắc mặt Nguyên Dao có vẻ trấn định, chỉ là trên mũi đã rịn ra vài giọt mồ hôi óng ánh.
Cánh tay ngọc của nàng vung lên, kiếm liên màu xanh quanh người xoay tròn, vô số kiếm khí xanh mờ cuồn cuộn phóng ra, liên tục chém vỡ mưa lửa rơi xuống.
Chỉ là mưa lửa rơi xuống không ngừng, còn có xu hướng càng ngày càng dữ dội hơn.
Phi thăng chi kiếp kéo dài trọn vẹn một nén nhang, Nguyên Dao vẫn đang chống đỡ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp cũng dần tái nhợt, mồ hôi đổ ra ướt đẫm, bạch bào dính sát vào người.
Kiếm liên màu xanh quanh người nàng tuy vẫn quang hoa rực rỡ, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy một vài phi kiếm đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ, rồi vết nứt càng ngày càng lớn, bắt đầu đến giới hạn.
Tình huống của những món bảo vật khác cũng tương tự, đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà.
Đúng lúc này, mưa lửa từ kiếp vân ngũ sắc đột nhiên dừng lại, không khí nóng rực xung quanh trong hư không nhanh chóng tan đi, chỉ vài hơi thở đã biến mất không còn tăm tích.
Giữa thiên địa lại khôi phục sự yên tĩnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nghiên Lệ, Ngân Nguyệt nhìn từ xa sắc mặt thả lỏng, Nam Cung Uyển dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại ẩn hiện một tia ngưng trọng.
Nguyên Dao thở phào một hơi, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược màu lam uống vào.
Nhưng chưa kịp để nàng vận công luyện hóa đan dược, kiếp vân ngũ sắc trên bầu trời đã nhao nhao hội tụ vào giữa, tạo thành một vòng xoáy năm màu khổng lồ, ù ù chuyển động, giữa vòng xoáy hình thành một lỗ lớn đen kịt tĩnh mịch.
Ầm ầm!
Từ trong lỗ lớn, một đạo lôi quang màu tím hiện ra, từng đoàn từng đoàn hồ quang điện màu tím ngưng tụ, hóa thành từng quả cầu lôi màu tím to bằng cái thớt, lôi điện màu tím chói mắt trên bề mặt xuy xuy tán loạn, vô cùng đáng sợ, đây chính là lôi kiếp đáng sợ nhất trong phi thăng thiên kiếp.
Vô số lôi cầu màu tím như gió táp mưa rào, ào ạt lao về phía Nguyên Dao, dù không làm nhiệt độ giữa thiên địa đột biến, nhưng thanh thế lại kinh người hơn hỏa vũ thiên kiếp vừa rồi nhiều.
Nguyên Dao khẽ cắn răng, hai tay nhanh chóng kết pháp quyết trước ngực, thúc giục toàn bộ pháp lực còn sót lại trong cơ thể rót vào kiếm liên quanh người cùng những món bảo vật kia.
Kiếm liên màu xanh quang mang đại thịnh, phạm vi mở rộng lớn gần gấp đôi, vô số kiếm khí màu xanh đan xen thành từng đầu kiếm long, đón lấy lôi cầu đầy trời.
Những món bảo vật kia hóa thành hào quang sáng chói, cùng kiếm liên màu xanh cùng nhau nghênh chiến.
Tiếng bạo liệt dày đặc kinh hồn vang lên, hai bên va chạm nhau, giống như dầu sôi gặp nước lạnh nổ tung.
Uy năng của lôi cầu màu tím thắng kiếm liên màu xanh và những món bảo vật quá nhiều, lôi quang chỉ khẽ khựng lại một chút, liền dễ như trở bàn tay đánh tan kiếm liên màu xanh cùng những món bảo vật, hướng đến Nguyên Dao không chút phòng bị mà rơi xuống.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể Nguyên Dao đã chẳng còn bao nhiêu, trên người tuy còn chút thủ đoạn, nhưng so với những linh bảo lúc trước đã không thể so bì nổi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia cười thảm.
"Hàn huynh, xem ra kiếp này chúng ta thật vô duyên rồi." Nàng thầm lẩm bẩm trong lòng, trực tiếp từ bỏ chống cự, nhắm hai mắt lại.
"Nguyên Dao, đừng bỏ cuộc mà!" Nghiên Lệ không nhịn được lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Nam Cung Uyển nhẹ nhàng thở dài, nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt.
Băng Phượng cùng Ngân Nguyệt tuy trong lòng cũng khẩn trương, có lòng muốn giúp Nguyên Dao, nhưng căn bản không thể nhúng tay vào thiên kiếp quy mô lớn như vậy, thậm chí ngay cả muốn tiếp cận cũng không làm được.
Vô số lôi cầu màu tím cuồn cuộn rơi xuống, che mất thân thể Nguyên Dao, tiếng oanh minh vang vọng chân trời cũng che lấp tiếng kinh hô tê tâm liệt phế của Nghiên Lệ ở đằng xa.
Trong lôi quang cuồn cuộn, quang mang hộ thể bên ngoài cơ thể Nguyên Dao trong nháy mắt bị đánh tan nát, sức mạnh lôi điện đáng sợ sắp xé rách thân thể nàng.
Nhưng vào lúc này, hư không phía trên đầu nàng khẽ động, một mặt cổ kính màu vàng xoay tròn xuất hiện, mặt kính phát ra đạo đạo kim quang, trong chớp mắt tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng cao ngang người, bao phủ thân thể Nguyên Dao trong đó.
Đầy trời lôi cầu màu tím đánh lên vòng bảo hộ màu vàng, kim quang trên bề mặt vòng bảo hộ lưu chuyển, chỉ khẽ run rẩy, vững vàng bảo vệ xung quanh Nguyên Dao.
Nguyên Dao chỉ nghe thấy bên tai truyền đến từng đợt oanh minh, nhưng không chờ đến thiên lôi rơi xuống, khi mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh xung quanh, đôi mắt hạnh không khỏi trừng trừng, đơn giản không tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
"Sao... Sao có thể..." Nguyên Dao tự lẩm bẩm trong miệng.
Nàng không nghĩ rằng, ở thế giới này, còn có người có thể rung chuyển uy lực của thiên kiếp.
Một chỗ hư không mặt biển gần đó rung động lên, một thân ảnh mơ hồ hiện ra, chính là Hàn Lập cuối cùng cũng chạy tới.
"Hô, cuối cùng cũng đuổi kịp..." Hàn Lập nhìn chằm chằm Nguyên Dao dưới kiếp vân, sắc mặt có chút thả lỏng.
Kiếp vân trên bầu trời dường như cảm nhận được có người can thiệp thiên kiếp, đột nhiên phình lớn lên gấp 10 lần, dường như đang giận tím mặt.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp thiên kiếp khổng lồ hơn trước đó bạo phát ra, Nam Cung Uyển và những người khác ở đằng xa bị cỗ uy áp này ập đến, hai mắt đều trợn trắng, rơi vào hôn mê, ngã xuống phía dưới mặt biển.
Hàn Lập thấy cảnh này, vội vàng bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.
Một mảng kim quang nhu hòa xuất hiện bên dưới mấy người, nâng đỡ các nàng, đưa đến một nơi an toàn ở đằng xa.
Hắn vừa làm xong mọi chuyện này, kiếp vân ngũ sắc trên bầu trời đã cuồn cuộn kịch liệt, vô số lôi cầu màu tím lớn hơn gấp mấy lần ào ào lao xuống, hung hăng đánh vào cổ kính màu vàng, màn sáng do cổ kính tạo thành lập tức rung chuyển.
"Hừ!"
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết, linh quang trên bề mặt cổ kính chợt lưu chuyển, màn ánh sáng màu vàng lập tức một lần nữa trở nên kiên cố, dù cho đầy trời lôi cầu càng ngày càng nghiêm trọng rơi xuống, cũng không thể lay chuyển nó mảy may.
Nguyên Dao ngơ ngác nhìn lôi cầu đáng sợ không ngừng nổ tung ở vị trí rất gần mình rồi biến mất, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như một giấc mơ, không hề chân thật.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ trôi qua, mưa lôi cầu màu tím cuối cùng cũng biến mất.
Kiếp vân ngũ sắc phát ra một tiếng trầm đục, bỗng nhiên nổ tung, tan biến mất dạng.
Trên hư không nơi kiếp vân biến mất xuất hiện một vòng tử quang, một vết nứt dài màu trắng hiện ra.
"Ông" một tiếng, một cột sáng màu trắng từ trong khe hở chiếu xuống, bao phủ thân thể Nguyên Dao.
"Sao... Sao lại thế... Ta lại vượt qua thiên kiếp..." Lúc này Nguyên Dao mới hoàn hồn, tự lẩm bẩm, mặt tràn đầy vẻ mừng như điên.
Nàng lập tức nhớ ra điều gì, đôi mắt đẹp hướng xung quanh nhìn lại, rất nhanh dừng lại trên thân Hàn Lập ở đằng xa.
"Đa tạ Thượng Tiên ra tay tương trợ, không biết có thể hiện chân dung, tiểu nữ tử tất nhiên vĩnh nhớ trong lòng." Nguyên Dao cung kính nói.
Hàn Lập mỉm cười, không hiện chân thân.
Vào lúc này, một lực hút khổng lồ từ trong cột sáng trắng ập đến, thân thể Nguyên Dao bị quang trụ kéo theo bay về phía không trung, thoáng cái đã biến mất không thấy.
Hàn Lập khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, nhướng mày.
Lúc này chiếc bình nhỏ đã gần như trong suốt, không thể duy trì được quá lâu.
Sắc mặt hắn chợt động, bấm niệm pháp quyết thúc giục bình nhỏ, kim quang lóe lên, lần nữa quay trở lại thông đạo thời không, hóa thành một đạo ảo ảnh hướng phía nơi sâu trong thời không bay đi.
Một lát sau, hắn bấm niệm pháp quyết vung lên, trước mắt bạch quang đại phóng, người đã rời khỏi thông đạo thời không, xuất hiện trên không một vùng biển đục ngầu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận