Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 1347: Vạn năm ma luyện

Chương 1347: Vạn năm ma luyện Sau mười mấy ngày.
Hàn Lập xuất hiện lần nữa tại không gian thần thức.
"Hàn đạo hữu, hôm nay lại đến, cần phải lại đánh một trận?" Hàn Lập áo xanh lúc này hai mắt tinh quang rạng rỡ, hiển nhiên cũng đã khôi phục, đứng dậy cười nói.
"Đúng vậy, nhưng trước đó, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Ngươi muốn hỏi gì, cứ mở miệng." Hàn Lập áo xanh hai tay để sau lưng, nói.
"Ngươi lần trước nói, muốn chém ra Tự Ngã thi, chỉ cần chém giết bằng hữu, vợ con, cha mẹ, đây là ý gì?" Hàn Lập hai mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm đối phương.
"Cái này sao… chỉ cần chính ngươi lĩnh ngộ." Hàn Lập áo xanh mỉm cười lắc đầu, hiển nhiên hắn biết đáp án, nhưng lại không có ý định nói cho Hàn Lập.
Hàn Lập im lặng một lát, bỗng nhiên lần nữa như điện lao tới, không nói hai lời vung một quyền.
Ầm ầm!
Một đoàn quyền ảnh màu vàng rỗng lớn như núi cao xuất hiện, mang theo uy thế hủy diệt tất cả đánh xuống.
Hàn Lập áo xanh mặt không đổi sắc, trên thân nổi lên mảng lớn kim quang, hai tay xê dịch phía dưới, mảng lớn chưởng ảnh xuất hiện, tựa như vô số sóng cả nghênh đón.
Quyền ảnh màu vàng đánh vào trên tầng tầng lớp lớp chưởng ảnh, liên tiếp phá mấy trăm đạo chưởng ảnh, uy thế giảm mạnh, bị Hàn Lập áo xanh một chưởng đánh nát.
Vào lúc này, phía sau hắn trong hư không lôi quang lóe lên, thân ảnh Hàn Lập rỗng xuất hiện, song quyền như gió đánh ra.
"Vút" "Vút"
Hai đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền đánh xuống, tốc độ thi pháp nhanh hơn trước một chút, trong nháy mắt liền đến đỉnh đầu Hàn Lập áo xanh.
Nhưng lúc này thân thể Hàn Lập áo xanh quay tròn chuyển động, vô số kim quang từ trên thân nó bắn ra, tạo thành một màn sáng giống như cột lốc xoáy xung quanh thân thể hắn.
Hai đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền đánh vào trên màn sáng như phong trụ, như trúng vào tường mềm, lập tức bị đẩy lùi ra ngoài.
Màn ánh sáng màu vàng rung động kịch liệt hai lần, rồi biến mất.
"Ha ha, ta hiểu rồi, ngươi muốn thông qua tranh đấu với ta, để tôi luyện năng lực điều khiển pháp tắc của chính mình? Tu vi của ngươi tăng lên quá nhanh, việc điều khiển lực lượng pháp tắc khổng lồ trong cơ thể không đủ, nếu muốn cùng Cổ Hoặc Kim một trận chiến, nhất định phải bù đắp phương diện này, đánh nhau với ta, đúng là một biện pháp tốt." Hàn Lập áo xanh thân hình bay về phía sau, cười ha ha nói.
Mắt Hàn Lập sáng lên, không trả lời.
Lời Hàn Lập áo xanh nói, đúng là một trong những mục đích của hắn.
Bất quá, hắn còn một mục đích khác, đó là thông qua tiếp xúc với Hàn Lập áo xanh, tìm hiểu những thông tin liên quan đến việc chém Tự Ngã thi.
Chỉ cần hai người tiếp xúc gần như vậy, mặc kệ đối phương có kín miệng đến đâu, hắn vẫn có thể nhận ra điều gì đó.
Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển động, lần nữa lao thân lên, quyền chưởng cùng lúc động, các loại công kích không đầu không đuôi ập đến.
Hai tay Hàn Lập áo xanh vung vẩy, kim quang trên thân biến ảo muôn phương, hóa giải mọi công kích của Hàn Lập.
"Chỉ là ngươi cũng nên cẩn thận, một khi bị ta nắm được cơ hội, tiêu diệt ngươi ở chỗ này, bộ thân thể này sẽ là của ta. Thật ra, đối với cái tên 'Hàn Lập' mà nói, cũng sẽ không có thay đổi gì, dù sao, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta." Hàn Lập áo xanh mỉm cười nói, ánh mắt lại phảng phất biển cả tĩnh mịch, khiến người ta thấy mà sợ.
"Ngươi có thể thử xem." Hàn Lập vừa nói vừa xông tới.
Hai người cứ thế kịch chiến mấy ngày, đến khi cả hai kiệt sức, mới dừng tay.
Mấy ngày sau, Hàn Lập lại một lần nữa khôi phục, tiến vào không gian thần thức, đại chiến với Tự Ngã thi.
Cứ đánh một chút nghỉ một chút như vậy, trong nháy mắt lại qua vạn năm.
Trong không gian thần thức của Hàn Lập, hai bóng người màu vàng kim mơ hồ quấn lấy nhau, kéo ra từng đạo tàn ảnh, cả hai đều nhanh như thiểm điện, mắt thường căn bản không thể theo kịp.
Các loại quyền ảnh, chưởng ảnh, kiếm khí, hắc quang bay lượn khắp nơi va chạm, tiếng giao kích dày đặc như mưa rào, giao đấu nhanh chóng, vượt quá sức tưởng tượng.
Trong lúc bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, chói tai kéo dài!
Hai bóng người chợt tách ra, hiện ra thân ảnh Hàn Lập và Hàn Lập áo xanh.
Kim quang trên người Hàn Lập cuồn cuộn, như chậm mà nhanh vung một quyền ra.
Từng đạo quyền ảnh màu vàng từ khắp nơi trên người hắn bắn ra, không chỉ từ nắm đấm, mà toàn thân đều đang phát ra quyền ảnh.
Mỗi đạo quyền ảnh đều là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền, lại thêm những quyền ảnh này có lớn có nhỏ, càng có loại dài như dây thừng, xen lẫn nhau, biến thành một tấm lưới lớn vô cùng, bao phủ cả thiên địa.
Cự lực ngập trời, còn có lực lượng pháp tắc che kín không gian thần thức, tránh cũng không thể tránh.
Hàn Lập áo xanh đứng tại chỗ, cũng không trốn tránh, tay áo cuồng vũ, đón lấy quyền ảnh đầy trời bấm tay về phía trước, miệng phun hai chữ: "Yên Diệt!"
Tiếng gầm hùng vĩ vô song lập tức tràn ngập toàn bộ không gian thần thức, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành màu u ám.
Một cỗ lực lượng tuyệt thế bỗng nhiên xuất hiện, va chạm với quyền ảnh đầy trời.
"Ầm ầm" một tiếng nổ lớn!
Quyền ảnh đầy trời trong nháy mắt đều vỡ vụn, không gian thần thức cũng khôi phục màu sắc trước đó.
Hàn Lập và Hàn Lập áo xanh toàn thân rung mạnh, lần nữa bị đánh bay về phía sau, vẫn bất phân thắng bại.
Hàn Lập thần sắc tiêu điều, dường như đã mất hết hứng thú, không tiếp tục động thủ.
"Sao vậy, không tiếp tục giao thủ sao?" Hàn Lập áo xanh cũng không chủ động xuất kích.
"Đánh tiếp, hy vọng thắng ngươi cũng không lớn, hôm nay cáo từ." Hàn Lập khoát tay, thân hình thoáng một cái biến mất.
Hơn vạn năm giao đấu, quan hệ giữa hai người phát sinh một chút biến hóa vi diệu.
Hai người thật ra về thực lực tu vi mà nói, gần như tương đồng, ngay cả tính tình tính cách cũng bình thường không có gì khác, bây giờ trải qua nhiều năm giao thủ như vậy, đã có một loại cảm giác vừa là địch vừa là bạn.
Hàn Lập áo xanh nhìn theo Hàn Lập rời đi, quay người bay về phía chỗ sâu trong không gian thần thức.
Sau khi ý thức của Hàn Lập trở về cơ thể, thần sắc hơi mỏi mệt, liền nhắm mắt lại, điều tức một chút.
Sau khi hồi phục, hắn không có lần nữa tiến vào không gian thần thức, những năm này giao đấu với "tự ngã", khiến hắn đối với việc điều khiển pháp tắc thời gian đạt đến một giới hạn, đánh tiếp cũng không có tiến bộ gì.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, hắn cũng hoàn toàn xác thực hiểu biết hơn về Tự Ngã thi từ chính "tự ngã".
Đang suy nghĩ, Hàn Lập lật tay, trong tay có thêm một quyển sách.
Sách toàn thân đen kịt, tựa như được làm bằng da thú, rất cũ kỹ, cho người ta cảm giác đã trải qua vô số thời gian tôi luyện.
Đây là một lần hắn dưới cơ duyên xảo hợp, thông qua Luân Hồi điện đổi được một điển tịch, tục truyền là một bản thảo dã sử của một vị đạo tổ hậu nhân, bên trong ghi lại một chút kỳ văn dị sự của vị đạo tổ kia.
Trong đó, điều khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất, chính là một đoạn liên quan đến kinh nghiệm cuối cùng chém Tự Ngã thi của đạo tổ kia.
Mặc dù chỉ mỏng có hai ba trang, trước sau không quá mấy trăm chữ trần thuật, nhưng lại khiến hắn phải phỏng đoán suy xét rất lâu, đồng thời từ đó cảm ngộ được một số chuyện chưa bao giờ cân nhắc trước đây.
Tỉ như, đạo tổ kia từng mất gần ngàn năm, trước khi trảm thi, để đi tìm cái gọi là chân chính tự ngã, thậm chí không tiếc tới di chỉ tông môn của mình lúc mới bước vào giới tu tiên, tại đó tĩnh tọa tròn trăm ngày.
Theo Hàn Lập, có lẽ vị đạo tổ kia muốn nhờ đó tìm lại sơ tâm cầu tiên vấn đạo của mình, để trợ lực việc khai quật và chém Tự Ngã thi, lại ngược lại có chút dị khúc đồng công với việc chui vào phàm tục, ẩn mình nơi phố xá sầm uất.
Kim Đồng trong vạn năm này cũng từng có một chút giao lưu với hắn, chỉ là Kim Đồng một đời này cũng không trảm thi thành đạo, cho nên giúp ích cho hắn có chút hạn chế.
Hàn Lập nhanh chóng lật sách đen xem một lần, "Bụp" một tiếng khép lại, đứng lên, dường như đã hạ quyết định điều gì đó, đứng dậy rời khỏi lầu các, đi ra phía ngoài.
Nam Cung Uyển cũng xây một cái lầu các ở bên ngoài, khoanh chân tu luyện bên trong.
Vạn năm khổ tu, thêm tài nguyên dồi dào Hàn Lập cung cấp, còn có thiên địa nguyên khí phong phú vô song trong không gian Hoa Chi, tu vi của Nam Cung Uyển đã đạt đến Chân Tiên đỉnh phong, chỉ còn cách Kim Tiên một bước chân.
Hàn Lập khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, phát ra một đạo truyền âm.
Nam Cung Uyển lập tức dừng tu luyện, đi ra ngoài.
"Phu quân, chàng tu luyện xong rồi à, có tiến triển gì không?"
"Không có, những năm này thu hoạch có hạn, dự định ra ngoài một chuyến, nàng có muốn đi cùng ta không?" Hàn Lập vừa nói vừa nắm chặt tay Nam Cung Uyển.
"Tốt, từ khi ta phi thăng đến Chân Tiên giới, còn chưa từng đi du ngoạn đâu." Nam Cung Uyển nghe vậy vui vẻ nói.
"Ta rời khỏi không gian Hoa Chi, nơi này gia tốc không gian sẽ biến mất, Kim đạo hữu có muốn đi cùng không?" Hàn Lập hỏi hướng nơi Kim Đồng bế quan.
"Vợ chồng các ngươi du ngoạn, tiểu nữ tử không nên là người cản mắt kia." Âm thanh của Kim Đồng từ xa truyền đến.
Hàn Lập cũng không cưỡng cầu, bấm niệm pháp quyết tán đi Linh Vực, mang theo Nam Cung Uyển đến không gian bên ngoài.
Nam Cung Uyển chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, lộ vẻ kinh ngạc.
Hàn Lập phất tay phát ra một luồng kim quang, nâng thân thể Nam Cung Uyển lên, vừa giảng giải chuyện ngoài Thiên Ngoại Vực, một bên bay về phía trước.
Bay về phía trước gần nửa tháng, hắn hướng phía dưới rơi xuống, rất nhanh đến mặt đất.
Nơi này là một vùng hải vực màu đen, sóng lớn mênh mông, không có bao nhiêu tiên khí.
Phía xa trong sóng biển, có một hòn đảo không lớn, trên đảo có không ít cư dân, hơi phồn hoa, các nơi có linh quang bắn ra bốn phía, còn có những cấm chế cao minh, bao phủ toàn bộ hòn đảo, dường như đang phong ấn hòn đảo.
"Phong cảnh nơi này có chút độc đáo, không biết là nơi nào?" Nam Cung Uyển tò mò hỏi.
"Nơi này là hải vực Hắc Phong, hòn đảo kia tên là Ô Mông đảo, năm đó ta lần thứ hai phi thăng đến Chân Tiên giới, chính là đến nơi này." Hàn Lập nhìn mặt biển và hòn đảo phía dưới, vẻ mặt hoài niệm.
Những chuyện ở hòn đảo Hắc Phong, Hàn Lập trước đó đã kể cho Nam Cung Uyển, nghe vậy nàng quan sát tỉ mỉ cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lưu chuyển, như đang nỗ lực liên tưởng những gì đã thấy với những gì đã nghe.
Hàn Lập khẽ động thân hình, rơi xuống mặt biển gần Ô Mông đảo, đạp sóng đi, mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Nam Cung Uyển thấy cử động của Hàn Lập, cùng thần sắc của hắn, không tiến lên quấy rầy.
Hàn Lập quanh đảo một hồi lâu, lúc này mới quay trở lại giữa không trung.
"Đi thôi."
Hàn Lập không nói gì thêm, phất tay áo mang theo Nam Cung Uyển bay về một hướng.
Hắn bay không nhanh, dường như vừa bay vừa suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng sẽ kể cho Nam Cung Uyển nghe những kinh nghiệm của mình dọc đường năm đó.
Mấy ngày sau, hai người đến một hòn đảo lớn, chính là Hắc Phong đảo.
Nam Cung Uyển không đợi Hàn Lập giải thích, đã từ những tiêu chí trên thành Hắc Phong nhận ra nơi này là đâu.
"Hắc Phong thành này, chẳng phải là thành trì mà năm đó phu quân đã ở, kết nối với bên ngoài sao?" Đôi mắt đẹp của Nam Cung Uyển chớp hai lần, cười hỏi Hàn Lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận