Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 76: Truyền kỳ

Chương 76: Truyền kỳ "Đúng rồi, ngoài chuyện Phi Tiên Đài tiếp dẫn vừa nói, thật ra Linh Hoàn giới chúng ta còn lưu truyền một phương pháp lén lút tương tự, có thể vụng trộm phi thăng lên Tiên giới, không bị Phi Tiên Đài tiếp dẫn." Tư Mã Kính Minh thấy Hàn Lập trầm mặc không nói, chợt nghĩ ra điều gì, lại nói thêm.
"À, cứ nói nghe thử xem." Hàn Lập trong lòng khẽ động, có vẻ tùy ý hỏi một câu.
"Phương pháp này nói trắng ra thì đạo lý cũng đơn giản, đó là tìm kiếm những chỗ không gian yếu kém giữa Linh Hoàn giới và Tiên giới, thông qua sức mạnh của trận pháp thuộc tính Không Gian, hoặc có thể dùng cách khác cưỡng ép phá vỡ, để tiến vào khe hở giữa các giới diện, cuối cùng tới được Tiên giới." Tư Mã Kính Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
"Phương pháp này không phải đường chính đạo, e là khó khăn không ít nhỉ." Hàn Lập có vẻ suy tư nói, nhưng trong lòng thì cười khổ một tiếng.
Phương pháp này chẳng phải là phương thức hắn đã chọn khi từ Nhân giới phi thăng lên Linh giới sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có những giới diện như Linh Hoàn giới, gần với Tiên giới, mới có thể dùng phương pháp này được.
"Tiền bối thật sáng suốt. Phương pháp này vô cùng nguy hiểm, trong khe hở giữa các giới diện cực kỳ hiểm ác, dù có may mắn đi qua, thì khi đến Tiên giới vẫn có khả năng cao bị truyền tống tới những nơi nguy hiểm, vì những điểm yếu không gian đó thường chẳng phải là chỗ tốt lành gì. Mà hơn nữa, phi thăng theo kiểu này thì chẳng thể được tiên trì rèn luyện thân thể, cũng không có tiên bài xác nhận thân phận và các lợi ích khác, tới Tiên giới cũng sẽ gặp không ít khó khăn." Tư Mã Kính Minh thành thật đáp lời.
Hàn Lập chậm rãi gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng có chút phấn khích.
Việc phi thăng lên Tiên giới cứ như một cái gai trong lòng hắn, giờ cuối cùng cũng tìm được phương pháp giải quyết.
Còn về những nguy hiểm Tư Mã Kính Minh nói đến, với thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần chuẩn bị kỹ càng thì chẳng đáng gì, nên cũng không mấy để trong lòng.
"Đa tạ Tư Mã đạo hữu." Hắn gật đầu cảm ơn.
"Hàn tiền bối tuyệt đối không nên khách sáo với vãn bối. Lần này tiền bối đã ban cho tông ta rất nhiều lợi ích, lão tổ đã dặn dò đặc biệt, nhất định phải nói lời cảm tạ Hàn tiền bối." Tư Mã Kính Minh chân thành nói.
"Ồ vậy sao, không ngờ Lãnh Diễm đạo hữu còn nhớ đến Hàn mỗ." Hàn Lập cười nhạt, có vẻ thâm ý nói một câu.
"Hàn tiền bối nói đùa rồi, lão tổ..." Tư Mã Kính Minh thoáng giật mình, vội vàng nói.
"Được rồi, Tư Mã đạo hữu dừng bước đi." Hàn Lập nói rồi bỗng nhiên xoay người, thân ảnh hóa thành một đạo thanh hồng, bay về phía xa.
Nhìn theo thanh hồng biến mất hẳn nơi cuối chân trời, Tư Mã Kính Minh trong lòng không khỏi thở phào.
...
Hàn Lập sau khi rời khỏi Lãnh Diễm tông thì tựa như bốc hơi khỏi thế gian, không còn xuất hiện ở Linh Hoàn giới nữa.
Nhưng những sự tích về hắn thì lại không rõ vì sao mà được thêm mắm thêm muối thêu dệt thành mấy phiên bản, dần dần lưu truyền khắp nơi, trở thành một nhân vật truyền kỳ đầy màu sắc.
Vì sự xuất hiện của hắn mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, giới tu tiên Linh Hoàn vốn đã đạt tới thế cân bằng đã bị đảo lộn bởi một trận gió tanh mưa máu.
Có người nói hắn là một cao nhân quanh năm bế quan không ra, lại có người nói hắn thực chất là một Trích Tiên, thậm chí, có người còn nói hắn thật ra là một lão yêu sống không biết bao nhiêu vạn năm, dòng dõi Chân Linh.
Toàn bộ giới tu tiên Linh Hoàn khen chê về hắn bất nhất, người cho hắn là một đại ma đầu giết người không ghê tay, người lại thấy hắn đã trừ khử thế lực Thiên Quỷ tông chuyên làm những việc ngang ngược bá đạo không có lý lẽ, đem lại bình yên cho Linh Hoàn giới.
Tóm lại mỗi người nói một kiểu.
Dù sao thì sự hỗn loạn sau khi Thiên Quỷ tông sụp đổ cũng kéo dài mấy trăm năm, các đại tông môn thế lực phải trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, vô số tu sĩ ngã xuống thì tình hình mới dần dần ổn định lại, và một thế cục mới dần được hình thành.
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.
Vài tháng sau khi Liễu Nhạc Nhi mất tích, một ngày mặt trời chói chang.
Biển ở phương bắc Linh Hoàn giới, mênh mông bát ngát, vì trên biển thường xuyên có những lớp hắc vụ nồng đậm che kín cả bầu trời nên được gọi là Hắc Vụ Hải.
Vùng biển này linh lực hơi nồng đậm, nên có rất nhiều hải thú cư ngụ, lại còn có mấy loại linh tài đặc sản khó tìm, nên rất nhiều tu sĩ thường đến đây mạo hiểm tìm bảo vật và săn bắt hải thú.
Gần một hoang đảo ở sâu trong Hắc Hải, tiếng nổ ầm ầm vang vọng ra xa, mặt biển trong vòng mười mấy dặm quanh đó sóng lớn cuộn trào, những đợt sóng cao đến mười mấy trượng ào ạt lao đi bốn phía, cả hắc vụ nồng đậm trên biển cũng bị cuốn theo thành một xoáy nước lớn vô cùng.
Trung tâm xoáy nước là một thiếu phụ áo xanh lục, một lão già mặc hắc bào, và một đạo sĩ trung niên đang kịch chiến với một con hải thú giống Hải Ngưu.
Ba người đều có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, mặc dù công pháp tu luyện khác nhau, nhưng lại phối hợp rất ăn ý, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên liên thủ.
Pháp bảo của ba người ánh sáng nối liền với nhau thành một vòng tròn lớn, vây con hải thú hình bò vào giữa, liên tục điên cuồng tấn công không ngơi.
Hải Ngưu kia toàn thân xanh thẫm, trên lưng có hai đường vân đen, từ trán kéo dài đến tận đuôi, nhìn rất kỳ lạ. Miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rống kỳ quái như tiếng trâu, bên ngoài thân lam quang chớp động, vô số lôi cầu lam sắc nổi lên, chống đỡ những đợt tấn công mãnh liệt, trong miệng cũng không ngừng phun ra từng luồng lam quang lớn vào ba người bên trên.
Tu vi của nó dù cao hơn ba người một bậc, đạt tới Hóa Thần trung kỳ, nhưng cuối cùng thủ đoạn tấn công vẫn quá đơn điệu, dần dần bị pháp bảo của ba tên tu sĩ kia áp chế.
Trận chiến lại kéo dài thêm gần nửa canh giờ, lớp hộ thể quang mang màu lam của Hải Ngưu rốt cuộc cũng bị đánh nát, đầu bị lão giả mặc hắc bào dùng một đạo ánh kiếm đen xoáy tròn đâm xuyên thủng, tạo thành một cái lỗ máu lớn.
Hải Ngưu kêu lên một tiếng, vùng vẫy vài cái rồi nhanh chóng bất động.
"Ha ha, kiếm Phệ Hồn Toản Tâm của Tần đạo hữu quả nhiên lợi hại, ngay cả một con Hắc Ban Huyền Hải Ngưu trưởng thành có phòng ngự rất tốt này cũng không chịu nổi." Đạo sĩ trung niên cười ha ha một tiếng, khen.
"Khô Mộc đạo hữu quá khen." Trong mắt lão giả mặc hắc bào lóe lên vẻ đắc ý, vung tay một cái thu hồi ánh kiếm màu đen kia, đó lại là một thanh kiếm dài có hình thù kỳ lạ, tựa như hai con độc xà giao quấn vào nhau, phát ra thứ ánh sáng đen âm u lạnh lẽo. Lão giả thu kiếm lại, lộ ra vẻ rất trân trọng bảo vật này. Bảo vật này tốn của hắn hơn nửa đời tích góp, uy lực của nó gần như so được với Linh Bảo bình thường, còn mang theo một ít thần thông phá giáp, là thứ hắn cố ý luyện chế để đối phó với những hải thú da dày thịt béo.
Ba người nhanh chóng xẻ thịt Hải Ngưu xong, ai nấy cũng đều có thu hoạch không nhỏ.
"Ta thấy ba người chúng ta liên thủ, thì cho dù gặp hải thú Hóa Thần hậu kỳ, dù không thắng nổi thì vẫn toàn thân trở ra, hay là chúng ta nên xâm nhập sâu hơn chút?" Thiếu phụ áo xanh lục nhìn về phía trước mặt, đề nghị.
Ánh mắt đạo sĩ trung niên lóe lên, dường như cũng có chút dao động với đề nghị này.
"Tuyệt đối không được, hai vị đến Hắc Hải này chưa lâu nên chắc không biết, phía trước cách đây không xa chính là Tinh La Hải Nhãn, một hung địa trứ danh của Hắc Hải, nơi đáy biển có vô số hải nhãn cực sâu, trong đó sinh sống rất nhiều loại hải thú vô cùng lợi hại, có cả hải thú Luyện Hư kỳ, thậm chí cả Hợp Thể kỳ, thậm chí có lời đồn chỗ sâu nhất của hải nhãn có một con Ngũ Trảo Mặc Long có thể so sánh với Đại Thừa kỳ. Tuy những hải thú kia cơ bản đều đợi trong hải nhãn, hiếm khi lên mặt nước, ngoài một số đại năng Hợp Thể ra, vẫn chưa ai dám đến gần. Nói thật, chúng ta đuổi theo con Hắc Ban Huyền Hải Ngưu này đến đây đã rất nguy hiểm, không thể đi tiếp nữa, nên lập tức rút lui thì hơn." Lão giả mặc hắc bào vội vàng nói, vẻ mặt nghiêm túc.
"Hải thú Đại Thừa kỳ! Sao có thể?" Đạo sĩ trung niên hít một hơi sâu.
Thiếu phụ áo xanh lục cũng lộ vẻ không dám tin.
"Đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, nghe nói con Ngũ Trảo Mặc Long kia đã ở đây hơn 10 vạn năm, lần cuối nó xuất hiện là từ mấy ngàn năm trước, lúc ấy thực lực của nó đã đạt đến đỉnh phong Hợp Thể, nhiều năm như vậy không xuất hiện, có lẽ đã hết thọ nguyên cũng khó nói. Dù thế nào đi nữa, nơi đây đã nguy hiểm trùng trùng, nhanh chóng rời khỏi đây mới là thượng sách." Lão giả mặc hắc bào lắc đầu, có chút lo lắng nói.
Đạo sĩ trung niên và thiếu phụ áo xanh lục liền vội gật đầu, ba người đang chuẩn bị bay theo đường cũ thì ngay lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía trước vọng lại.
Âm thanh đó tuy từ nơi rất xa nhưng vẫn truyền rõ đến chỗ ba người, và cả vùng biển quanh đó kịch liệt rung lên.
Ba người biến sắc.
Chưa kịp phản ứng gì thì tiếng nổ ầm ầm lại vang lên từ phía trước, đồng thời một cỗ linh áp khổng lồ hỗn loạn ập đến, nhấc lên những cơn gió xoáy ngập trời.
Ba người hốt hoảng định bỏ chạy nhưng đã quá muộn, chưa kịp bay được bao xa thì đã bị gió lốc ập tới cuốn bay, phảng phất như ba chiếc lá rụng giữa cuồng phong, trôi nổi bốn phía không xác định.
May mắn là cơn gió lốc chỉ lan ra phía trước không xa, sức gió cũng nhanh chóng suy yếu, ba người vội vàng vận chuyển công pháp, rất nhanh ổn định lại thân hình, mặt mũi thì đã trắng bệch vì sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, lại thêm một tiếng nổ long trời lở đất!
Mặt biển cách đó ngoài trăm dặm đột nhiên nổ tung, một bóng đen cực lớn từ trong đó bay ngược ra, trên không trung bay một quãng đường rất xa, rồi "Ầm" một tiếng, va mạnh vào hòn hoang đảo cách chỗ ba lão giả mặc hắc bào không xa, khiến cả hòn hoang đảo rung chuyển, từng đợt sóng xung kích còn khiến sóng biển xung quanh nổi cuộn trào không thôi.
Bóng đen kia rõ ràng là một con Giao Long màu đen như mực to lớn vô cùng, thân dài chừng hai ba trăm trượng, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy sáng bóng đen nhánh, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dài lấp lánh như san hô.
Còn ở phần bụng con Cự Giao có mọc ra bốn cái vuốt rồng cực lớn, trên mỗi vuốt lại có năm ngón chân giống như kiếm đen, lóe lên thứ ánh sáng lạnh thấu xương khiến người ta phải rùng mình.
Một khí tức cực kỳ to lớn khó tả toát ra từ con Ngũ Trảo Mặc Giao này.
Cảnh này làm ba người sớm đã tái mét mặt mày, nhất là lão giả mặc hắc bào, hắn không phải là tán tu, mà là một đệ tử nội môn của một tông môn có quy mô không nhỏ, trong môn còn có một vị lão tổ Hợp Thể kỳ trấn giữ.
Nhưng khí tức của con Ngũ Trảo Mặc Giao này, còn mạnh hơn cả vị đại năng Hợp Thể kỳ kia trong tông môn của hắn.
"Chẳng lẽ lời đồn kia lại là thật!" Lão giả trong lòng rung động, một suy đoán táo bạo không khỏi trào lên trong lòng.
Ngũ Trảo Giao Long giãy giụa xoay người, khiến mặt đất một lần nữa rung chuyển.
Ba người lão giả mặc hắc bào dưới cơn kinh hãi, vội vàng lùi lại hơn trăm trượng, nhìn kỹ lại thì thấy phần ngực con Giao Long đột nhiên bị một cái lỗ lớn, từng dòng máu tươi ồ ạt tuôn ra, nhuộm đỏ một mảng đất trên hoang đảo.
"Vút" một tiếng!
Một bóng người màu xanh từ trong biển bay ra, nhanh đến mức chỉ thấy một cái bóng, thoáng cái lướt qua bên cạnh con Ngũ Trảo Giao Long.
Một đạo hàn quang lạnh lẽo lóe lên!
Thân thể con Giao Long khựng lại, sau đó cái đầu to lớn đột nhiên bay lên không trung, một cột máu cực lớn phun trào lên tận trời, cả hoang đảo như tắm trong mưa máu, một mùi tanh tưởi đến buồn nôn tràn ngập.
Ầm!
Thân thể to lớn của Giao Long ầm ầm ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi bất động.
Ngay lúc này, một đạo hắc quang lóe ra từ đầu con Cự Giao, trong đó bao bọc một con Hắc Giao nhỏ chừng vài tấc, hốt hoảng muốn bay nhanh đi.
Nhưng bóng người màu xanh kia dường như đã đoán trước, thoáng cái đã chặn trước người con giao này, há mồm phun ra một luồng hào quang màu xanh, chớp nhoáng bao lấy nó, rồi kéo lại nhét vào một bình ngọc.
Lão giả mặc hắc bào ba người há hốc mồm đứng bất động giữa không trung, thiếu phụ áo xanh lục theo bản năng còn nuốt nước bọt.
Bóng xanh lóe lên, hiện ra một thân ảnh nam tử mặc thanh bào, vóc dáng có phần cao lớn, nhìn khoảng 25~26 tuổi, dung mạo hơi tầm thường, da thì có vẻ hơi ngăm đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận