Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 6: Thiếu niên áo trắng

"A!"
Liễu Nhạc Nhi vốn định dùng phép thuật ngăn cản con quái mã màu xanh, tiếc rằng tâm thần bị dao động, pháp lực trong người vận chuyển không linh hoạt, trong miệng không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Liễu Thạch bỗng nhiên bước nhanh ra, thân hình cao lớn che chắn trước người, đồng thời một tay như thiểm điện vươn ra, tóm lấy cổ con quái mã to như thùng nước, thân thể nghiêng qua một bên, cùng quái mã màu xanh va vào nhau.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Quái mã màu xanh trong tiếng hí vang trời, giống như đâm vào bức tường kín, thân hình khổng lồ cứng ngắc đứng tại chỗ, do lực xông quá mạnh, thậm chí những phiến đá cứng rắn trên đường phố gần đó đều bị vó sắt đạp thành đá vụn văng khắp nơi.
Cỗ xe ngựa màu bạc dưới tác dụng của quán tính đụng vào đùi sau của quái mã màu xanh, lệch sang bên bay ra xa trượng, rồi lại "Phanh" rơi ầm ầm xuống đất.
Xe ngựa này tuy không bị lật ngửa, nhưng thân xe đã biến dạng, rơi xuống vung vãi một đống đồ lộn xộn.
Người đánh xe càng không ngồi vững, suýt nữa từ trên xe ngã xuống.
Thanh niên cao lớn lại như đinh đóng xuống đất, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào.
Đám người gần đó thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên trà lầu nào đó càng không biết ai thốt lên một tiếng thán phục "Thần lực".
Liễu Nhạc Nhi vỗ ngực sợ hãi, nhìn thân ảnh cao lớn chắn trước mặt, trong lòng có chút ấm áp.
Mấy năm qua, mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, "Thạch Đầu ca ca" đều theo bản năng đứng ra như vậy.
Quan hệ giữa hai người sớm đã không chỉ là thân nhân.
Quái mã màu xanh bị Liễu Thạch ngăn lại, càng thêm nóng nảy, trong miệng kêu gào, cúi đầu xuống, cái đầu lớn hung hăng lao về phía ngực Liễu Thạch.
"Thạch Đầu ca ca cẩn thận!" Liễu Nhạc Nhi thấy vậy giật mình.
Liễu Thạch mặt không biểu tình, cánh tay đang giữ cổ ngựa tăng thêm lực, ấn xuống dưới.
"Phù phù" một tiếng, quái mã bốn chân khuỵu xuống, thân thể khổng lồ trực tiếp bị áp đảo, quỳ gục trên đất, những phiến đá xung quanh đều vỡ vụn.
Toàn thân nó như bị ngọn núi đè, xương cốt như muốn tan ra từng mảnh, hai mắt huyết quang lúc này mới rút đi, lộ ra vẻ sợ hãi.
Đối diện với Liễu Thạch có khí lực vượt xa nó, quái mã cuối cùng cũng thuần phục, ngoan ngoãn nằm im trên đất không dám động đậy.
"Khí lực thật lớn! Lực va chạm của mã thú này e là không dưới bốn năm ngàn cân, người này lại tùy tiện ngăn lại!"
"Không tầm thường!"
"Ta nói xe ngựa nhà ai, dám náo loạn giữa chợ như vậy, nếu không có vị tráng sĩ này ngăn lại, không biết còn có bao nhiêu người gặp nạn!"
Đám người xung quanh cuối cùng cũng phần lớn kịp phản ứng, nhao nhao nghị luận.
Liễu Thạch lúc này mới đờ đẫn buông tay ra, đứng tại chỗ bất động.
Quái mã màu xanh tuy không bị trói buộc, nhưng vẫn há miệng thở dốc không dám đứng lên.
"Thạch Đầu ca ca, ngươi không sao chứ?" Liễu Nhạc Nhi vội vàng tiến lên xem xét thân thể Liễu Thạch, thấy hắn không có gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đánh xe sớm đã mặt không còn chút máu, giờ phút này thấy ngựa bị chế phục, cả người cũng mềm nhũn ngồi bệt xuống càng xe.
Đúng lúc này, cửa xe ngựa bị đẩy ra, hai người trẻ tuổi mặt trắng bệch nhảy xuống.
Người đi đầu là một nam tử khoảng 20 tuổi, mặc nho bào màu xanh nhạt, mặt mũi anh tuấn.
Người còn lại nhìn chỉ khoảng 17-18 tuổi, mặt như ngọc, mắt đen trắng rõ ràng, môi đỏ răng trắng, mặc trường bào trắng như tuyết, eo thắt đai ngọc, đầu đội mũ ngọc, trên mũ gắn một viên minh châu to bằng trứng chim bồ câu, phong thái khác hẳn nho bào đồng bạn bên cạnh.
"Cẩu nô tài nhà ngươi, sao lại đánh xe thế, suýt nữa ngã chết bản t·h·iếu gia!" Thanh niên mặc nho bào mặt mũi tràn đầy kinh hãi, giật lấy roi ngựa trong tay người đánh xe, quật tới tấp.
Người đánh xe trên người bị đánh ra từng vệt máu, cũng không dám trốn tránh, quỳ xuống đất vội vã dập đầu cầu xin tha thứ.
Thanh niên mặc nho bào thấy vậy, mặt lộ vẻ giận dữ, roi ngựa quất ngày càng nhanh.
"Im ngay, là người Dư phủ!"
"Việc này không liên quan tới chúng ta, đừng nói nữa."
Nhìn rõ mặt hai người vừa xuống, tiếng nghị luận xung quanh bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt đám đông nhìn về phía hai nam tử đều trở nên khúm núm, rõ ràng là nhận ra hai người này.
"Nhị ca, thôi đi. Việc này cũng chẳng trách hắn, Thanh Phong Mã dù sao cũng là yêu thú cấp thấp, vốn dĩ khó thuần."
Một cánh tay đột nhiên duỗi tới, giữ cổ tay thanh niên mặc nho bào, roi ngựa lập tức rơi xuống không trung, chính là t·h·iếu niên áo trắng trẻ tuổi kia, thanh âm như suối chảy róc rách, êm tai dị thường.
Thanh niên mặc nho bào nhìn t·h·iếu niên áo trắng, khóe miệng giật giật, hừ một tiếng, ném roi ngựa.
"Đa tạ Thất t·h·iếu gia!" Người đánh xe vội vã dập đầu với t·h·iếu niên áo trắng.
"Đứng lên đi, những bạc này ngươi cầm lấy, bồi thường cho những người và cửa hàng bị xe ngựa gây thương tổn lúc nãy. Việc này xử lý tốt, tự nhiên giảm tội cho ngươi." t·h·iếu niên áo trắng lấy ra một cái túi, đưa cho người đánh xe.
"Dạ, dạ." người đánh xe liên tục gật đầu, nhận bạc, hướng phía những người bị đụng bị thương kia đi tới.
"Nhờ có vị huynh đài này chế phục Thanh Phong Mã, huynh đệ ta bị thương không sao, nếu mà làm những người khác bị thương, thì vạn lần chết không chuộc." t·h·iếu niên áo trắng lại quay người nhìn về phía Liễu Thạch, mỉm cười thi lễ.
Thanh niên mặc nho bào thấy vậy, cũng nhìn Liễu Thạch một chút, thấy khuôn mặt hắn bình thường, da ngăm đen, một thân áo xanh đơn sơ, có vẻ keo kiệt, thần sắc lập tức khinh miệt, cũng có chút miễn cưỡng chắp tay.
Liễu Thạch ánh mắt đờ đẫn, không nói một lời.
Thanh niên mặc nho bào chưa từng bị người coi thường như vậy, lập tức mặt lộ vẻ tức giận muốn phát tác, lại bị t·h·iếu niên áo trắng đưa tay ngăn lại.
t·h·iếu niên quan sát kỹ Liễu Thạch vài lần, chú ý tới ánh mắt khác thường của hắn, trong lòng khẽ động.
Người chung quanh ngày càng đông, Liễu Nhạc Nhi trong lòng có chút bất an, kéo tay Liễu Thạch, nhỏ giọng nói: "Thạch Đầu ca ca, chúng ta đi thôi."
t·h·iếu niên áo trắng giờ phút này mới chú ý tới Liễu Nhạc Nhi, thấy rõ khuôn mặt tinh xảo như búp bê của nàng, mắt liền sáng lên, vội vàng bước nhanh tới, ngăn lại nói:
"Hai vị xin dừng bước."
"Có chuyện gì?" Liễu Nhạc Nhi dừng bước, nhíu mày, khuôn mặt nhỏ có chút dữ dằn hỏi.
"Ta gọi Dư Thất, vừa rồi xe ngựa trong phủ bị mất khống chế, suýt chút nữa đụng bị thương hai vị, tại hạ cảm thấy vô cùng áy náy." t·h·iếu niên áo trắng cười nói.
"Chúng ta không sao, ngươi tránh ra." Liễu Nhạc Nhi kéo căng khuôn mặt nhỏ nói.
"Hôm nay may nhờ vị huynh đài này ra tay giúp đỡ, nếu không báo đáp, tại hạ trong lòng thực sự khó an. Nơi này cách Dư phủ không xa, có thể mời hai vị đến phủ ta ngồi chơi, để tại hạ tỏ chút lòng hiếu khách?" Dư Thất chậm rãi nói.
"Không cần, vừa rồi chỉ là tiện tay thôi, huynh muội ta còn có việc." Nhạc Nhi không chút do dự lắc đầu, kéo Liễu Thạch định lách qua người trước mặt.
"Chậm đã, việc quan trọng kia, chẳng lẽ là muốn cầu y cho lệnh huynh?" Dư Thất thân hình thoắt cái đã đứng chắn trước mặt hai người, nhìn thanh niên cao lớn, bỗng nhiên thần sắc nghiêm nghị hỏi.
"Ngươi...sao ngươi biết?" Nhạc Nhi giật mình, lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta trời sinh mũi rất nhạy, trên người các ngươi có mùi thảo dược, hẳn là mới từ Dã Cúc trai gần đây đi ra. Vị huynh đài này tuy thần lực kinh người, nhưng xem ra thần trí có chút vấn đề, cho nên ta mới đoán vậy, xem ra không sai." Dư Thất nhìn Dã Cúc trai cách đó không xa, mỉm cười nói, mặc dù là nam tử cải trang, nhưng trong nụ cười vẫn toát ra một tia quyến rũ dị thường.
Nhạc Nhi tuy là một thiếu nữ tuổi còn nhỏ, cũng thấy ngẩn ngơ, nhưng ngay lúc đó theo bản năng quay đầu nhìn Liễu Thạch bên cạnh, thấy "Thạch Đầu ca ca" vẫn mặt không biểu tình, không hiểu sao trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
Lúc này, t·h·iếu niên áo trắng đã thu lại vẻ tươi cười "kinh diễm", tiếp tục nói:
"Tiểu muội muội, Dư gia ta ở Minh Viễn thành này cũng có chút thế lực, quen biết không ít danh y, nếu muốn cầu y, hẳn là có thể giúp một tay."
"Không sai, chúng ta đến Minh Viễn thành là để cầu y, nhưng bệnh của ca ca, đại phu bình thường không trị được." Liễu Nhạc Nhi vẫn lắc đầu.
"Như vậy xem ra bệnh tình của lệnh huynh không hề tầm thường. Nhưng không sao, Dư gia chúng ta có một Tiên Sư khách khanh, y thuật cao thâm, vượt xa phàm nhân tục thế có thể sánh, hay là mời ông ấy khám cho lệnh huynh xem sao?" Dư Thất ban đầu cau mày, nhưng khi nhìn Liễu Thạch và Nhạc Nhi một lượt, lại vỗ tay cười một tiếng.
"Tiên Sư..." Mắt Liễu Nhạc Nhi sáng lên, có chút chần chờ.
"Huynh muội đừng từ chối, để tại hạ được thể hiện chút sức mọn. Không phải ta khoe khoang, trong Minh Viễn thành tuy còn có Tiên Sư khác, nhưng nếu bàn về Y Đạo cao minh, Tiên Sư của Dư phủ chúng ta mà xưng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất." Dư Thất hai mắt đảo một vòng, ngạo nghễ nói.
"Được, chúng ta có thể về phủ ngươi. Nhưng nếu vị Tiên Sư kia không trị khỏi bệnh cho huynh trưởng ta thì chúng ta sẽ lập tức rời đi." Liễu Nhạc Nhi cuối cùng bị câu nói sau cùng của t·h·iếu niên áo trắng làm dao động, miễn cưỡng đồng ý.
"Điều đó là đương nhiên, đúng rồi, hai vị chưa cho biết tôn tính?" Dư Thất thấy Liễu Nhạc Nhi đồng ý vui mừng, liền hỏi thêm một câu.
Liễu Nhạc Nhi do dự một chút, nói ra tên mình và Liễu Thạch.
"Thì ra là Nhạc Nhi muội muội và Liễu Thạch huynh." Dư Thất liên tục gật đầu.
"Thất đệ, hai người này không rõ lai lịch, sao đệ tùy tiện dẫn họ về nhà, còn muốn mời chân nhân xem bệnh cho hắn?" Thanh niên mặc nho bào đứng ngoài hồi lâu, sắc mặt khó coi, giờ phút này nhịn không được xen vào.
"Không sao, việc này ta tự có chừng mực, Nhị ca không cần lo lắng." Dư Thất khoát tay, tùy ý nói.
Thanh niên mặc nho bào dường như có chút kiêng kỵ với Dư Thất, môi mấp máy vài lần, có vẻ muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Đúng lúc này, mấy người mặc trang phục sáng màu, đeo đao kiếm đi tới nơi này.
Người vây quanh thấy vậy, ầm ầm tản ra, có vẻ rất e ngại những người này.
Mấy hộ vệ cũng không để ý tới những người xung quanh, mau chóng tiến lên khom người thi lễ với hai người Dư Thất.
"Thất t·h·iếu gia, Nhị t·h·iếu gia, chúng ta tới trễ, xin hai vị t·h·iếu gia thứ tội."
"Chúng ta không sao, không cần ngạc nhiên. Mấy người các ngươi mau đưa xe ngựa về phủ, việc này không cần làm ầm ĩ." Dư Thất nhàn nhạt nói.
"Vâng" Mấy hộ vệ khúm núm, lập tức nhanh chóng dắt con quái mã màu xanh kia rời đi.
"Hai vị, mời đi theo ta." t·h·iếu niên áo trắng giải quyết xong việc, quay người cười với Liễu Nhạc Nhi, dẫn đầu đi về phía trước.
Liễu Nhạc Nhi lại nhìn Liễu Thạch một cái, nắm chặt tay hắn, đi theo sau Dư Thất.
Thanh niên mặc nho bào nhìn theo bóng mấy người, sắc mặt càng khó coi, đứng im tại chỗ một hồi, mới dậm chân hừ lạnh một tiếng, cất bước đi theo.
...
"Ha ha, có chút ý tứ! Nàng chính là người được cho là có tư chất tu luyện không tệ, là người mà Tể tướng Phong Quốc chuẩn bị dốc hết sức đưa vào Lãnh Diễm tông?" Cách đó không xa, ở góc đường khuất tầm nhìn, đột nhiên xuất hiện hai người, người phía trước mặc áo đen, hai mắt hẹp dài, nhìn theo hướng Dư Thất rời đi, giọng nói âm trầm, khuôn mặt tràn đầy tà khí khó tả.
"Sư đệ cẩn thận một chút, Dư phủ nghe nói có tán tu trấn giữ, mà không phải một người, không thể quá khinh suất." Người đi sau là một gã hán tử áo xám gầy như củi, bên hông đeo mấy túi da thú căng phồng, nhìn theo bóng lưng bọn người Dư phủ, chậm rãi nói.
"Phạm sư huynh, ta biết nên làm thế nào. Lần này đến Dư phủ, là lần đầu tiên ta đi luyện tập nhiệm vụ, huynh chỉ là đến hỗ trợ, không có lý do đặc biệt thì không cần ra tay. Ta sẽ tự mình dẫn người giải quyết mọi chuyện." Thanh niên áo đen nghe vậy, tỏ vẻ xem thường.
Hán tử áo xám thấy vậy, cười khổ một tiếng không nói gì.
Hắn hiểu rõ tính cách sư đệ này, tuy tu vi không cao nhưng có trưởng lão trong tông làm chỗ dựa, nên không coi sư huynh đệ đồng lứa ra gì.
Nói xong, thân hình hai người khẽ động, tại chỗ biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận