Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 214: Sáu đạo

Chương 214: Sáu đạo Không bao lâu, trên Xích Hà phong sáng lên đủ loại ánh sáng, từng cái cấm chế đại trận mở ra, bao phủ cả ngọn núi.
Làm xong những việc này, Hàn Lập đi vào mật thất động phủ, khoanh chân ngồi xuống.
Giờ phút này, trong cơ thể hắn, 72 chuôi kiếm Thanh Trúc Phong Vân mà hắn lấy lại được đang được tiên linh lực tinh thuần bao phủ, dùng Anh Hỏa từ từ luyện hóa.
Nhiều năm xa rời chủ nhân, lại thêm việc hấp thu rất nhiều kiếm nguyên phi kiếm ở Thiên Kiếm Mộ, uy năng tuy tăng lên nhiều, nhưng linh tính bên trong lại có vẻ rất hỗn tạp, nếu trực tiếp sử dụng e rằng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, cần phải cẩn thận luyện hóa một phen mới được.
Hắn suy nghĩ một lát, lật tay lấy Chưởng Thiên Bình giữ trong tay, đưa lên trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Đến giờ, hắn đã cơ bản có thể chắc chắn Chưởng Thiên Bình này ẩn chứa pháp tắc thời gian.
Năm xưa ở Linh giới, hắn có được hàng nhái từ Mã Lương, sau khi hợp nhất hai cái, đã có thể hơi dùng Chưởng Thiên Bình để công kích, nhưng bây giờ trải qua 300 năm biến động lớn, chiếc bình này cũng không biết xảy ra biến cố gì, hắn thử nhiều lần vẫn không thể sử dụng được dù chỉ một chút.
Hàn Lập suy nghĩ một hồi, thúc giục tâm niệm, kim quang trên người tỏa sáng, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng nổi lên.
Hắn vẫy tay, Chân Ngôn Bảo Luân bay đến bên cạnh, ong ong xoay tròn nhanh chóng.
Từng vòng từng vòng gợn sóng màu vàng lan ra, bao phủ Chưởng Thiên Bình, mơ hồ có từng tia nhỏ bé khó nhận ra sức mạnh thời gian chui vào trong đó.
Trong lúc này, ánh mắt Hàn Lập không rời khỏi Chưởng Thiên Bình.
Thời gian dần trôi, chiếc bình này trước sau đều không có phản ứng gì.
Hàn Lập trầm ngâm một lát, pháp quyết trong tay biến đổi.
Chân Ngôn Bảo Luân hào quang tỏa sáng, thể tích nhanh chóng thu nhỏ, trong nháy mắt biến thành một quả cầu nhỏ màu vàng, theo sự điều khiển của hắn, vèo một tiếng chui vào trong bình nhỏ.
Thân bình Chưởng Thiên Bình lóe lên tinh quang, hiện ra mấy phù văn nhạt, nhưng ngay sau đó lại biến mất ngay lập tức, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hàn Lập cau mày, thở dài một hơi.
Hắn vốn nghĩ « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » là công pháp tu luyện pháp tắc thời gian, mình đã ngưng luyện Chân Ngôn Bảo Luân, có lẽ nhờ nó có thể điều khiển chiếc bình nhỏ này, hoặc có thể khiến bình này biến hóa.
Nhưng giờ xem ra, tựa hồ không có tác dụng gì lớn.
Cũng có thể do công pháp mình tu luyện bây giờ còn quá non nớt chăng.
Hàn Lập lắc đầu, gọi Cự Viên khôi lỗi tới, để nó tiếp tục ngưng tụ lục dịch, tưới cho linh dược khi hắn bế quan.
Về phần tinh hạt cần thiết cho việc tu luyện của Địa Chỉ hóa thân, hắn sẽ tự cô đọng trong khoảng thời gian bế quan để đảm bảo hóa thân có thể tiếp tục luyện hóa Trọng Thủy.
Sau khi suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đi tới một gian thạch thất khác, bày ra một pháp trận Tụ Linh cỡ nhỏ, đặt quả trứng khổng lồ lấy được từ Phương Bàn vào trong pháp trận, để linh khí từ từ tẩm bổ, xem có thể ấp trứng ra không.
Sau khi an bài mọi việc ổn thỏa, Hàn Lập lần nữa trở lại mật thất, nhắm mắt tĩnh tọa.
Lần tĩnh tọa này kéo dài ba ngày ba đêm.
Khi tâm cảnh hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh, đồng thời các phương diện đều ở trạng thái tốt nhất, kim quang nhàn nhạt từ thân thể tỏa ra, lập tức tràn ngập khắp mật thất động phủ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hơn ba năm.
Trên Xích Hà phong, thiên địa biến sắc, vô số mây đen hiện ra, thiên địa linh khí điên cuồng, mạnh mẽ dồn về phía động phủ.
Trong động phủ, kim quang trên người Hàn Lập rực rỡ, trên bụng hiện ra ba điểm sáng màu vàng óng vô cùng rõ ràng, đang hút lấy linh khí thiên địa nồng đậm xung quanh.
Hắn lại đả thông một tiên khiếu!
Trong kim quang rực rỡ, sau lưng hắn hiện ra Chân Ngôn Bảo Luân, trên đó hiện ra sáu đạo văn thời gian.
Ong ong!
Dao động pháp tắc thời gian mạnh mẽ từ Chân Ngôn Bảo Luân phát ra, mạnh hơn trước kia bốn đạo văn thời gian không biết bao nhiêu.
Hàn Lập mở mắt, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Việc lại đả thông một tiên khiếu tất nhiên đáng mừng, nhưng hắn thật sự cao hứng là, đến hôm nay hắn đã ngưng tụ thành công sáu đạo văn thời gian.
Đây là cảnh giới mà người bình thường tu luyện « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » sau khi đả thông 12 tiên khiếu mới có thể đạt được!
Theo công pháp ghi lại, Chân Ngôn Bảo Luân sau khi ngưng tụ sáu đạo văn thời gian sẽ có bước tiến vượt bậc về uy lực, không thể so sánh với trước đây.
Hắn đứng lên, nóng lòng muốn thể nghiệm uy lực của thần thông này.
Hàn Lập vừa động ý nghĩ, Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng xoay tròn, vô số gợn sóng màu vàng lan ra, lan về phía xung quanh, nhưng chỉ lan được khoảng cách 10 trượng.
"Ừm, xem ra vẫn chỉ là tầng thứ nhất, dù có tu luyện ra bao nhiêu đạo văn thời gian, phạm vi Chân Ngôn Bảo Luân cũng chỉ có 10 trượng, đột phá tầng thứ hai, có lẽ phạm vi mới có thể mở rộng." Hắn thầm nghĩ, rồi nhắm mắt cảm ứng.
Trong phạm vi gợn sóng màu vàng bao phủ, mọi thứ đều chậm lại.
Không khí lưu động, thiên địa linh khí dao động, trở nên chậm chạp chưa từng có.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tầng lam quang, trong tầm mắt thiên địa linh khí lập tức rõ ràng hơn gấp 10 lần.
Lúc này nhìn lại, hiện tượng chậm chạp này càng thêm rõ ràng.
Thiên địa linh khí đủ màu sắc khuấy động, như dòng nước va chạm, va vào nhau, rồi lại tự tản ra.
Tất cả đều có thể thấy rõ ràng.
Cảm giác này quả thật có chút kỳ diệu.
Tuy rằng xung quanh hết thảy chậm lại, nhưng hành động của hắn lại không có gì khác thường, khi so sánh dường như tốc độ của chính mình tăng lên gấp đôi vậy.
Thân hình hắn thoáng động, ngay sau đó đã xuất hiện ở cách đó vài trượng.
Thân thể hắn trong quá trình di chuyển, tạo ra dao động không khí, còn có sự biến hóa linh khí thiên địa, cũng đều hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Khóe miệng Hàn Lập hơi nhếch lên, lật tay vung ra, một đoàn chất lỏng màu đen hiện ra, chính là một đoàn nhỏ Trọng Thủy.
Búng tay!
"Phanh" một tiếng, Trọng Thủy lập tức nổ tung, hóa thành vô số giọt nước đen lớn nhỏ, bay về bốn phương tám hướng.
Những giọt nước bắn tung tóe chậm đi gấp đôi, có thể nhìn rõ từng hạt tròn nhỏ bé.
Hàn Lập khẽ động cánh tay, huyễn hóa ra vô số ảo ảnh, dễ như trở bàn tay chặn lại toàn bộ giọt nước, lần nữa ngưng tụ thành một đoàn Trọng Thủy.
Thấy vậy, trong lòng hắn khẽ động, lật tay thu đoàn Trọng Thủy này vào.
Tuy « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » đã giải thích kỹ càng về hiệu quả của Chân Ngôn Bảo Luân, nhưng hắn còn cần phải thử nghiệm thêm rất nhiều, mới có thể nắm vững thần thông này.
Sau đó, ngón tay Hàn Lập nắm chặt vào không trung.
Lốp bốp!
Vô số hồ quang điện màu bạc hiện lên, nhảy nhót trong tay hắn.
Những hồ quang điện này không bị ảnh hưởng bởi Chân Ngôn Bảo Luân.
Hắn xòe năm ngón tay, mấy đạo hồ quang điện màu bạc phóng ra, nhanh chóng đánh vào vách tường mật thất.
Trên vách tường mật thất hiện ra một lớp tinh quang màu trắng, chậm chạp lóe lên vài cái, mấy đạo hồ quang điện màu bạc lan ra trên vách tường, nhanh chóng nhảy lên mấy lần rồi biến mất không dấu vết.
Tinh quang chậm chạp và hồ quang điện màu bạc nhanh chóng, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Hàn Lập khẽ gật đầu, mặc dù hồ quang điện đã rời tay, nhưng nó vẫn không bị ảnh hưởng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như công kích của bản thân cũng bị trì hoãn, vậy thì Chân Ngôn Bảo Luân chẳng còn ý nghĩa gì.
Hắn lại thử một loạt thần niệm, pháp bảo vật chất công kích, thấy tất cả đều không bị ảnh hưởng chút nào, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hàn Lập vừa động ý nghĩ, triệu hồi Cự Viên khôi lỗi ở bên ngoài.
Tiếng bước chân nặng nề đông đông đông, Cự Viên khôi lỗi đi đến.
Bị ảnh hưởng của Chân Ngôn Bảo Luân, tiếng bước chân khôi lỗi dẫm xuống đất cũng bị kéo dài gấp đôi, nghe có chút kỳ quái.
Chẳng bao lâu, Cự Viên khôi lỗi đứng vững ở bên ngoài phạm vi gợn sóng màu vàng.
"Tấn công ta." Hàn Lập ra lệnh cho Cự Viên khôi lỗi.
Vừa dứt lời, Cự Viên khôi lỗi lập tức há to miệng, một đạo quang trụ lôi điện màu lam bắn ra từ đó, đồng thời một tay nhấc lên, năm đạo hồ quang điện màu lam phóng tới Hàn Lập.
Tuy uy lực của mấy đạo hồ quang điện không lớn, nhưng tốc độ lôi điện vẫn cực nhanh.
Nhưng khi lôi điện vừa tiến vào vùng gợn sóng màu vàng, tốc độ lập tức chậm lại, không chỉ tốc độ bay, mà cả hồ quang điện bắn ra từ quang trụ, tia lửa điện cũng đều chậm lại gấp đôi.
Tuy chậm đi gấp đôi nghe qua có vẻ không nhiều, nhưng thực tế là khác biệt một trời một vực.
Hàn Lập bước một bước sang bên cạnh, không hề cố ý sử dụng thân pháp.
Mấy đạo hồ quang điện bay sượt qua người hắn, thậm chí không chạm vào y phục.
Hàn Lập hưng phấn trong lòng, lại để cho khôi lỗi thử những đòn tấn công khác, dưới ảnh hưởng của Chân Ngôn Bảo Luân đều bị trì hoãn gấp đôi.
Hai tay hắn nắm chặt, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
Sau nhiều lần thử nghiệm, hắn đã nắm vững bảy tám phần về Chân Ngôn Bảo Luân, trong đầu cũng nghĩ ra mấy cách dùng Chân Ngôn Bảo Luân, càng nghĩ càng kích động.
Có môn thần thông này, chỉ cần vận dụng hợp lý, cho dù là cao thủ Chân Tiên hậu kỳ cũng chưa chắc đã không thể chiến thắng.
Nhưng ngay sau đó, lông mày Hàn Lập khẽ nhíu.
Mới vận dụng Chân Ngôn Bảo Luân không bao lâu, mà tiên linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao rất nhiều, xem ra thần thông này uy lực tuy không tầm thường, nhưng tiêu hao tiên linh lực quả thật đáng sợ.
Nhưng hiệu quả đáng sợ như vậy, tiêu hao nhiều tiên linh lực cũng là điều dễ hiểu.
Kim quang trên người hắn lóe lên rồi tan biến, Chân Ngôn Bảo Luân cũng biến mất vào trong cơ thể, hắn khoanh chân ngồi xuống, định tiếp tục tu luyện.
Nhưng trước khi tu luyện, hắn bảo Cự Viên khôi lỗi mang Chưởng Thiên Bình tới, lần nữa dùng Chân Ngôn Bảo Luân thử sử dụng, đáng tiếc tình hình vẫn y như trước.
Hàn Lập cười khổ một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lần nữa tiến vào bế quan tu luyện...
...
Xuân đi đông đến, thời gian trôi như thoi đưa, hơn hai mươi năm tươi đẹp thoáng chốc đã qua.
Trên Xích Hà phong vẫn an tĩnh như ban đầu, không hề có cảnh tượng náo nhiệt như những ngọn núi khác.
Hỏa trướng màu đỏ gần ngọn núi đã hoàn toàn biến mất, khí hậu trở lại bình thường, ngoại trừ nơi bị cấm chế bao phủ, những chỗ khác đều bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Tuyết trắng mênh mông, khiến cho người ta không khỏi rộng lòng.
Chỉ tiếc cảnh đẹp như vậy, trên Xích Hà phong không ai có tâm trạng thưởng thức, mấy người canh giữ cũng đều có khu vực riêng, tuần tra trông coi, những người khác thì tranh thủ tu luyện ở chỗ mình.
Trên một khoảng đất trống phía sau núi Xích Hà phong, mặt đất vẽ một pháp trận màu đỏ lớn hơn mười trượng, khảm nạm từng khối tinh thạch đỏ, ánh lên ánh sáng như ngọn lửa.
Trong pháp trận, một thiếu nữ váy trắng đang ngồi, chính là Mộng Thiển Thiển.
Từng đạo ánh sáng màu đỏ từ các tinh thạch dâng lên, hội tụ xung quanh thiếu nữ váy trắng, khiến cho nàng trông như đang khoanh chân ngồi trong một đám lửa đỏ.
Trán Mộng Thiển Thiển lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng bị ngọn lửa đốt cho đỏ lên, dường như đang tu luyện một loại bí thuật.
Hơn hai mươi năm qua, dung mạo nàng không thay đổi nhiều, nhưng tu vi đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ, tiến bộ nhanh chóng, cho dù là trong toàn bộ ngoại môn Chúc Long đạo, cũng có thể khiến không ít người kinh ngạc.
Tất cả điều này, tự nhiên không thể thiếu những đan dược Hàn Lập ban thưởng và những linh thạch mà huynh trưởng Mộng Vân Quy lưu lại trước khi ra đi, nhưng cũng có liên quan đến sự kiên định với đạo của nàng bây giờ.
Nếu không thì, nàng sẽ không thể chịu được cuộc sống tu luyện nhàm chán.
( Các vị đạo hữu, phi kiếm bản mệnh của Hàn Lập đã tìm về, không biết có nguyệt phiếu không nhỉ ^^ ) Đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓
Bạn cần đăng nhập để bình luận