Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 437: Thù cũ

"Hừ, bởi vì cái gọi là thiên đạo tốt luân hồi! Ngươi năm đó cướp đoạt kiếm nguyên của ta, phá hỏng kiếm trận của ta, lại nhìn hôm nay thế nào? Tất cả cuối cùng vẫn là thuộc về ta, ha ha, ha ha..." Hùng Sơn hai mắt trợn trừng, đột ngột cất tiếng cười lớn, âm thanh như sấm nổ vang dội.
Năm đó, hắn khổ tâm gầy dựng nhiều năm, không tiếc đắc tội vô số thế lực mà gom góp ngàn chuôi linh kiếm, kết quả tất cả tan thành mây khói.
Vì chuyện này, hắn không biết bị đồng môn Chúc Long đạo sau lưng cười nhạo bao nhiêu lần!
Hôm nay đại thù đến báo, hắn sao có thể không thoải mái cười lớn?
"Hùng Sơn đạo hữu, năm đó nếu không phải ngươi muốn luyện hóa bản mệnh phi kiếm của ta, ta há lại cướp đoạt kiếm nguyên của ngươi? Ngươi ta cùng xuất thân Chúc Long đạo, lại chung sự Vô Thường minh, ngày xưa gặp mặt không ít, hôm nay sao không biến chiến tranh thành tơ lụa, để cho ta mang đi bản mệnh phi kiếm?" Hàn Lập đứng thẳng người, ngẩng mặt lên trời nói.
Âm thanh của hắn không lớn, lại như lợi kiếm, xuyên thấu tầng tầng ngăn trở, truyền vào tai Hùng Sơn.
"Buồn cười! Năm đó chỉ trách mắt của ta mù, không nhận ra chân tướng của ngươi, một mực bị ngươi coi như kẻ ngốc đùa bỡn. Về sau tuy có chút phát giác, nhưng thời cơ chưa chín muồi, tự nhiên để cho ngươi tiếp tục tiêu dao. Hôm nay ngươi đã tự mình đưa tới cửa, ta tự nhiên muốn tiễn ngươi, cả bản mệnh phi kiếm của ngươi cùng nhau, luyện hóa vào trong vô thượng tiên kiếm của ta." Hùng Sơn hừ lạnh một tiếng, nói.
"Nếu việc này ngươi không muốn tốt, vậy cũng đừng trách Hàn mỗ vô tình." Sắc mặt Hàn Lập lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
"Sắp chết đến nơi, còn dám nói năng ngông cuồng, thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Lời Hùng Sơn nói là như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, nghe Hàn Lập nói vậy trong lòng lại run lên một cái.
Hàn Lập trong miệng đột ngột phát ra một tiếng quát lớn, trên thân cơ bắp nhanh chóng căng phồng lên, thân hình trong nháy mắt cao lớn hơn trăm trượng, bên ngoài thân mọc ra bộ lông màu vàng óng rậm rạp, hóa thành một đầu cự viên màu vàng.
Nó hai chân mạnh mẽ giậm mạnh xuống đất, thân thể cao lớn dưới trọng áp của trùng điệp kiếm khí, ngạnh sinh sinh bật dậy từ mặt đất, xông vào không trung.
Bay gần khu vực Thanh Trúc Phong Vân kiếm, Kim Mao Cự Viên một cánh tay tráng kiện đột ngột nhấc lên, phía trên bao phủ từng lớp từng lớp vảy màu vàng, hướng về phía trùng thiên kiếm long đột ngột đánh tới.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ thân thể "kiếm long" lập tức hướng ra ngoài một cái uốn cong, phát ra những tiếng tranh minh sắc bén hỗn loạn.
Trong chốc lát, hơn ngàn chuôi các loại phi kiếm va chạm vào nhau, văng ra khỏi phạm vi kiếm trận, 72 chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm cũng lẫn trong đó.
Kim Mao Cự Viên ánh sáng lóe lên, lần nữa khôi phục hình người, phía sau bỗng nhiên sinh ra một đôi cánh lông vũ óng ánh, mạnh mẽ vỗ xuống, liền ở giữa không trung rẽ một cái phương hướng, thẳng đến bản mệnh phi kiếm của mình mà đi.
Nhưng mà, còn chưa đợi hắn tới gần phi kiếm, trên toàn bộ kiếm trận đã có một cỗ lực lượng vô hình gột rửa ra, đem tất cả phi kiếm vừa rồi hắn đánh bay một cái khép lại, một lần nữa kéo trở về trong kiếm trận.
"Lần này, ngươi đừng hòng!" Hùng Sơn quan sát cảnh tượng phía dưới, lạnh lùng nói.
Nói xong, hai tay hắn trước người kết động một trận, đồng thời chỉ về phía khối "Vạn kiếm thiết khoán" lơ lửng trên bầu trời.
Chỉ nghe "Xoạch" một tiếng vang nhỏ.
Một giọt tinh huyết hiện ra kim quang, từ đầu ngón tay Hùng Sơn bay lên, đập xuống trên thiết khoán.
Mặt ngoài thiết khoán đường vân màu vàng rung lên mạnh mẽ, một cỗ sương mù nhàn nhạt màu đỏ từ đó bay lên, bay vào trong màn ánh sáng màu vàng trên không trung.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Màn ánh sáng màu vàng trên bầu trời kịch liệt chấn động, ầm ầm tan ra, tất cả quang ảnh hư ảo hiện lên trên đó không biến mất theo, mà như một trận mưa vàng rơi xuống phía dưới, bay vào trong kiếm trận.
Theo mỗi một đạo hư ảnh bay vào, liền có một thanh phi kiếm thoát khỏi kiếm long, bị hư ảnh kim quang nắm trong tay, hướng phía Hàn Lập bay đi.
Hàn Lập vốn đang định thi pháp khác, cưỡng ép cướp đoạt Thanh Trúc Phong Vân kiếm từ trong kiếm long, lại chỉ cảm thấy một bóng đen từ trên trời che phủ xuống, phía sau Phong Lôi Sí mạnh mẽ vỗ, cả người dưới kiếm khí đầy trời áp chế, khó khăn lướt ra sau mấy trượng.
"Hô" một tiếng!
Một thanh kiếm sắt khổng lồ có hình dáng rộng thùng thình như cánh cửa, áp sát vào quần áo trước người hắn chém xuống, dẫn đến khí lưu hướng phía dưới xông lên, phát ra một trận tiếng rít vang.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, đưa tay chính là một quyền, hung hăng đập vào thân kiếm rộng lớn.
Một đạo quyền ảnh màu xanh khổng lồ, trên thân kiếm ầm ầm nổ tung, thẳng đem cự kiếm nện cho giống như mưa to trút xuống vào cánh cửa cũ nát, kịch liệt rung động.
Kim Quang Cự Nhân đang nắm thanh kiếm này, bị cự lực này chấn động, thân ảnh cũng theo thanh kiếm rung lên một trận, tiêu tan đi.
Nhưng một kiếm vừa dừng, một kiếm lại đến!
Còn chưa đợi Hàn Lập thu tay lại, lại có một võ sĩ búi tóc cầm trong tay một thanh trường kiếm lưỡi dài hướng thẳng về phía hắn đâm tới.
Phía sau võ sĩ kia, trong hư ảnh kim quang đầy trời, nữ tử thướt tha, lực sĩ kim giáp, lão giả râu dài, hài đồng ngây thơ… lít nha lít nhít những bóng người màu vàng chồng chất, trong tay đều cầm một thanh phi kiếm, giống như thủy triều lao về phía hắn.
Hàn Lập mặt không đổi sắc, từ trong hư không bước ra một bước, phía sau đột nhiên kim quang hào phóng.
Một vòng bảo luân màu vàng nổi lên, ung dung xoay tròn, dập dờn mở ra tầng tầng gợn sóng màu vàng.
Phàm là những hư ảnh cùng phi kiếm tiến vào trong phạm vi gợn sóng của Chân Ngôn Bảo Luân, trong nháy mắt tốc độ chậm lại, gần như rơi vào trạng thái đình trệ.
Thế là xuất hiện một màn khiến người kinh ngạc!
Trên bầu trời, Hàn Lập đạp không mà đi, thân ảnh trong những hư ảnh kim quang kia và trong đám phi kiếm tự do qua lại, tựa như đang đi dạo nhàn nhã.
Những phi kiếm vốn đang đâm về phía hắn kia, giờ phút này lại thành nơi đặt chân của hắn, bị hắn từng bước giẫm lên, hướng tới tế đàn lơ lửng trên bầu trời đi đến.
Lúc này, trong lòng hắn đã hiểu rõ, nếu không đánh bại Hùng Sơn, đối phương sẽ một mực mượn nhờ lực của kiếm trận, cản trở hắn thu hồi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, thời gian kéo dài, bản mệnh phi kiếm của hắn khó tránh khỏi bị luyện hóa thành sắt vụn.
Trên tế đàn, Hùng Sơn thấy cảnh này, trong lòng cũng kinh hãi không thôi, trong miệng lẩm bẩm: "Đây là Thời Gian Pháp Tắc... Ngươi, ngươi vậy mà tu luyện « Chân Ngôn Hóa Luân Kinh » đến mức này rồi sao?"
Hàn Lập không để ý đến hắn, chỉ một bên tiến lên, một bên đẩy những phi kiếm cản trở mình tiến lên ra, rất nhanh đã tới vị trí cách tế đàn chưa đầy trăm trượng.
Hùng Sơn kìm nén cảm xúc trong lòng, cắn răng đi về chính giữa tế đàn, hai tay nhanh chóng kết động, hướng khu vực điêu khắc ở trung ương đánh xuống từng đạo pháp quyết.
Sau đó, hắn xòe năm ngón tay, lòng bàn tay một mảnh hào quang lóe lên, năm viên hạt châu màu vàng to bằng hạt nhãn, đồng thời từ khu vực điêu khắc rơi xuống, rơi vào trong biển lửa đỏ rực.
Chỉ nghe "Hô" một tiếng vang lên.
Trong biển lửa hừng hực, dường như có phong bạo nổi lên, hỏa diễm bắt đầu kịch liệt phiêu động, hướng phía bốn phía khuếch tán ra.
Hàn Lập trong lòng có cảm giác, hướng trong ngọn lửa nhìn lại, chỉ thấy trong đó có năm đám kim quang sáng lên, thu hút hỏa diễm xích hồng xung quanh ngưng tụ lại, hóa thành năm đầu rồng to lớn dữ tợn, hướng về phía hắn ló ra.
Đầu rồng vừa mới thành hình, vị trí lỗ mũi đã "Phốc" một tiếng, phun ra hai đạo hỏa diễm dài mảnh, trong đôi mắt càng là kim mang sáng lên, nhìn về phía Hàn Lập, nhìn giống như vật sống vậy, vô cùng linh tính.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một tiếng như có như không tiếng thú gầm từ trong biển lửa truyền đến, năm con Hỏa Diễm Trường Long to như vại nước cướp ra, thân hình uốn lượn vặn vẹo trên không trung, năm móng vuốt giương nanh múa vuốt hướng về phía Hàn Lập đánh tới.
Không khí xung quanh lập tức ngưng trệ, sóng nhiệt cuồn cuộn dồn dập ập tới, bị thiêu đến cả hư không cũng có chút biến dạng, ngay cả gợn sóng màu vàng mà Chân Ngôn Bảo Luân phát ra cũng bị vặn vẹo trong hư không, ảnh hưởng đến khu vực cũng bị thu hẹp lại rất nhiều.
Mắt thấy Hỏa Long bay gần, Hàn Lập nhấc lên một chưởng, hướng phía trước đột ngột vung ra.
Một mảnh quang mang đen kịt tăng vọt ra, Trọng Thủy Chân Luân từ đó bắn ra, hóa thành một tấm thớt lớn lơ lửng trước người Hàn Lập, kịch liệt xoay tròn, phát ra những tiếng thét.
Đạo văn Thủy Chi trên đó quang mang rực rỡ, từng luồng từng luồng Trọng Thủy màu đen từ đó phun ra, hóa thành một mảnh xoáy nước Trọng Thủy to lớn trên không trung, nghênh hướng năm đầu Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long há to miệng lớn, bên trong nham tương cuồn cuộn, bốc lên khói đen nghi ngút, tựa như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Ngay sau đó, liền nghe năm tiếng nổ như sấm rền liên tiếp truyền đến, miệng của Xích Diễm Hỏa Long hỏa quang rực rỡ, vô số nham tương đá lửa như mưa lửa lưu tinh đồng loạt phun ra, hướng phía Trọng Thủy Chân Luân giáng xuống.
"Ầm ầm" Liên tiếp tiếng vang rung trời truyền đến, cả bầu trời gần như bị ánh lửa chiếu đỏ.
Chỉ thấy mưa lửa đầy trời nhập vào trong xoáy nước Trọng Thủy, tạo ra những đợt sóng lớn màu đen cao gần trăm trượng, tuy không thể nện xuyên qua, lại chấn động khiến cho Trọng Thủy Chân Luân phía dưới rung động không ngừng.
Hàn Lập hai tay giơ cao, toàn thân cũng rung lên không ngừng, hiển nhiên cũng có chút không chịu đựng nổi cự lực khổng lồ này.
"Hỏa Long Châu sao? Các hạ đúng là chịu chi tiền vốn..." Hàn Lập thấp giọng lẩm bẩm.
Nói rồi, ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, hai tay pháp quyết biến đổi, thân hình không lùi mà tiến tới, giơ chưởng trên Trọng Thủy Chân Luân đột ngột vỗ vào.
"Ông..."
Trọng Thủy Chân Luân một tiếng rung lên, sóng nước màu đen trào ra trên đó đột ngột tăng vọt, phản hướng nhào tới Xích Diễm Hỏa Long.
Năm đầu Xích Diễm Hỏa Long cũng giáng xuống, một đen một đỏ, một thủy một hỏa, va chạm kịch liệt vào nhau, giao hòa cùng một chỗ, bốc lên từng trận sương trắng.
"Hắc Thủy Mạn Thiên!" Ngay lúc này, Hàn Lập đột nhiên trong miệng quát lớn.
Trên bầu trời, trên tế đàn, lập tức vang lên một tiếng oanh minh rung chuyển đất trời!
Một đạo điện quang trắng xóa hiện lên, phía trên màn trời lập tức nứt ra một cái lỗ hổng màu đen kéo dài ngang trời, lượng lớn Trọng Thủy từ đó trút ra mãnh liệt, hóa thành một đạo thác nước màu đen khổng lồ treo trên chân trời.
Hùng Sơn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn hồng thủy ngập trời, hai mắt trợn lên, muốn nứt cả tròng mắt.
Hắn làm sao cũng không dám tin, đây là thủ đoạn mà một tên Chân Tiên có thể thi triển ra được.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù hắn muốn dừng tay giảng hòa, lúc này đã quá muộn.
Chỉ thấy hắn chợt cắn răng một cái, hai tay trong hư không vung vẩy một trận, từng đạo pháp quyết quang mang bay múa mà ra, rơi vào Vạn Kiếm Thiết Khoán.
Kim quang trên thiết khoán liên tục chớp động, từng hàng từng chữ màu vàng từ đó bay ra, rơi vào tám cây Bàn Long Kim Trụ xung quanh đại trận.
Quang mang trên kim trụ sáng lên, đầu tám con Kim Long khẽ nhấc lên, trong hai mắt đồng thời bắn ra hai đạo ánh sáng đỏ rực, tại ngay phía trên tế đàn tụ tập vào nhau, hóa thành một mảnh màn sáng long văn màu đỏ rực, bao phủ toàn bộ màn sáng.
Thác nước Trọng Thủy trên bầu trời lao xuống, như thiên quân vạn mã nện xuống ầm ầm trên màn sáng đỏ rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận