Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên

Chương 426: Bích hoạ

Chương 426: Bích họa
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, cánh cửa lầu các ba tầng bỗng nhiên mở ra, Hàn Lập mặt mày hớn hở, từ đó bước ra.
Ra ngoài lầu, hắn bỗng nhiên xoay người, một tay bóp pháp quyết, trong miệng lặng lẽ ngâm tụng một hồi, bỗng nhiên đọc lên một chữ "Thu".
Chỉ thấy bên ngoài lầu các ba tầng bỗng nhiên nổi lên một mảng lớn kim quang, trong đó hiện ra vô số phù văn trên dưới lưu chuyển không thôi, ánh sáng chớp động phía dưới, bỗng nhiên hướng vào trung ương co rút lại, lầu các ba tầng cao hơn mười trượng ban đầu, thế mà trở nên chỉ còn bé bằng chiếc đèn lồng lớn, bị hắn tiện tay thu vào trong vòng tay trữ vật.
"Bảo vật này dùng để vây khốn mấy tên tu sĩ Chân Tiên trung kỳ dư sức, tu sĩ hậu kỳ chưa tu luyện qua công pháp cường hóa thần hồn cũng miễn cưỡng được, còn về tu sĩ Chân Tiên cảnh đỉnh phong thậm chí Kim Tiên thì có chút không đủ sức. Bất quá cũng may có thể phối hợp những pháp bảo khác cùng nhau sử dụng, vẫn có thể xem là một kiện pháp bảo phụ trợ mạnh mẽ." Hàn Lập trầm ngâm nói.
Đang lúc trầm tư, hắn liền nghe nơi xa truyền đến trận trận tiếng "Ầm ầm", vội vàng đưa mắt nhìn lại, phát hiện âm thanh phát ra chính là vị trí ba tòa đại điện kia, hiển nhiên là Huyết Hàn bọn người đang xông điện.
"Hàn đạo hữu, mau đến đây."
Đúng lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên vang lên một thanh âm, là Giải Đạo Nhân đang lấy tâm thần liên hệ, gọi hắn đến một chỗ.
Thế là, hắn vội vàng xuất phát, mấy động tác mau lẹ liền đáp xuống một mảnh sân nhỏ đầy cỏ dại, có chút hoang vu.
Trong thiên phòng ở viện, vài tên Đạo binh đang ra ra vào vào tìm kiếm bảo vật, còn chính phòng bên kia thì cửa mở rộng, có thể thấy rõ bóng lưng Giải Đạo Nhân.
Hàn Lập đi vào trong điện, liền thấy Giải Đạo Nhân đang nhìn chằm chằm vào một bức tường trước mặt.
"Trong sân nhỏ này không tìm thấy pháp bảo gì ra hồn, chỉ có những bích họa trên vách tường này nhìn còn có chút thú vị." Giải Đạo Nhân chưa quay người lại, chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe vậy, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên vách tường xung quanh, chỗ nào cũng vẽ đầy bích họa, màu sắc rực rỡ, hình ảnh phong phú.
Nội dung bích họa hết sức tạp nham, miêu tả khung cảnh cũng rất hỗn loạn, khắp nơi đều thấy sơn phong sụp đổ cùng đại địa nứt toác, thiên hỏa nham tương xen lẫn nhau, gió bão sấm sét giao thoa, đơn giản chính là một khung cảnh tận thế.
Hàn Lập không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bích họa, đột nhiên cảm giác những hình ảnh trên đó đều bắt đầu chuyển động, nham tương cuồn cuộn trên đại địa, hỏa cầu từ trời cao rơi xuống, sấm sét vang rền giữa trời, mây đen cuồn cuộn, bão tố tàn phá bừa bãi.
Vô số bóng người mặc đủ loại trang phục, tới tới lui lui lướt nhanh trong đó, người thì làm tư thế bấm pháp quyết niệm chú, kẻ thì cầm thương múa kiếm, có người lại tay không đánh nhau… Muôn hình muôn vẻ, không phải là trường hợp cá biệt.
Tinh không đình trệ ở chỗ này, đầy trời sao sa rơi xuống nhân gian, còn bên kia vạn kiếm đồng loạt xuất chiêu, vô số kiếm quang khuấy đảo long trời lở đất, rồi có thể thấy thiên hỏa giáng thế, đốt sạch đại địa che tuyết, lại có thể thấy hắc thủy ngập trời, nuốt chửng vô số sơn phong…
Ngoài các tu sĩ tranh đấu, trong bích họa còn thấy rất nhiều dị thú hình thể to lớn như núi, mỗi con một vẻ dữ tợn cổ quái, phun lửa nhả lôi, thôn phệ trời đất, đều có dị năng.
Hàn Lập tự nghĩ do luyện Kinh Trập Thập Nhị Biến nên biết khá nhiều về dị thú từ xưa tới nay, vậy mà vẫn không nhận ra gốc gác những con dị thú dữ tợn vẽ trong bích họa.
Những cảnh tượng trên bích họa bày ra, rõ ràng là một trận Tiên Nhân chi chiến quy mô hùng vĩ, mức độ thảm khốc của nó dù chỉ được thể hiện qua bích họa nhưng phảng phất như vừa xảy ra trước mắt, khiến Hàn Lập cảm thấy rùng mình.
Sau kinh hãi, Hàn Lập không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ nhìn cách bích họa miêu tả, những bóng người rõ ràng đó dường như cũng đến từ cùng một phe, mà đối phương giao chiến lại đều có diện mạo mơ hồ, như bị bao phủ trong một lớp sương mù xám.
Nhìn thì như tu sĩ nhưng lại không hẳn là tu sĩ.
"Hàn đạo hữu, ngươi có biết chiến sự trong bích họa là xảy ra ở đâu, khi nào không?" Giải Đạo Nhân đột nhiên hỏi.
"Không biết, chẳng lẽ Giải đạo hữu biết?" Hàn Lập giật mình nghe vậy, lắc đầu nói.
Hắn dụng tâm hồi tưởng lại những tư liệu, điển tịch lịch sử mình từng đọc tại Bắc Hàn Tiên Vực, nhưng căn bản không tìm thấy trận chiến nào tương ứng cả.
"Ta cũng không biết. Chỉ là thấy những bích họa này rất kỳ quái nên muốn ngươi đến xem." Giải Đạo Nhân cũng lắc đầu nói.
Hàn Lập có chút thất vọng trong lòng, còn tưởng sẽ được đáp án từ chỗ Giải Đạo Nhân.
Bất quá, đây vốn chỉ là chuyện bên lề, nếu cả hai người đều không biết thì cũng không cần để ý quá nhiều.
Sau đó, hắn cùng Giải Đạo Nhân tìm kiếm một chút trong kiến trúc, tuy cũng tìm được không ít bảo vật, nhưng phẩm cấp cao thấp không đều, bây giờ hắn dùng được cũng không nhiều, nếu mang ra ngoài cũng đổi được không ít tiên nguyên thạch.
Đến khi hết thời gian ước hẹn, Hàn Lập liền thu hồi Giải Đạo Nhân cùng các Đạo binh kia, trở lại vị trí trước đó.
Lục Vũ Tình cùng Lãnh Diễm lão tổ sớm đã đợi ở đó, người trước mặt mày mang theo vài phần hưng phấn như chưa thoả mãn, người sau thần sắc như thường, tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh ban đầu, không lộ vẻ gì khác lạ.
Ba người tụ tập xong liền tiếp tục tiến về phía sau núi theo hướng Linh Dược viên.
Không lâu sau, ba người Hàn Lập đáp xuống một vùng bình địa, trên đất trống ở đó sừng sững một khu vườn tứ phương rộng khoảng mười mấy mẫu.
Xung quanh vườn có một vòng tường viện cao chừng bốn năm trượng bao bọc, toàn thân làm từ một loại tinh thạch màu lam nhạt xếp chồng lên nhau.
Tinh thạch này tản ra một tầng tinh quang màu lam như gợn nước, trong đó còn kèm theo những điểm sáng như sao trời, nhìn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, rất bất phàm.
Hàn Lập quét mắt qua một cái, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn cũng biết tinh thạch màu lam này, chính là một loại vật liệu cực kỳ trân quý Thiên Tinh Thạch, có thể dùng để luyện chế Linh Bảo, dù ở ngoài kia không khó tìm nhưng số lượng nhiều đến vậy đúng là khiến người ta líu lưỡi, bây giờ lại dùng để xây tường viện, chủ nhân cũ quả là quá xa xỉ.
Bốn góc tường viện, mỗi chỗ dựng một cây cột đá thô to, phía trên khắc đầy trận văn phức tạp.
Ánh tinh quang chói mắt từ bốn cột đá tỏa ra, ở giữa không trung tạo thành một tầng quang mạc dày đặc bao phủ cả khu vườn.
Vô số đồ án tinh hà hiện lên trên màn sáng, phảng phất như đang diễn hóa các biến đổi trong tinh không mênh mông, huyền diệu khôn lường.
Từ bên ngoài nhìn vào, mơ hồ có thể thấy các loại linh thảo được trồng bên trong sân, một mùi thơm nhàn nhạt của linh thảo từ bên trong tản ra, xộc vào mũi, cấm chế cũng không ngăn cản được.
Hàn Lập vui mừng trong mắt, lập tức tỉ mỉ quan sát quang mạc tinh thần kia, hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Quang mạc tinh thần này cùng tầng cấm chế tinh quang mà hắn từng phá giải trước khi vào U Hàn cung có phần tương tự, mà nơi đây cấm chế trông còn huyền diệu hơn, muốn phá giải e rằng không dễ dàng.
"Cấm chế tinh thần này rất bất phàm, nếu dùng cách thông thường có lẽ khó phá giải. Bất quá, thần thông Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang mà Lãnh Diễm đạo hữu cùng vị Hùng đạo hữu kia từng thi triển trước đây, diệu kỳ phi thường, dùng để phá cấm lại vừa hay." Hàn Lập quan sát cấm chế vài lần rồi quay sang nói với Lãnh Diễm lão tổ.
Nghe vậy, Lãnh Diễm lão tổ vẻ mặt khó xử nói: "Hàn đạo hữu, tại hạ tuy biết khẩu quyết chú văn của Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang, nhưng muốn thi triển cần phải có năm kiện Ngũ Hành Linh Bảo cực kỳ tinh thuần, dưới tay ta hiện tại chỉ có hai kiện Linh Bảo thuộc Hỏa, Thổ, e là..."
"Việc này không sao, trên người ta vừa hay có ba kiện Linh Bảo thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, đều coi như tinh thuần, chắc là đủ để thi triển thần thông này." Hàn Lập nói, rồi một tay nhấc lên, xòe năm ngón tay.
Kim lục lam ba vệt quang mang hiện lên giao nhau, ánh sáng thu lại, hiện ra một cái vòng tròn màu vàng, một thanh dao gỗ xanh biếc, và một tấm lệnh bài màu xanh lam.
Ba kiện Linh Bảo đều phát ra linh quang sáng chói và tinh thuần đến kinh người, không hề kém những Linh Bảo mà Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn dùng trước đó.
Những năm nay, Hàn Lập chém giết vô số tu sĩ, phần lớn đều là Chân Tiên cảnh, nên vài món Linh Bảo thế này tự nhiên không phải là chuyện gì to tát.
"Hàn đạo hữu quả nhiên rất giàu có. Nếu vậy thì không còn vấn đề gì nữa, đây là khẩu quyết của Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang, hơi tối nghĩa khó hiểu, nhưng với trí thông minh của Hàn đạo hữu chắc chắn không có vấn đề gì." Lãnh Diễm lão tổ khẽ thở ra, tán thán nói.
Dứt lời, ông lật tay lấy ra một mảnh ngọc giản đưa cho Hàn Lập bằng hai tay.
Hàn Lập nhận lấy ngọc giản, thả thần thức vào trong đó.
Khẩu quyết ghi trong ngọc giản không hề dài nhưng quả thật như lời Lãnh Diễm lão tổ nói, có phần sâu xa tối nghĩa.
Hắn xem xong rất nhanh và ghi nhớ toàn bộ, rồi ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt lĩnh hội.
"Lãnh Diễm tiền bối, chúng ta hộ pháp cho Hàn đại ca đi." Lục Vũ Tình thấy vậy bèn nói với Lãnh Diễm lão tổ.
"Đúng vậy." Lão nhân gật đầu.
Sau đó, hai người đều lùi lại một khoảng cách, chừa không gian cho Hàn Lập, đồng thời đảo mắt quan sát xung quanh.
Khoảng hơn nửa canh giờ trôi qua, Hàn Lập bừng mở mắt, đứng dậy.
Thấy tình hình này, Lục Vũ Tình cùng Lãnh Diễm lão tổ không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Lập.
Chỉ thấy Hàn Lập lẩm bẩm trong miệng, rồi điểm tay vào ba kiện Linh Bảo phía trước mặt.
Ba kiện Linh Bảo lập tức bay vút lên, mỗi kiện đều nở rộ một chùm sáng chói mắt.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết trong tay, ba chùm sáng dường như đang liên kết, muốn hợp thành một thể.
"Hàn đạo hữu, ngươi lĩnh ngộ nhanh quá vậy!" Lãnh Diễm lão tổ có phần trố mắt há mồm.
"Hàn mỗ trước kia có tu luyện qua một môn thần thông Ngũ Hành tề thi, cho nên lĩnh ngộ có hơi nhanh hơn một chút." Hàn Lập cười khì khì nói.
Hắn đang nói tự nhiên là Nguyên Từ Thần Quang, các bí thuật liên quan tới Ngũ Hành bác đại tinh thâm, biến hóa sinh khắc càng vô tận, môn Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang này lại càng phức tạp khó hiểu, nhưng khẩu quyết tu luyện Nguyên Từ Thần Quang lại có phần tương tự với nó, có nhiều chỗ suy ra biết được, nên hắn mới lĩnh ngộ nhanh như vậy.
"Hàn đạo hữu quả là khiến người ta kinh ngạc thán phục." Lãnh Diễm lão tổ cười ha ha, tựa hồ đã quá quen với những biểu hiện thỉnh thoảng vượt ngoài dự liệu của Hàn Lập.
Ông cũng không nói nhiều nữa, lật tay tế ra chiếc bát bình màu đỏ và ấn nhỏ màu vàng kia, miệng niệm pháp quyết.
Hai kiện Linh Bảo lập tức cũng bắn lên, dưới những luồng linh văn đang chảy trên toàn thân chúng, tỏa ra linh quang chói mắt, bay vào bên trong ba chùm sáng Linh Bảo của Hàn Lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận